Chương 20: Noel quen biết người lạ
Kể từ hôm có thương lượng, Ái Nhi cách cách dường như biết điều hơn rất nhiều. Đi đâu cũng không cho Tiểu Bạch đi cùng, thậm chí còn đang tâm túm áoTiểu Bạch đá sang phòng của Vương Anh. Chỉ trừ những lúc Vương Anh cùng Thiên Nam đi học, Cách cách tuyệt đối cách xa Tiểu Bạch cả cây số.
Vương Anh cũng biết điều không kém Ái Nhi. Thế nhưng cách làm cũng có phần dễ dàng hơn nhiều. Hắn chỉ nói với Thiên Nam một câu, làm cho hắn ta lập tức bám lấy Ái Nhi, không rời nửa bước.
-Xem ra Ái Nhi chán ông rồi đấy.
Thiên Nam đương nhiên tin sái cổ. Hắn dù mang tiếng sát gái, thế nhưng quan sát tình hình lại không thể cao thủ được như Vương Anh. Hơn nữa, hắn còn là người trong cuộc. Mù mờ như thế, nhìn ra mới lạ.
Chuyện giao dịch xong xuôi, lại nói đến Izabel. Izabel mấy hôm nay không đến làm phiền Vương Anh, đương nhiên cũng là có lí do. Dì của Vương Anh nghe đâu vừa phát hiện được một mỏ vàng mới, lại bắt ả ta sang Thuỵ Sỹ quyến rũ. Chính vì lẽ đó, Izabel không làm phiền Vương Anh được cũng là đương nhiên.
Hôm noel, Thiên Nam sáng sớm đã lóc cóc ra ngoài cùng Ái Nhi. Nghe hắn ta nói thì hình như là chuẩn bị cho noel gì đấy. Vương Anh lúc đó còn ôm Tiểu Bạch ngủ, nghe loáng thoáng cái gì mà nô en nô iếc gì đấy, ngóc đầu dậy gào toáng lên.
-Noel cái gì? Biến cho tao ngủ.
Tiểu Bạch đang ngủ, nghe Vương Anh gào lên như thế, có chút hơi giật mình một chút, mơ màng hỏi.
-Vương Anh ca ca. Cái gì thế?
-Không có gì
Vương Anh ôm đầu Tiểu Bạch, dỗ dành một chút, sau đó cũng ngủ tiếp. Tối hôm qua hắn phải làm luận văn, thức rất khuya. Quả thật rất buồn ngủ.
Tiểu Bạch bị gào nát cả lỗ tai, làm gì còn tâm trí nào mà ngủ nữa. Cô nằm im cùng Vương Anh một lúc, sau đó cũng tự động mò dậy đi tìm thứ gì đó ăn.
Ở trong nhà Vương Anh gần một năm, đương nhiên nhà Vương Anh có cái gì cô cũng quen thuộc hết. Buổi sáng sớm dậy cũng tự mình nướng bánh mì ăn. Quả thật là giống như ở nhà rôì. Tiểu Bạch trong lúc chờ bánh chín cũng tự mình ra cửa lấy sữa. Quản gia của Vương Anh biết cô thích uống sữa, vậy nên đã đặt sữa hàng tháng cho cô. Đáng ra là người hầu ra lấy giúp, nhưng mà Tiểu Bạch muốn vận động một chút, thế nên bảo họ cứ để cô lấy giúp.
Tiểu Bạch sáng nào cũng lấy sữa, nghe chừng cũng thấy quen tay. Đương nhiên vì cô ngày nào cũng lấy sữa, thế nên cơ hồ cũng trở nên quen thuộc với một số người.
Izabel trước khi đi có để lại một tay sai thân cận, tên gọi Đăng Vũ. Đăng Vũ vốn dĩ là người theo đuổi Izabel từ lúc cô ta sang Thuỵ Sỹ. Izabel lợi dụng tình cảm này, cư nhiên biến Đăng Vũ thành tay sai của mình.
Đăng Vũ lâu nay vẫn tìm mọi cách tiếp cận Tiểu Bạch, thế nhưng cảm thấy khó vô cùng. Hắn cố tình đi qua đi lại trước mặt Tiểu BẠch cùng Vương Anh ở trên trường, có khi còn cố ý đụng phải Tiểu Bạch, thậm chí còn rình mò trước cổng nhà Vương Anh suốt mấy tháng, thế nhưng không tìm ra được thời cơ tiếp cận cô. Lúc không có Vương Anh bên cạnh lại có Lão Thiên Nam hoặc là con bé tóc đỏ nào đấy. Hắn quả thực muốn lại gần cũng khó, huống chi là tiếp cận tán tỉnh.
Chính vì thế, hắn cư nhiên phải dùng cách cuối cùng, chính là rình rập quanh nhà. Từ đó hắn mới biết, Tiểu Bạch sáng nào cũng ra lấy sữa cùng với báo. Thời gian ở ngài thường là 1 phút. Hắn cũng dựa vào đó là lập lên kế hoạch.
Tiểu Bạch bước ra khỏi cửa, vươn vai ngáp dài một cái. Vương Anh giờ này vẫn ngủ say như ch.ết. Tối qua thức khuya thế, dậy được sớm mới lạ a. Nhưng mà được cái Vương Anh cũng rất giỏi a. Hình như là được tốt nghiệp sớm. Mặc dù cô không biết tốt nghiệp sớm là như nào, nhưng mà hình như cũng là rất giỏi.
Tiểu Bạch vừa ngồi xuống nhặt 2 chai sữa của mình lên, đột nhiên lại nghe một tiếng rầm. Đang còn ngơ ngác chưa biết chuyện gì, bên tai bỗng truyền đến tiếng rên rỉ.
Tiểu Bạch nhìn về phía có tiếng rên, liền thấy ngay một cậu trai đang nằm xoài dưới đất, mặt nhăn nhó vẻ rất đau đớn. Tiểu Bạch xưa nay vốn rất tốt bụng, nhìn thấy thế, không đắn đo gì, chạy lại đỡ người ta dậy.
-Anh gì ơi. Anh có làm sao không?
-Đau…
Chàng trai nhăn nhó, mắt mở không nổi, ôm lấy chân mình. Một bên hắn, chiếc xe đạp đang đè lên chân hắn một cách hồn nhiên vô đối.
Tiểu Bạch nhìn thấy chân của cậu trai kia chảy máu, đột nhiên lại cuống hết cả lên.
-Anh ở chân anh bị chảy máu rồi. Để em đưa anh tới chỗ ngự y.
-Ngự y
Đăng Vũ đang giả vờ nhăn nhó, nghe thấy Tiểu Bạch nói đến 2 chữ ngự y cũng quên cả giả vờ, mở tròn 2 mắt.
-À. Ý em là bệnh…. Bệnh gì ấy nhỉ… bệnh viện thì phải…
………………………..
Tiểu Bạch gọi xe, đưa Đăng Vũ đến bệnh viện xong, bản thân thì ngồi ở cửa chờ. Cô có chút lo lắng nhìn về phía phòng băng bó. Cái anh đó hình như ngã rất đau a.
Một lát sau, Đăng Vũ nhăn nhó mặt mày, đi cà nhắc từ phòng băng bó ra. Mặc dù không đến nỗi đau như thế, nhưng mà mông cũng có chút ê ê.
-Sao rồi anh?
-Ổn rồi. Cô bé đừng lo.
Đăng Vũ nhìn Tiểu Bạch lo lắng, cố gắng nở một nụ cười thật thật mê hồn. Thế nhưng Tiểu Bạch lại chỉ chú tâm vào chân hắn, cư nhiên không để ý gì đến nụ cười, khiến cho hắn đang cười duyên chuyển thành cười trừ.
Lúc Tiểu Bạch về đến nhà cũng đã 10h sáng, người cũng đã mỏi nhừ. Cái Anh chàng tên Đăng Vũ ấy nhất định đưa cô về tận nhà mới thôi, trên đường còn hỏi đủ thứ chuyện. Tiểu Bạch đối với Đăng Vũ này cũng có vài phần hảo cảm. Cách nói chuyện của anh ta khá thú vị, chỉ có điều, Tiểu Bạch vẫn là cảm thấy tiếp xúc với Nam nhân khác ngoài Vương Anh vẫn là có chút ngại ngùng.
Vừa bước vào cửa, Tiểu Bạch đã thấy Vương Anh ngồi lù lù một đống ở ghế, mặt hình sự vô cùng.
-Ớ… Anh… Anh Vương Anh.
Tiểu Bạch cười gượng một cái, bước gấp về phía Vương Anh. Hỏng rồi. Giận mất rồi. Nhìn cũng biết giận rồi.
Vương Anh đưa mắt nhìn Tiểu Bạch từ từ dè dặt tiến đến chỗ ngồi trướ mặt mình, vẻ mặt cô giống như là học sinh tiểu học làm sai chuyện gì bị bắt quả tang vậy. Đối với Vương Anh mà nói, vẻ mặt như vậy quả thật khiến hắn cảm thấy điên lên được.
-Đi đâu về?
Vương Anh gằn giọng, ánh mắt có chút hung dữ làm cho Tiểu Bạch lại cuống lên mấy phần.
-Em… Em tới bệnh viện.
-Bệnh viện?-Lông mày Vương Anh nhướn lên ở phía đuôi, rãnh ở giữa mâu quang lại hằn thêm rõ nét.- Làm gì?
-Có một anh… bị… bị ngã xe… Em đưa người ta đến băng bó.
-BĂNG BÓ HẢ? – Giọng Vương Anh trở nên cao vút bất thường. – Chuyện của em sao?
Tiểu Bạch nhìn thấy Vương Anh nổi giận, trong lòng sợ hãi không thôi. Thế nhưng cô lại là công chúa. Xưa nay chưa nói dối ai bao giờ. Chính vì thế, mặc dù biết ch.ết nhưng mà vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi, nén run rẩy mà nói một lèo
-Phụ hoàng dạy gặp người bị nạn phải biết giúp đỡ.
-PHỤ HOÀNG CÁI GÌ- Vương Anh gầm lên, lao tới, giữ chặt lấy hai bờ vai của Tiểu Bạch .- TIỂU BẠCH. TẠI SAO LÚC NÀO CŨNG LÀ PHỤ HOÀNG? EM XEM ANH LÀ GÌ THẾ HẢ? EM RỐT CUỘC CÓ PHẢI LÀ YÊU ANH KHÔNG HẢ? HẢ
Tiểu Bạch lúc này mặt mày đã trắng bệnh không còn một giọt máu. Cô nhìn Vương Anh hét lên mà kinh hãi, cuống hết lên lắp bắp một câu.
-Yêu… yêu anh? Là… là gì mới được chứ?
Vương Anh lúc này như đang bốc hoả bị dội một gáo nước lạnh vậy. Cánh tay hắn phút chốc cứng đơ, ánh mắt có chút sững sờ nhìn Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lại vẫn chung thuỷ đưa ánh mắt khiếp sợ cùng thắc mắc nhìn hắn.
Vương Anh bật cười khan một tiếng, sau đó lại chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào phòng, khoá trái cửa lại, cả ngày không ra ngoài.
Tiểu Bạch bị Vương Anh hét một trận, cơ hồ cũng sợ hãi không thôi. Cô nhìn Vương Anh đi vào phòng, trong lòng hoảng loạn không tả nổi. Cô rốt cuộc làm gì sai khiến Vương Anh nổi giận như thế?
Về sau Tiểu Bạch nghe Từ quản gia nói lại. Vương Anh sáng dậy không nhìn thấy cô đâu, hoảng hốt vô cùng, sai hết mọi người tìm cô khắp cả nhà, thậm chí bản thân quẫn quá còn lật tung phòng lên, hết tìm dưới gầm giường lại tìm trong tủ áo, không tìm thấy thì lại lật tung cả tủ sách lên tìm. Hắn từ xưa đến nay chưa mất bình tĩnh như thế bao giờ, hôm nay lại có dịp tung ra hết khiến cho mọi người một phen khiếp vía. Tiểu Bạch nghe xong cũng có chút áy náy trong lòng. Hắn chính là vì lo lắng cho cô, thế nên mới nổi giận như vậy. Hắn sợ cô gặp chuyện, tìm cô khắp nơi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Bạch cũng không biết mình nói sai chỗ nào. Yêu? Cô quả thật không hiểu. Chỉ có người ruột thịt mới yêu được thôi. Không lẽ Vương anh muốn cô làm em gái hắn?
Tiểu Bạch vừa nghĩ đến từ muộ muội, trong lòng lại trào lên một cỗ khó chịu đầy khó hiểu. Cô không muốn làm muội muội Vương Anh. Nhưng mà Vương Anh nổi giận như thế, cô lại không tài nào nhịn được, cứ đứng ở phòng hắn gọi cửa liền hồi. Tới khi tay Tiểu Bạch sưng đỏ vì gọi cửa cũng không thấy Vương Anh trả lời, đành lủi thủi bó gối ngồi một đống trước cửa phòng Vương Anh đợi hắn
Lúc Vương Anh ra khỏi phòng thì trời cũng đã tối thui. Thiên Nam cùng Ái Nhi gọi điện về bảo hắn đưa Tiểu Bạch ra chỗ nhà hang Mê xi cô ăn mừng noel. Noel cái gì chứ? Hắn mặc dù cảm thấy có lỗi một chút vì nổi giận vô cớ với Tiểu Bạch, thế nhưng nói cho cùng cũng là Tiểu Bạch quá ngốc nghếch. Hắn dành hết tình cảm cho Tiểu Bạch, yêu thương cô như thế, chiều chuộng cô như thế, vậy mà cô lại không có chút động lòng. Lại còn xem hắn không bằng cái lão Phụ hoàng gì gì đấy. Hắn mặc kệ là lão đấy sinh ra Tiểu Bạch hay không, hắn chỉ cần biết, Tiểu Bạch từ lúc đặt chân đến thế giới này, tâm tư chỉ được phép xem hắn là quan trọng nhất.
Mặc dù nói là nói thế, nhưng mà Tiểu Bạch vẫn là ngây thơ mà cao tay nhất. Vương Anh vừa mở cửa ra đã thấy Tiểu Bạch ngồi bó gối, đầu nghoẹo sang một bên, mắt nhắm lim lim, có vẻ như là đang ngủ gật.
Vương Anh nhìn thấy Tiểu Bạch như thế, trong lòng đột nhiên trào lên một khối thương hại. Không phải là thương hại Tiểu Bạch, mà là thương hại chính hắn. Nói đi nói lại vẫn là Tiểu Bạch của hắn lợi hại, ngốc nghếch đến lợi hại. Hắn trước nay chưa biết cái gọi là động lòng, chỉ có Tiểu Bạch thỏ ngốc nghếch này làm cho hắn không thể an an ổn ổn mà sống tiếp như trước đấy. Cũng chỉ có Tiểu Bạch mới làm cho hắn muộn giận cũng không giận được thế này. Hắn ở trong phòng suốt một ngày, nghiền ngẫm cái đau đớn trong lòng của hắn, nhưng mà lại không thể gạt được Tiểu Bạch ra khỏi đầu. Hắn đối với Tiểu Bạch mà nói, chỉ hận không thể dùng keo dán cô lại cùng hắn, vĩnh viễn để cô ở bên cạnh hắn.
Vương Anh mặc dù giận dỗi, thế nhưng vẫn không gạt được ý muốn chạy ra ôm lấy Tiểu Bạch, không cho cô có cơ hội nói không yêu hắn. Thế nhưng hắn vẫn có chút cảm giác gì đó rất khó tả. Hắn vừa muốn hỏi lại Tiểu Bạch có yêu hắn hay không, vừa sợ cô lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, nói với hắn cô không yêu hắn. Hắn sinh ra, không sợ trời, không sợ đất, thế mà bây giờ lại sợ một lời nói. Hắn nhốt mình trong phòng, càng nghĩ càng mâu thuẫn. Hắn giận Tiểu Bạch thì ít, mà giận chính mình thì nhiều.
Nhìn Tiểu Bạch lúc này quả thật rất giống một con thỏ trắng dính nước mưa. Vương Anh ngồi xuống, cúi lại gần Tiểu Bạch, đưa mắt quan sát kĩ. Hắn chăm chú xem xét từng nét, tứng nét, cư nhiên thưởng thức vẻ đẹp của Tiểu Bạch. Tiểu Bạch lúc thức đã rất đẹp, lúc ngủ còn đẹp hơn nhiều. Từ khoé mắt, cho tới cái mũi, từ làn da cho tới 2 phiến môi hồng hồng. Quả thật là động lòng người. Vương Anh khẽ thở dài một cái. Tiểu Bạch vì hắn giận mà chịu lạnh ngủ gật ở đây sao? Vậy mà còn nói không biết yêu hắn.
Tiểu Bạch bị cái thở dài của Vương Anh đánh thức, nheo nheo mắt tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã thấy người mỏi nhừ, khiến cho cô phải vươn vai ngáp dài một cái. Tất cả những hành động đó của Tiểu Bạch, đương nhiên có bao nhiêu Vương Anh nhìn thấy bấy nhiêu, nhìn không được, phì cười một cái. Tiểu Bạch nghe thấy, lập tức mở mắt ra hắn nhìn Vương Anh, mắt tròn xoe, không nói gì. Vương Anh nhìn bộ dạng Tiểu Bạch ngốc nghếch như vậy, cư nhiên không đừng được, nhích lên một chút, đặt vào môi Tiểu Bạch một nụ hôn
Nói thế nào thì nói, vẫn là tiểu cô nương này lợi hại. Được rồi. Hắn thừa nhận. Hắn chính là sớm bị Tiểu Bạch ngốc này đánh bại rồi. Mặc kệ Tiểu Bạch có biết mình yêu hắn hay không, chỉ cần hắn lúc nào cũng ở cạnh cô, tin rằng sớm muộn gì cô cũng không thể rời xa hắn được. Vương Anh trước khi hôn, còn thì thầm một câu.