Chương 37: Ác bá hộ phi
(Hộ: Bảo vệ)
"Xảy ra chuyện gì?"
Nửa canh giờ sau, một đám người mới vừa tách ra không lâu lại tụ tập cùng một chỗ. Hoàng Phủ Nam Ninh khuôn mặt lạnh lùng, nhìn một đám Vương phi sắc mặt trắng bệch, nước mắt ràn rụa, trầm giọng quát hỏi.
"Xảy ra chuyện gì?"
Nghe tiếng quát hỏi, nhóm Vương phi đồng loạt nấc lên rồi bổ nhào vào trong ngực phu quân nhà mình khóc lớn.
Bộ Nhu Nhi vội vàng cúi đầu, nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Vương gia, là lỗi của thiếp. Lúc thiếp thêm nước trà cho các nàng ấy, không biết là trong ấm trà lại có một con chuột, làm cho... Làm cho hoàng tẩu cùng đệ muội các nàng..."
"Ọe!"
Lời còn chưa nói hết đã khiến cho Tam vương phi nhớ lại chuyện lúc nãy, khiến nàng không kiềm chế nổi, quay đầu sang một bên, ói lên ói xuống.
Trong phút chốc, lại có thêm hai vị vương phi cùng tham gia hòa nhịp theo tiếng nôn ọe. Phòng khách riêng đang là một nơi sạch sẽ, trong thoáng chốc đã tràn ngập mùi hôi thối bốc lên.
Hoàng Phủ Nam Ninh nhướng mày, xoay người bước đi.
"Vương gia!" Bộ Nhu Nhi khẽ gọi, vội vàng đuổi theo.
Những người khác thấy thế, cũng vội vàng đi theo.
Tại một nơi khác, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ cau mày mà không nói thêm câu nào nữa. Nhị Vương gia bắt đầu trầm mặt giận dữ: "Tứ đệ muội, vì sao mà trong ấm trà lại có... " Thấy sắc mặt Nhị Vương phi bên cạnh bỗng trở nên trắng bệch, hắn kịp thời ngừng lại lời đang định nói.
Bả vai Bộ Nhu Nhi run lên."Ta không biết!"
"Ngươi không biết? Ngươi vì sao lại không biết? Ấm trà kia là ngươi bưng tới, nước trà kia cũng là do ngươi pha, vì sao ngươi lại không biết?". Thất Vương phi hét lên điên cuồng, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mắt.
"Ta, ta thật không biết!". Giống như bị hành động hung dữ của Thất vương phi dọa cho sợ, Bộ Nhu Nhi hơi co rúm người lại, đầu gục xuống, âm thanh nghẹn ngào như sắp khóc.
"A, có trời mới biết là ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết!! Con chuột to như thế, ngay cả một kẻ mù.... “
"Nói đủ chưa?" Bát Vương gia đang hùng hổ định tiến lên tiếp tục hạch hỏi thì nghe thấy một tiếng quát khẽ vang lên. Hoàng Phủ Nam Ninh đưa tay kéo Bộ Nhu Nhi về phía sau.
"Vương gia?"
Ngạc nhiên, Bộ Nhu Nhi ngẩng đầu khẽ gọi một tiếng.
Bát Vương gia cũng ngẩn người kinh ngạc, mọi người ở xung quanh cũng ngớ ra nhìn hắn*(tứ vương gia).
Hoàng Phủ Nam Ninh hơi nhếch khóe môi, lạnh lùng nói: "Dám ở trong vương phủ của ta, lớn tiếng với Vương phi của ta, đám người các ngươi đã chán sống rồi có phải không?"
Mọi người có mặt trong phòng ngay lập tức liền run lên.
"Tứ hoàng đệ, không phải vậy, chúng ta chỉ là... chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Hừ lạnh một tiếng, Hoàn Phủ Nam Ninh tiếp tục lớn tiếng quát: "Các ngươi còn không biết xấu hổ mà dám chỉ trích nàng hả. Ta còn chưa có hỏi tội các ngươi đâu. Vương phi của ta ta còn chưa có sai sử nàng lấy một lần, thế mà đám người các ngươi chỉ mới đến, đã dám bắt nàng phải bưng trà rót nước cho các ngươi không chỉ một lần. Các ngươi chắc vẫn còn nhớ rõ, nàng là Minh Vương phi, không phải là một tiểu nha hoàn để tùy ý cho các ngươi sai phái chứ hả!"
Tiếng quát càng ngày càng lớn, tâm mọi người càng ngày càng run. Oán hận trong lòng đã sớm bị văng đi mất, thiếu điều đã quên tất mọi chuyện mới xảy ra.
"Đã thế còn dám nghi ngờ nàng bỏ con chuột vào ấm trà! Nàng là người như thế sao? Mà cho dù là nàng làm thật, vậy thì thế nào? Các ngươi đối xử với nàng như vậy, ta còn thấy, bỏ là đúng! Nếu ta có bên cạnh, ta cũng muốn cho nàng bỏ! Sao? Trong lòng thấy khó chịu chứ gì? Có giỏi thì các ngươi hướng ta mà phát tiết bức xúc, đừng có mà thấy nàng chỉ là nữ nhân yếu đuối mà bắt nạt!"
Sax. Hắn ăn phải thuốc nổ à? Sao đột nhiên trở nên khủng bố như vậy?
Đứng sau lưng Hoàng Phủ Nam Ninh, Bộ Nhu Nhi trợn mắt há mồm khi nghe hắn dùng lời lẽ oanh tạc mấy vị vương gia vương phi kia.
Mấy vị Vương gia, Vương phi bị mắng cảm thấy cả người như không được tự nhiên, Nhị Vương gia mở lời đầu tiên: "Tứ hoàng đệ, ta đột nhiên nhớ tới, trong vương phủ còn có chút việc, ta... ta xin cáo lui trước!" Nói xong, nhanh tay kéo Nhị Vương phi, chạy trối ch.ết ra ngoài.
"Ta... ta cũng vậy!" Theo sau, Tam Vương gia cũng bắt chước kêu to.
"Ta cũng vậy!"
"Ta cũng vậy!"
...
Thấy vậy, những vị vương gia, vương phi khác như tìm được đường sống, không đến thời gian 1 phút, chừng hai mươi người, lập tức đều chạy trốn sạch sẽ, không còn thấy chút bóng dáng nào.