Chương 102
Nhìn miếng băng trước mắt, không giống như những gì các nàng nghĩ. Lúc Vương phi là đứng gần nhất, chạy vội đến xem. Chỉ thấy trong một cái bát nho nhỏ, có một ít gì đó trong suốt lấp lánh, trong đó hòa lẫn với canh đậu đỏ, chung quanh chén nhỏ còn dùng táo, lê cùng một số hoa quả khác xắt nhỏ, thoạt nhìn không bắt mắt nhưng thật ra rất xinh đẹp. Hơn nữa, cái chén ấy vừa đước lấy ra liền tản mát ra một làn hơi mát lạnh, làm cho trong lòng mọi người ở đây mát dịu không ít.
"Đây là băng mà muội nói đó?" Vừa lòng nhìn thấy một đám ánh mắt kinh ngạc của các nàng, Bộ Nhu Nhi lấy thìa ra, lại đem chén nhỏ đưa tới trước mặt Lục Vương phi, "Lục muội, muội không phải nói nóng sao? Muội ăn trước thử xem."
"Này..." Tuy rằng thứ này thoạt nhìn rất ngon, nhưng mà... Có thể ăn sao? Lục Vương phi thực buồn rầu, ánh mắt nhìn xung quanh cầu cứu.
Mọi người cũng đều lấy ánh mắt hoài nghi, tuy rằng ánh mắt của mọi người cũng đều thực thèm khát.
"Lục muội, không cần lo lắng, hay thế này, ta ăn cùng muội nhé." Bật cười, Bộ Nhu Nhi cũng tự mình lấy ra một chén, cầm lấy thìa cắn một ngụm, " Muội xem, ta ăn rồi!"
Mắt thấy nàng đem một ngụm băng bỏ vào trong miệng, nuốt vào bụng, sau đó thấy mặt của nàng hiện lên một chút sung sướng cười khe khẽ, dáng vẻ không bị băng đông lạnh, Lục Vương phi bắt đầu động tâm.
"Lục muội, nếu tứ muội cũng đã ăn, vậy muội cũng nếm thử đi?" Lập tức, vài người khác cũng động tâm, Ngũ Vương phi vội vàng khuyến khích chú chuột bạch thử nghiệm kia.
Nghe thấy các nàng nói như vậy, Lục Vương phi nghĩ một chút, sau đó thở sâu, giống nhau là hạ quyết định, quyết tâm nói: "Được rồi, ta thử xem."
Liền cố lấy dũng khí cầm lấy thìa, nho nhỏ dao động một chút, chậm chậm đưa đến trong miệng.
"Thế nào?" Mọi người nhanh chóng lên tiếng hỏi.
"Ừm... Có chút ngọt, có chút băng... Ăn rất ngon?" Mắt đột nhiên nhắm lại, sau đó lại đột nhiên mở ra, trên mặt Lục Vương phi hiện lên một nụ cười sáng lạn, vội vàng lớn tiếng nói. Nói cho hết lời, nàng ta lại nhanh chóng múc thêm một miếng đưa đến miệng ——
"Còn có hương vị đậu đỏ ngọt ngào, ăn ngon thật!"
Hô?
Mắt thấy nàng ấy, múc một muổng, rồi lại một muổng cho vào miệng, hơn nữa ăn một cách ngon lành, chắc chắn là ăn rất ngon. Một nhóm người cũng đã yên tâm, đồng loạt hướng ánh mắt mong chờ n hìn về phía Bộ Nhu Nhi.
Bộ Nhu Nhi liền cười cười: "Tú nhi, mau đưa băng mời chư vị Vương phi đi."
"Dạ!" Liền đem đến từng chén cho từng người, Tú nhi nhấc hộp, đem băng đưa đến tay bốn vị Vương phi.
Vội vàng cầm lấy thìa đưa vào miệng, vài vị Vương phi cũng đều hưởng thụ khẽ tấm tắc. “Ừm, quả nhiên! Mát lạnh, ngọt ngào, ăn ngon cực kỳ!"
"Đúng vậy? Lạnh nhưng lại cũng không phải quá lạnh, vừa vặn có thể cảm nhận được nhiệt độ. Hơn nữa, trong cái lạnh còn mang theo vị ngọt, càng tăng cường hương vị, hơn nữa đậu đỏ ở phía trên, cũng làm cho khẩu vị chẳng phải chỉ một, thật sự ngon tuyệt vời!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Trong khoảnh khắc, phía trước còn cười nhạo nàng, đối với nàng có thái độ hoài nghi,hiện tại nhóm Vương phi đều vùi đầu ăn, trong thoáng chốc, lặng phắt như tờ không một ai lên tiếng.
Bộ Nhu Nhi thấy thế, chỉ cười nhẹ nhàng: Sao rồi? Còn dám cười nhạo nàng sao? Nàng cho tới bây giờ đều là nói lời giữ lời!
Vùi đầu, đem chén nhỏ bên trong đều ăn đi một nửa, Tam Vương phi mới nhớ tới đến ngẩng đầu hỏi: "Tứ muội, thứ này được làm như thế nào?"
"Kỳ thật rất đơn giản, chính là đem nước đun sôi trước, đem đường hòa vào bên trong, sau đó cho các thứ vào, đem tới hầm băng bên trong làm đông lạnh. Chờ đông lạnh xong, lại lấy ra, đem khối băng bào mỏng rắc lên trên, sau đó cho canh đậu đỏ vào, nếu thích thì có thể cho thêm chút hoa quả cắt miếng. Như vậy, vừa sạch sẽ, lại ăn ngon, đậu đỏ còn có thể dưỡng da. " Bộ Nhu Nhi không chút giấu diếm đem biện pháp chế biến nói ra.
"Nha, thì ra là thế?" Lập tức gật đầu, Ngũ Vương phi cũng vui tươi hớn hở nói, "Làm sao muội có thể nghĩ ra?"
Khẳng định không phải ý tưởng của nàng, nàng tự nhận là vẫn không có thông minh như vậy. Nhưng mà, ở điều kiện gian nan như cổ đại, có thể làm ra được lớp đá bào mỏng như vậy Bộ Nhu Nhi vẫn là nhịn không được khẽ tự hào về mình một chút.
Nàng liền cười: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm, đột phát ý tưởng, nên muội liền làm thử. Không nghĩ tới hương vị cũng không tệ lắm, thiết nghĩ đến một người vui không bằng mọi người vui, liền làm nhiều mấy bát, mang lại đây cho mọi người cùng nhau nếm thử."
Xem đi! Nàng vẫn giữ dáng vẻ ung dung rộng lượng như thế, không thèm quan tâm chuyện trước đó. Các nàng ta vừa dùng thế lực hợp lực chèn ép nàng, nàng còn một lòng suy nghĩ cho các nàng, tư thái khoan dung như vậy, tự nhiên làm cho một đám đánh chủ ý muốn tới khi dễ nàng thêm xấu hổ.
"Ha ha, thì ra tứ muội thật khéo tay như vậy."
Vội vàng nở nụ cười, Nhị Vương phi cảm thấy thật xấu hổ trong lòng.
Bộ Nhu Nhi cười yếu ớt: "Nhị tẩu quá khen. Nhưng mà, thứ này cũng chính là thứ muội mới vừa nghiên cứu ra gần đây, nếu mọi người thích, về sau muội sẽ đổi một chút phương pháp. Bằng không, mùa hè dài như vậy, mỗi ngày chỉ ăn một vị, khó tránh khỏi cảm giác ngấy, các ngươi nói đúng không?"
Thật tốt quá!
Nghe nói như thế, trong lòng mọi người đều nở hoa
"Tứ tẩu, tẩu thật sự là quá tốt?" Gật đầu lia lịa, Bát Vương phi khen Bộ Nhu Nhi hết lời.
Mới biết nàng tốt sao? Bộ Nhu Nhi cười cười."Nếu mọi người không nhớ lời muội chỉ dẫn, vậy cũng không thành vấn đề, lát nữa muội sẽ đem phương thức viết xuống, mọi người mang về, kêu nô tỳ trong nhà làm thử."
Vậy là quá tốt rồi! Mấy vị Vương phi đều nhanh chóng gật đầu.
"Tốt tốt? Tứ tẩu, tẩu thật sự là người tốt!"
Cảm động đến muốn khóc, Lục Vương phi cũng bắt đầu cảm thấy hối hận ban nãy kết bè kết phái đến khi dễ nàng.
Bộ Nhu Nhi tiếp tục cười nhẹ: "Không có gì. Mọi người đều là chị em, cũng chính là người một nhà, có cái gì tốt cùng chung hưởng cũng là đương nhiên."
Thoáng một chút, như là nhớ tới cái gì, nàng lại nói: "Đúng rồi, cái đó đều là muội gần đây mới nghĩ ra được, trừ muội cùng nha hoàn bên người đã thử ăn qua, người khác chưa được thử bao giờ. Nếu mọi người thích cũng thử làm cho mọi người trong nhà ăn đi!
Ý chính là: Nàng cũng không độc quyền phát minh, các nàng ấy có thể tự mình nói là tự nghĩ ra. Cho nên, nhóm phu nhân, hoan hô đi, nhảy nhót đi? Cảm thấy danh dự được nâng lên rồi đúng không?
Đổi lại, ánh mắt của một đám người đều bắt đầu lòe lòe tỏa sáng.
"Tứ muội, ngươi thật tốt!"
Ngoài chữ tốt, các nàng đã không biết nên dùng từ gì để biểu đạt đối sự yêu thích cùng sùng kính đối với Bộ Nhu Nhi.
Bộ Nhu Nhi vẫn cười bình thản: "Có gì đâu! Mọi người nhanh ăn đi! Nếu để băng tan có thể ăn không ngon!"
"Được!"