Chương 12
*“Tiểu Nguyệt, ta muốn ăn trái cây, được không?”*
*“Hảo, tiểu thiếu gia đợi một chút.”*
*“Tiểu Nguyệt, ta không muốn ăn táo, ta muốn ăn nho. Được không?”*
*“Hảo, để ta đi đổi.”*
*“Tiểu Nguyệt, giúp ta lột vỏ nho ra, được không?”*
*“Hảo.”*
*“Tiểu Nguyệt, ngươi đút ta ăn, được không?”*
*“…… hảo……”*
*“Tiểu Nguyệt, sao ngươi lại đăm chiêu ủ dột vậy?”*
*“……….”*
*“Chơi thật vui, ^_^”*
*“……. >__<”*
*Tiểu hài tử nhu thuận đáng yêu kia đâu mất rồi? Ta nín lặng hỏi ông trời. Tiểu thiên sứ nhu thuận ngoan ngoãn trước mặt Tề Nghiêm, vì sao vừa mới xoay người một cái liền biến thành tiểu ác ma vậy?*
*Tinh ranh kỳ lạ là chuyện tốt, vấn đề là đừng dùng để trêu ta chứ. Khiến cho ta bây giờ mún nổ cả đầu, hơn nữa hắn bày đủ thứ trò, khiến ta khó lòng phòng bị, thật là sẽ ch.ết sớm vài năm a.*
*Nếu chỉ là muốn bắt ta lao lực, đi lấy đồ này nọ còn chưa tính, dù sao cũng coi như ta rèn luyện thân thể, vấn đề là……*
*“Tiểu Nguyệt, ngươi sao lại xem phụ thân như quỷ vậy?” A, xem đi, lại tới nữa.*
*“Tiểu thiếu gia, ngày hôm qua, hôm trước, hôm kia, hôm kia nữa ngươi….. đều hỏi vấn đề này.” Ta hữu khí vô lực trả lời.*
*“Ai nha, trí nhớ người ta không tốt mà, ngủ một giấc tỉnh lại liền quên sạch hết trơn. Tiểu Nguyệt, ngươi nói lại lần nữa cho ta nghe nha.”*
*Hừ, làm nũng, làm nũng, làm nũng, làm nũng lần nữa ta cũng không thèm để ý, T_T.*
*“Tiểu Nguyệt —-, ngươi không nói ta liền nói với phụ thân ngươi khi dễ ta —-.”*
*Không cầm cố ý kéo dài giọng, ta cũng hiểu mà. Hơi một tí là mượn danh Tề Nghiêm uy hϊế͙p͙ ta, ngươi nghĩ rằng ta thật sự sợ hắn a, hừ, tốt xấu gì từ nhỏ ta đã sống an nhàn sung sướng, Hàn thiếu gia được ngươi hầu hạ thư thư phục phục. Bị một đứa nhóc như ngươi ức hϊế͙p͙, đồn ra ngoài ta còn có thể làm người sao?*
*Bất quá, hẳn là không có ai nói ra ngoài đâu. = =*
*“Bởi vì buổi tối hôm đó nguyệt hắc phong cao, thiếu gia rảnh rỗi thấy sợ luôn, mặc một thân áo trắng đi dạo, vừa lúc ấy ta cũng đang có hứng làm thơ, dự định ngắm trăng ngâm thơ, không cẩn thận nhìn thấy thiếu gia đang bay qua bay lại, sau đó ta lại không cẩn thận kêu lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục không cẩn thận bị cái lỗ tai so với cú mèo còn thính hơn của thiếu gia nghe thấy được, sau đó….. sau đó ta liền hiểu lầm.”*
*“Lỗ tai của cú mèo rất thính sao?”*
*“Không biết, ta chỉ là thuận miệng nói thôi.” Ta làm sao biết được lỗ tai cú mèo thính hay không thính chứ, đúng là người cha kỳ quái sẽ có tiểu hài tử kỳ quái.*
*“Ha ha ha ha. Nghe nhiều lần như vậy, mỗi lần đều rất mắc cười nga, ha ha ha ha.”*
*Ngươi cũng biết là nghe rất nhiều lần rồi a, một tuần nay, ngày nào ngươi cũng hỏi một vấn đề tương tự, ngươi nghe chưa chán, nhưng ta nói đã chán lắm rồi. Thôi thì dứt khoát ta viết chuyện này ra giấy luôn, vạn nhất ngươi lại xuất hiện chứng mất trí nhớ, đưa cho ngươi đọc thì tốt rồi, cũng đỡ mất công ta phải nói lại, tiện cho cả hai.*
*Còn cười, còn cười, cẩn thận cười đến nghẹt thở luôn, rồi lại khó chịu. Nhìn xem nhìn xem, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, thượng khí không tiếp hạ khí nữa. Bây giờ lại chuyển sang trắng bệch, ai, ngươi không thể ngừng cười được sao?*
*“Tiểu Nguyệt…. Tiểu Nguyệt….. ta dừng cười không được, rất……. rất là khó chịu.” A? ngay cả cái miệng nhỏ nhắn cũng tái mét, xem ra không phải gạt ta.*
*Trời ơi, ta đột nhiên luống cuống tay chân, nếu bảo bối của Tề Nghiêm cứ như vậy……… cứ như vậy ch.ết trước mặt ta, đầu sỏ hại hắn cười đến ch.ết chính là ta, ta đây có lẽ sẽ trờ thành tội nhân thiên cổ, mãi mãi không được siêu sinh, nếu không may ch.ết đi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục.*
*“Tiểu Nguyệt……” đừng khóc a, đừng khóc a, lòng ta đều bị ngươi làm cho rối loạn, ta vọt tới trước mặt Tiểu Vũ, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt lưng hắn “Đừng gấp đừng gấp, Tiểu Vũ, hô hấp từ từ, từ từ thôi, hít sâu, hít sâu, hít sâu……” ta cũng không biết biện pháp ta nghĩ ra có hữu dụng hay không, bất quá thân thể nho nhỏ trong lòng ta quả thật đã từ từ khôi phục bình tĩnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào hõm cổ ta” “Tiểu Nguyệt, lúc nãy có phải ngươi lo lắng ta sẽ cười ch.ết, sau đó ngươi sẽ không biết ăn nói ra sao với phụ thân?”*
*“Đúng vậy….” ta thở dài một hơi “A?” hắn vừa nói cái gì? Ta hình như nghe không được rõ lắm.*
*“Tiểu Nguyệt, ngươi thật sự tin rằng sẽ có người cười đến ch.ết sao? Ha ha ha ha” rõ ràng là thân thể nhỏ như vậy, sao có thể cười điên cuồng đến mức đó a?*
*Ta buồn bực đẩy hắn ra, quả nhiên vẻ mặt vừa nãy còn đáng thương hề hề bây giờ đã thỏa mãn cười lớn không khắc chế được. Tiểu quỷ ch.ết tiệt, lại đùa bỡn ta.*
*Ta ngồi trên bàn đu dây, lấy ra một khối đường quả từ túi nhỏ mang theo bên người, bỏ vào miệng, loại thời điểm như thế này ăn đường có thể bình ổn một chút lửa giận của ta, tránh cho ta phát điên.*
*“Tiểu Nguyệt, ngươi đang ăn cái gì vậy?” lau nước mắt trên mặt, tiểu ác ma lại rề đến đây.*
*“Ăn đường chứ gì.” Nhóp nhép miệng, ta rất không cam nguyện phun ra một đáp án.*
*“Đường đường ngọt không? phụ thân không cho phép ta ăn nhiều.” Lại giả vờ đáng thương, hừ, hừ, hừ, vì sao ta vừa nhìn thấy mặt ngươi liền không nỡ hung ác vậy? = =|||*
*“Ta có thể chia một viên cho ngươi ăn, đường do chính tay ta chọn, đều ăn rất ngon nga.” Nói xong lời cuối, ta nhịn không được muốn khoe một chút khả năng chọn đường của ta.*
*“Tiểu Nguyệt thật tốt, ôm một cái.”*
*“Ân.” Ta vươn hai tay, đem hắn ôm vào trong lòng mình. “Ăn đường không?”*
*“Ừ.”*
*Lúc ta đang muốn từ trong túi nhỏ lấy ra thêm một khối đường, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đột nhiên kề sát lại, dán lên đôi môi bởi vì kinh ngạc mà cứng đờ của ta, đầu lưỡi mềm nhẵn còn không dừng lại cắn ɭϊếʍƈ cánh môi của ta.*
*Trời ơi, ai có thể nói cho ta biết, tiểu quỷ này đang làm gì không? Tay của ta vẫn còn đặt ở túi nhỏ, cả ngươi đều cứng ngắc, không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng.*
*Tiểu Vũ cuối cùng cũng rời khỏi môi ta, tay nhỏ bé ôm lấy cổ ta, lộ ra nụ cười ngây thơ đơn thuần: “Thật sự rất ngọt nga.”*
*Nguyên lai chỉ là ăn đường dính trên miệng ta a, thật sự là, hại ta suy nghĩ lung tung.*
*Khi ta đang định nói hắn lần sau không được dùng loại phương pháp ăn đường này nữa, một thanh âm từ bên cạnh truyền đến: “Ai tới giải thích một chút, các ngươi đang làm gì vậy?”*