Chương 14

*“Ai!” lại có một con muỗi bay đến đây vo ve, không thèm để ý đến nó.*
*“Ai!!” con muỗi không cam lòng bị phớt lờ, cao giọng thêm tám độ, ta bất vi sở động tiếp tục công việc của mình – lau chùi cái bàn. Ngay cả đầu cũng lười quay sang nhìn một chút.*


*“Ai!!!” đột nhiên trước mắt nhảy ra một bóng ngươi, cùng với thanh âm có thể dùng từ  rên rỉ để hình dung, khiến trái tim đã chịu đựng đủ tàn phá của ta bị dọa đến suýt nhảy ra khỏi cổ họng. ta dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, trấn an trái tim nhỏ bé đang thương quay về vị trí ban đầu của nó. Ta van ngươi, Tiểu Vũ a Tiểu Vũ, chỉ có cương thi mới phải nhảy tưng tưng như vậy, ngươi cho dù muốn làm ta chú ý cũng không nên dùng loại phương pháp này chứ.*


*Ta bất đắc dĩ ngước nhìn tiểu quỷ trước mặt đang cố tình cúi đầu, không nhìn ta, bởi vì lau bàn mà hai tay ướt đẫm thuận tay ở trên mặt lau một phen: “Tiểu thiếu gia, có chuyện gì không?”*


*“Tiểu Nguyệt, ngươi đang làm việc, không cần phải vì ta mà phân tâm đâu, ta sẽ ngại lắm. Ai.” Ta không nói gì trợn trắng mắt hỏi trời xanh, một tiểu quỷ cổ linh tinh quái như vậy rốt cục là đã trưởng thành trong một gia đình giáo dục thế nào. Đến bây giờ còn giả vờ giả vịt với ta, hừ hừ, tiểu hài tử, còn bày đặt giả bộ điềm đạm đáng yêu như vậy, tưởng rằng ta sẽ mềm lòng sao? Hừ……. hừ hừ……. hừ hừ hừ, quái lạ, rõ ràng biết hắn đang giả vờ, ta vẫn cứ không nỡ nhìn bộ dạng  hắn như thế >_< “Tiểu thiếu gia mới là quan trọng nhất mà, công việc có thể để làm sau cũng được.”*


*Bỗng nhiên, tiểu quỷ kia ôm lấy thắt lưng ta, vùi đầu vào trong lòng ta, dùng sức cọ a cọ: “Ta biết là Tiểu Nguyệt đối với ta tốt nhất mà, ta thích Tiểu Nguyệt nhất.”*


*Ai, thật đúng là mật ngọt ch.ết ruồi, ta rõ ràng biết hắn chẳng qua chỉ là nói lời ngon ngọt mà thôi, thế nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy thoải mái: “Vậy tiểu thiếu gia hiện tại có thể nói cho ta biết vì chuyện gì mà không vui đi.”*


available on google playdownload on app store


*“Bởi vì người ta làm hại Tiểu Nguyệt bị phụ thân thu hết đường đường đem đi rồi, Tiểu Nguyệt không có đường đường ăn, Tiểu Nguyệt không vui, ta đương nhiên cũng không vui vẻ.” thanh âm rầu rĩ từ trong ngực ta truyền đến.*


*A, đường của ta a đường của ta, chuyện cũ thương tâm của ta, rõ ràng ta đã muốn quên đi, ngươi vì cớ gì còn muốn nhắc lại lần nữa, vì cớ gì còn muốn vạch trần vết sẹo đầm đìa máu chảy của ta a, nhớ tới bộ mặt của người nào đó đã cầm đường của ta rời đi khiến cho ta hận không thể cắn hắn một ngụm, ta đã rất nhiều ngày không được ăn đường a, trách không được chung quy mấy ngày nay lại cảm thấy trong miệng một chút mùi vị cũng không có, làm cái gì cũng hữu khí vô lực, ngọn nguồn sinh mệnh của ta, ta rất tưởng niệm ngươi a.*


*“Tiểu Nguyệt, sao lại không nói gì, vẫn còn giận ta sao?” Tiểu hài tử trong lòng ngẩng đầu lên, nét mặt lộ vẻ ủy khuất, nhưng giây tiếp theo khi nhìn thấy mặt của ta liền chuyển thành kinh ngạc, hơn nữa miệng còn mở lớn tới mức có thể nuốt một quả trứng gà thật bự vào. Sao lại thế này, trên mặt ta nở hoa hả?*


*“Tiểu Nguyệt, mặt của ngươi… mặt của ngươi…… mặt của ngươi sao lại chỗ đen chỗ trắng vậy?”*


*A? a a Cái gì vậy? Tiếng chuông báo động trong lòng ta gióng lên vang dội, sẽ không phải giống như ta nghĩ chứ, thuận tay cầm lấy gương đồng trên bàn, trên mặt gương được ta lau đến sáng loáng, ta nhìn thấy khuôn mặt vô cùng thể thảm của mỉnh. Vừa rồi thuận tay lau mặt, nước trên tay theo hai má chảy xuống, chổ bị nước chảy qua lộ ra một mảng trăng trắng, cùng phần đen thui bên cạnh hình thành đối lập rõ rệt. Thảm, cái này quả thực là một lần sảy chân để hận nghìn đời mà.*


*“A, này a này, này là bởi vì vì…… bởi vì……. Bởi vì ta từ nhỏ mắc một loại quái bệnh, không thể một ngày không ăn đường, nếu không sẽ bắt đầu tróc da giống như bây giờ vậy.” Ta chém, ta chém, ta vắt hết óc cố gắng chém.*


*“Như thế nào lại đột nhiên tróc ra? Lúc này lau bàn rõ ràng là vẫn ổn a.”*


*“Đúng vậy, bệnh này chính là phát tác rất nhanh chóng, mấy ngày nay vẫn không phát bệnh, ta còn tưởng ta đã hết bệnh rồi, không ngờ thế nhưng đột nhiên tái phát, cứ tiếp tục như thế, tiếp qua vài ngày, có lẽ toàn thân ta đều bị tróc hết da, ai.” Càng miêu tả càng làm ta liên tưởng đến rắn lột da, trong nháy mắt nổi lên một thân da gà.*


*“Không muốn, ta không muốn Tiểu Nguyệt ch.ết, Tiểu Nguyệt mà ch.ết sẽ không có ai cho ta chơi, không muốn không muốn không muốn.”*


*Ngươi đối với ta tình sâu nghĩa nặng khiến ta thực cảm động, bất quá nếu ngươi nói cùng chơi với ngươi mà không phải cho ngươi chơi ta sẽ càng cao hứng hơn đó. Ta đang định tìm cách an ủi tiểu ác ma trước mắt, đột nhiên nhìn thấy hai mắt hắn phát sáng, trong lòng hô to không ổn, đáng tiếc đã quá muộn rồi.*


*“Tiểu Nguyệt, chúng ta đi ra phố mua kẹo đi.”*
*“Nhưng mà thiếu gia sẽ không đồng ý đâu.”*
*Chúng ta không cần nói cho phụ thân biết, cứ lén chuồn ra, mua kẹo xong rồi quay về, phụ thân sẽ không biết đâu.”*
*“Như vậy là không tốt.” Không thể phủ nhận, ta thật sự có chút động tâm.*


*“Không sao đâu, chỉ đi ra ngoài một chút mà thôi, không sao đâu.”*
*Đúng vậy, chỉ đi ra ngoài một chút mà thôi, Tề Nghiêm cũng không phải thần tiên, sẽ không biết đâu, hơn nữa ta làm sao có thể cự tuyệt ánh mắt nhìn ta cầu xin của tiểu hài tử này chứ? Quá tàn nhẫn, không phải tác phong của ta.*


*“Ân, vậy ngươi phải cam đoan ngoan ngoãn nghe lời ta nói, mua đưởng xong liền quay về nga.”*
*“Ân” vẻ mặt tươi cười nhìn vô cùng thành khẩn đã loại bỏ một chút bất an cuối cùng trong lòng ta.*
*“Chúng ta đây đi thôi.”*


*“Tiểu Nguyệt, ngươi có muốn trước tiên bôi đen phần da trắng kia không, miễn cho vừa trắng vừa đen dọa hết người trên đường.”*
*=_=*
*“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, ngươi xem bên kia kìa, có người đang biểu diễn đập vỡ tảng đá lớn bằng ngực, rất rất vui.”*


*“Đúng vậy, đúng vậy, người kia thật mạnh a.”*
*“Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, bên kia có con khỉ đang làm xiếc đi trên dây kìa.”*
*“Ồ, con khỉ thật đáng yêu a.”*
*“Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, bên kia có thiệt là nhiều tỷ tỷ xinh đẹp a, chúng ta đi xem xem.”*


*“A, a tiểu thiếu gia, loại địa phương này không thể đi.”*
*“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt…….”*
*“Tiểu thiếu gia, ngươi chạy chậm một chút, ta theo không kịp.”*
*“A, hôm nay thiệt là vui a. Tiểu Nguyệt, kế tiếp chúng ta đi đâu chơi đây a?”*


*“Ân, để ta suy nghĩ a.” Ta đảo mắt nhìn ngó khắp nơi, xem trên đường còn có cái gì hảo ngoạn, đảo a đảo, đột nhiên đảo mắt đến sắc trời đã không còn sớm nữa rồi, a, trời ơi, hiện tại rốt cục đã giờ nào rồi, chúng ta đã tung tăng trên đường bao lâu? Hơn nữa buồn bực nhất chính là, ngay cả đường quả quan trọng nhất chúng ta còn chưa mua a.*


*“Tiểu thiếu gia,  chúng ta không thể chơi thêm nữa, mau nhanh chóng mua đường rồi trở về. Bằng không sẽ bị thiếu gia phát hiện.” Bị Tề Nghiêm phát hiện, ta cho dù là mèo yêu chín mệnh cũng ch.ết không đủ a.*
*“Ân, nhưng mà người ta còn muốn chơi thêm nữa.”*


*“Lần sau chúng ta lại chuồn ra cũng được mà, nếu như bị thiếu gia phát hiện, hai chúng ta liền thảm.”*
*“Vậy cũng được.”*


*Sau khi chúng ta luẩn quẩn một vòng lớn trên đường, lại rẽ vào một cái ngõ cụt, ta vừa xấu hổ cực kỳ vừa khó xử mở miệng hỏi: “Tiểu thiếu gia, người có biết đường về nhà không?” >_< “Tiểu Nguyệt không biết sao? Vậy để ta dẫn đường cũng được.” Ta thề vẻ mặt tiểu quỷ này tuyệt đối là đang nén cười.*


*Hai chúng ta vừa mới quay người lại, đột nhiên phát hiện đầu ngõ có hai gã chương đầu thử mục (đầu hoẵng mắt chuột), gian trá hề hề đang cười quỷ dị, cùng dùng một loại ánh mắt cực kỳ ghê tởm nhìn ta và Tiểu Vũ từ trên xuống dưới, nói đúng hơn, phải là chỉ nhìn chằm chằm một mình Tiểu Vũ. Cho dù ta chưa từng lăn lộn giang hồ, ta cũng có thể nhìn ra hai gã này không phải thứ gì tốt đẹp.*


*“Phiền các người tránh ra một chút, chúng ta phải đi ra.” Ta phòng bị nhìn chằm chằm hai gã này, thuận tiện ôm chặt Tiểu Vũ vào trong lòng.*


*“Tên than đen, ngươi có thể đi, nhưng phải để oa oa bên cạnh ngươi ở lại.” cười ɖâʍ cười ɖâʍ, lần đầu tiên nhìn thấy có người cười mà lại ghê tởm như vậy.*
*“Các ngươi rốt cục muốn làm gì?”*


*“Oa oa xinh đẹp như vậy bán cho Vương đại nương, chúng ta có thể kiếm được một số tiền lớn, ha ha ha ha.” Hai kẻ gian nhìn nhau cười, bộ dáng giống như tiền đã tới tay bọn chúng rồi vậy.*


*“Các ngươi tưởng là chúng ta sẽ ngoan ngoãn không phản kháng sao? Các ngươi tốt nhất là bây giờ cút đi cho nhanh, bằng không đợi lát nữa ta kêu bộ khoái đến đây thì các ngươi đừng hòng trốn được.” Ta giả vờ trấn định, tay ôm Tiểu Vũ lại hơi hơi phát run.*


*“Đúng a, vậy thì thật là phiền toái, đành phải thế này thôi” Đột nhiên bọn họ kẽ động tay, chợt có một làn khói trắng lan ra trước mắt chúng ta. “Thơm quá a.” Tiểu Vũ mới vừa nói xong, liền mềm nhũn ngã vào trong lòng ta. Thảm, đây là mê hương nghe nói đã lâu sao? Ta choáng váng đầu, không được, nếu ngay cả ta cũng hôn mê thì coi như xong rồi, cho dù ta không sao, Tiểu Vũ nhất định sẽ  rơi vào chỗ dầu sôi lửa bỏng, không được, tuyệt đối không được ngất đi.*


*Ta bất chợt nhớ tới một vật vẫn luôn cất giấu trong người, trước kia chưa từng dùng qua, không nghĩ tới dưới tình huống bây giờ có thể phát huy công dụng rồi.*


*Ta một tay ôm chặt Tiểu Vũ, chậm rãi ngồi thấp người xuống,  khóe mắt nhìn thấy hai kẻ kia đang cười gian chậm rãi tiến tới gần chúng ta, rõ ràng là đang thả lỏng cảnh giác, loại thời điểm mấu chốt này ta ngàn vạn lần không được ngất xỉu. Ta chậm rãi lấy ra tiểu chủy thủ giấu dưới đế giày, năm đó tỷ tỷ các nàng kiên quyết đưa cho ta để ta phòng khi gặp phải sắc lang, ta còn xì mũi coi thường, nhưng mà dưới uy quyền áp bách không thể không nhận, hiện tại mới phát hiện các nàng thật là có khả năng dự đoán tương lai. Ta dùng sức rạch một đao lên đùi, một trận đau đớn kịch liệt khiến cho đầu óc ta nhất thời thanh tỉnh rất nhiều. Ta cắn chặt môi, thừa dịp bọn họ cúi người xuống cướp đi Tiểu Vũ trong lòng ta, dùng hết tất cả khí lực ôm chặt Tiểu Vũ, đột ngột xô mạnh vào bọn họ, bọn họ còn đang sửng sốt, liền bị ta liều lĩnh lách qua giữa, sau khi nghe tiếng bước chân đuổi theo ở phía sau, ta không dám quay đầu lại, chỉ biết ôm chặt Tiểu Vũ liều mạng lao ra bên ngoài.*


*Ta hoàn toàn không biết mình chạy theo phương hướng nào, chỉ biết là ta phải chạy nhanh thật nhanh, không thể để bọn họ tóm được, trước mắt ta một mảnh mơ hồ, cả hai chân đã đau buốt đến tê dại, cánh tay ôm Tiểu Vũ càng ngày càng nặng, công hiệu cuả thuốc mê bắt đầu phát tác, đầu óc một trận choáng váng, ta lại dùng chủy thủ rạch thêm một đao trên đùi, dùng đau đớn đổi lấy một lát thanh tỉnh tiếp tục chạy về phía trước, chỉ hy vọng lão thiên gia có thể phù hộ ta chạy đúng phương hướng.*


*Đột nhiên có một đôi bàn tay to dùng sức ôm lấy thắt lưng ta, cản trở bước chân ta đi tới, xong rồi, xong rồi, bị bọn họ tóm được, ý thức của ta gần như suy sụp, thét chói tay bắt đầu giãy dụa, loạn đá loạn đạp, ngay thời điểm ta muốn cắn vào cánh tay đang ôm lấy mình kia, ta nghe được một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Nguyệt, ngươi làm sao vậy, ta là Tề Nghiêm.”*


*Sau đó, ta an tâm hôn mê bất tỉnh.*






Truyện liên quan