Chương 16
*“Hàn Bạch, Hàn Bạch, Hàn Bạch…….” Hắn thì thào lặp đi lặp lại mấy lần, khi ta sắp cho rằng hắn đang niệm chú, đột nhiên nghe được câu hỏi: “Là Bạch nào?”*
*Ax? Ta nhất thời nghẹn họng nói không nên lời, còn Bạch nào nữa chứ? “Chính là Bạch trong khiết bạch, bạch trong bạch tịnh, bạch trong bạch lí thấu hồng.” Ta đắc ý nói, này không phải là khắc họa chân thật ta hay sao? Thật là một cái tên đẹp a, ha ha.*
*“Nói như vậy, cũng chính là Bạch trong bạch cốt, bạch trong bạch si, còn có bạch trong tiểu bạch nữa?” nói đến hai chữ Tiểu Bạch, hắn đột nhiên đề cao âm điệu, làm hại ta hơi chút hoảng sợ.*
*“Đúng rồi đúng rồi, ngươi nhất định muốn nói như vậy cũng không sai.” Ta tâm không cam lòng không nguyện trả lời. Đáng ghét, ngươi không chọn mấy từ dễ nghe một chút để nói sao?*
*“Ngươi xác định thật sự là bạch trong Tiểu Bạch?” thanh âm hắn nháy mắt lại đề cao tám độ, giọng nói bình thường vốn trầm thấp lại cất cao như vậy, thật sự hơi có vẻ buồn cười.*
*Ta nhịn xuống kích động muốn cười to đồng thời trợn trắng mắt trong lòng: “Ta xác định.”*
*“Không phải người nhà ngươi vẫn gọi ngươi Tiểu Bạch lúc còn nhỏ chứ?” hắn từng bước một đi đến gần ta, biểu tình khẩn thiết trên mặt làm cho ta rốt cục ý thức được sự tình có chút không tầm thường.*
*“Cái kia, hình như, tựa hồ, có thể…….. phải.” ta bắt đầu lo sợ, biểu tình Tề Nghiêm đã gần như trở nên dữ tợn, ta thực sợ hắn nổi khùng lên, nuốt sống ta vào bụng.*
*“Hình như, tựa hồ, có thể?” hắn nhíu mày lại, đứa ngốc cũng biết hắn rất không vừa lòng với đáp án này của ta. Bỗng ta nhớ tới đoạn lịch sử đầy khuất nhục thấm đẫm máu và nước mắt chua cay ngày đầu tiên vào phủ đã bị lão nữ tử không biết kêu là Lưu mụ hay Trương mụ gì đấy ép phải đổi tên, một suy đoán đáng sợ dần dần thành hình trong đầu ta.*
*“Thiếu gia, trước kia có phải ngươi quen biết một người tên Tiểu Bạch?” Ta sát ngôn quan sắc*, vô cùng cẩn thận dò hỏi.*
*xét lời nói và xem sắc mặt thì có thể biết được tâm ý của người.
*Vừa hỏi xong đã thấy hai mắt Tề Nghiêm chuyển đỏ, xông lên, hai tay nắm chặt lấy cánh tay ta: “Quả nhiên là ngươi!!!”*
*Thảm, thảm, dã thú biến thân, ta khiếp sợ dùng sức lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải ta, không phải ta, thật sự không phải ta!!! Thiểu gia, ngươi bình tĩnh một chút nghe ta nói đi.”*
*Tề Nghiêm quả nhiên bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn hồ nghi nhìn ta: “Không phải ngươi?”*
*“Thật sự không phải ta.” Ta gật đầu thật mạnh, sợ hắn không nhìn thấy. “Thiếu gia, ngươi hãy nghe ta nói, ta biết, Tiểu Bạch kia năm đó thương tổn ngươi, còn phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ đối với ngươi, nhưng mà ngươi không nên bởi vậy liền thù hận với tất cả những ngươi tên Tiểu Bạch trên đời này, ngươi hận không hết đâu a. huống chi, ngoại trừ Tiểu Bạch kia là phôi đản, những Tiểu Bạch khác đều là hảo đản….. không đúng không đúng, là hảo nhân. Ta vô tội a, thiếu gia, ngươi ngàn vạn lần không thể đem cừu hận đối với hắn chuyển lên ngươi ta a.” ta thao thao bất tuyệt, hành văn liền mạch lưu loát, không biết có thể khuyên Tề Nghiêm lãng tử hồi đầu, phóng hạ đồ đao hay không.*
*Lại nhìn Tề Nghiêm, đã hoàn toàn lãnh tỉnh lại, biểu tình mới nãy còn dữ tợn đã đổi thành bộ dáng tựa tiếu phi tiếu lúc bình thường, bất quá lần này lại giống dở khóc dở cười hơn?*
*“Ai nói với ngươi là ta có cừu oán với người tên Tiểu Bạch?”*
*“Ngài không phải đặc biệt chán ghét tên Tiểu Bạch sao? Vừa nghe đến đã phát cuồng?” Nếu nhìn không ra vấn đề, ta chẳng phải là cô phụ mỹ danh thông minh lanh lợi của mình rồi sao?*
*“Ai nói với ngươi là ta chán ghét tên này chứ?” bộ dạng không có biện pháp với ta của Tề Nghiêm, làm ta bắt đầu hoài nghi mình đã sai ở chỗ nào rồi.*
*“Nhưng mà nếu ngài không có chán ghét, vậy tại sao Lưu mụ lại ép ta đổi tên chứ?” đại trượng phu đi không thay tên, ngồi không đổi họ, ta Hàn Bạch, đường đường nam tử hán đại trượng phu, lại không thể ngoan cường bảo vệ tên của mình, thật sự là khiến người nghe thấy thương tâm, ngươi nhìn thấy phải rơi lệ.*
*“Lưu mụ bắt ngươi đổi tên?” Tề Nghiêm dường như có chút không thể tin, rồi torng nháy mắt lại như suy nghĩ cẩn thận “Với tính tình kia của ngươi, trách không được ngay cả tên cũng không giữ được.”*
*Ta đã tận tình khuyên bảo hắn như vậy, hắn lại thừa cơ hội bắt đầu làm tổn thương ta, thật muốn hung hăng xông lên phá hủy cái mặt cười gian kia của hắn.*
*Ta đang ảo tưởng như thế nào hung hăn khi dễ hắn trong đầu, bên tai nghe được một thanh âm có chút căng thẳng: “Ngươi có phải có một khối ngọc bội không?” Căng thẳng? Tề Nghiêm? Ta nghe lầm rồi = =*
*“Ngọc bội? Ta có rất nhiều a. phụ thân tặng, tỷ tỷ tặng, bằng hữu tặng, còn có tự mua nữa. Bất quá lần này xuất môn ta không đem theo, toàn bộ đều để ở nhà. Cũng may mà không mang ra ngoài, bằng không đã bị cái lão khất cái trời đánh kia đoạt đi rồi.” thuận miệng nguyền rủa một chút lão gia hỏa kia, cướp đồ của ta, không biết có gặp ác mộng mỗi ngày không nữa?*
*“Một khối cũng không có?” Tề Nghiêm dường như có chút thất vọng.*
*“Một khối thì hình như có đó.” Ta lấy ra khối ngọc bội oánh bạch vẫn luôn cất giấu bên người. “Bất quá khối này lai lịch không rõ, ta cũng không biết có nó lúc nào, dù sao vẫn luôn mang theo bên người.”*
*Tề Nghiêm đoạt lấy ngọc bội trong tay ta, nghiên cứu tử tử tế tế, tới tới lui lui, từ trên xuống dưới không dưới 10 lần, thần sắc phức tạp nhìn ta vài lần, đột nhiên cầm ngọc bội của ta, không nói một tiếng, tông cửa xông ra.*
*Lưu lại ta một đầu đầy sương mù, ù ù cạc cạc, sau một lúc lâu mới nhớ ra liền kêu to: “Ta thích nhất là khối ngọc đó, ngươi nhớ phải trả lại cho ta……..!!!!!!”*