Chương 26

*Ánh mắt ta bắt đầu dao động nhìn ngó xung quanh, a, hóa ra bầu trời xanh thẳm như vậy; a, mây trắng từng cụm từng cụm trôi đi; a, ngay cả một con chim bay trên trời cũng không có; a, a, a….. cho dù trên trời không có gì để nhìn, ta cũng tuyệt đối không nhìn Tề Nghiêm đâu = =|||. Dùng ngón chân nghĩ cũng biết, tên đó giờ phút này nhất định là đang trừng ta, ý đồ dùng ánh mắt giết ch.ết ta đó mà.*


*Đang lúc ta ngửa đầu, thưởng thức cảnh đẹp thiên nhiên, một bàn tay sát phong cảnh cố định lấy hàm dưới của ta, mặc cho ta cắn răng cố sức thế nào, cũng không thể kháng cự, bị bắt đối diện với ánh mắt đen thẫm của Tề Nghiêm.*


*Ta nuốt nước miếng một cái, sắc mặt nghiêm khắc lạnh lẽo của Tề Nghiêm cùng đôi mắt nóng rực hình thành sự tương phản rõ rệt, cơn thịnh nộ bừng bừng khắp toàn thân khiến cho khuôn mặt hắn tăng thêm một nét điên cuồng tùy ý, ta ở trong lòng than một tiếng, lão thiên gia thật đúng là không công bằng, cùng là con người, vì sao lại có loại người cho dù tức giận cũng vẫn có thể đẹp trai đến mức không có thiên lý như vậy? Qúa đáng a quá đáng a quá đáng a!!!*


*Lão thiên gia hiển nhiên là sẽ không để ý tới tiếng hò hét trong lòng ta, ta rất muốn lơ đi ánh mắt của Tề Nghiêm, nhưng mà đầu đã bị người ta định trụ, ép phải bốn mắt nhìn nhau, muốn lơ cũng khó mà làm được.*


*Nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Tề Nghiêm, trong lòng ta như có 1 tiếng nói đang cao giọng hô to: “Nguy hiểm a nguy hiểm!” từ nhỏ, dưới sự chà đạp của đám nữ nhân trong nhà đã tạo cho ta năng lực nhận biết nguy hiểm giúp ta ý thức được nếu ta không mau chóng tìm ra lời gì để giải thích với hắn, Tề Nghiêm rất có thể sẽ nghĩ rằng ta dụ dỗ con trai bảo bối của hắn lầm đường lac lối thậm chí còn tự ý định chung thân, ta sẽ xui xẻo bị hắn xé thành từng mảnh đem đi nhắm rượu.*


*“A a a…..” ta cười gượng ba tiếng, nỗ lực giảm bớt một chút không khí ngột ngạt này, nhưng mà hiển nhiên không có hiệu quả. Ta cắn cắn môi, kéo miệng cười: “Cái này…… cái kia……. Ân……..”*


available on google playdownload on app store


*Tề Nghiêm chậm rãi nhướng một bên chân mày, không nói một lời, nhìn ta. Ta chỉ thấy da đầu run lên một trận: “Cái kia….. ngươi cũng biết….. cái kia…… đúng rồi, trí nhớ của ta trước nay đều không được tốt, ta thật sự không nhớ rõ có đáp ứng chuyện này không nữa. Cho nên, hiểu lầm, haha, thực chất chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Ta haha cười trừ, hy vọng có thể bưng bít cho qua chuyện.*


*“Tiểu Bạch, nếu nói dối thì buổi tối sẽ bị quỷ quỷ bắt đi nga.” Tiểu Vũ nghiêng đầu, cười rất là không hồn nhiên.*


*Nụ cười của ta cứng đờ, cái thứ đó không phải để đem ra đùa giỡn đâu à. Ta nhìn nhìn Tiểu Vũ, định phán đoán xem mức độ tin cậy của những lời này. Khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của Tiểu Vũ thật sự là nhìn không ra nửa dấu vết lừa gạt, lại thêm Tề phủ vốn đã âm dương quái khí, nói như vậy, nếu không nói thật……*


*“A!” ta kêu thảm một tiếng: “Phi phi phi, quỷ đại gia, ngài quỷ đáng kính đừng vội, lời nói vừa rồi của ta nhất định là ngài nghe chưa rõ ràng, vì sợ ngài nghe không rõ, ta sẽ nhắc lại một lần nữa, ta quả thật là có đáp ứng Tiểu Vũ. Buổi tối ngài nên đi tìm quỷ yêu của ngài để tâm tình, uống trà, đừng đến hỏi thăm ta nha.”*


*“Nói cách khác, ngươi không chịu đáp ứng làm tân nương của ta, lại đồng ý làm tân nương của Tiểu Vũ?” ta vừa mới có chút an tâm, liền có một giọng nói tức giận mang theo áp lực lạnh lùng vang lên bên tai ta, ta lúc này mới nhớ tới trước mặt mình còn một ác quỷ nữa. Vị quỷ kia ít nhất cũng phải đợi tới buổi tối mới đến thăm hỏi ta, còn ác quỷ này, hiện tại có thể trực tiếp ăn ta luôn >_<*


*“Này này này là có nguyên nhân mà.” Nhìn thấy mặt Tề Nghiêm càng tiến càng gần, ta hoảng hốt trong lòng, đầu óc trống rỗng.*


*“Ta đang chờ ngươi nói cho ta biết nguyên nhân đó?” mặt Tề Nghiêm dừng lại ngay sát miệng ta, không tiến thêm nữa, khi nói chuyện nhiệt khí lướt nhẹ qua môi ta, tê tê ngứa, đầu ta cứng đờ, không dám động đậy nửa phân, sợ không chú ý một chút sẽ đụng trúng môi hắn.*


*“Bởi vì, bởi vì……..” trời ơi trời ơi, là vì nguyên nhân gì vậy, trong đầu ta rỗng tuếch, cái gì cũng không nghĩ ra.*


*Ánh mắt vô thức dao động đến hai cánh môi đang mím chặt, mím thành một đường cong nghiêm nghị như vậy, thời điểm hôn ta lại vô cùng thương tiếc, từng chút dịu dàng chiếm lấy lòng ta. Ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, lúc bừng tỉnh thì bàn tay đã tự ý xoa lên môi hắn, di động theo viền môi, xúc cảm lành lạnh mà mềm mại làm cho ta luyến tiếc rời đi, bàn tay đang nắm lấy hàm dưới ta hình như cũng dần thả lỏng, đầu ta thuận thế tiến lên trước, hoàn toàn xuôi theo suy nghĩ nội tâm của mình, dán lên đôi môi tản mát dụ hoặc kia.*


*Nhẹ nhàng đụng chạm, chậm rãi cọ sát, hơi thở thanh điềm lan tràn nơi mũi miệng, khiến ta nhịn không được vươn đầu lưỡi, muốn cẩn thận nhấm nháp khối đường lớn trước mặt. Bên tai vang lên tiếng thở dốc khàn khàn, ngay sau đó, đôi môi nãy giờ vẫn để mặc ta muốn làm gì thì làm đột nhiên đảo khách thành chủ, phát động tấn công mãnh liệt về phía ta, nụ hôn không còn nhẹ nhàng giống như ta ɭϊếʍƈ đường khi nãy, đầu lưỡi linh hoạt nhanh chóng mà mãnh liệt tiến vào trong miệng ta, trở mình khuấy đảo trong khoang miệng ta, thân mật hấp duyện khiến cho nhịp tim ta bỗng chốc tăng nhanh bất thường.*


*Đợi đến khi ý thức trôi nổi dần trở lại trong đầu ta, chúng ta đã tách ra vì nghẹt thở. “Ầm” một tiếng mặt ta đỏ ửng, ta ôm lấy hai gò má nóng bỏng, vừa thẹn vừa giận, không thể tin được ta vậy mà lại chủ động làm chuyện này. Cho dù có làm, tốt xấu gì cũng phải làm với nữ nhân a. Còn tiếp tục như vậy, một ngày nào đó, ta sẽ quên sạch sành sanh cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ, biến thành đại sắc lang mặt dạng mày dày như Tề Nghiêm. Không được không được, rất nguy hiểm, ta phải nhanh chóng chạy về nhà, đúng rồi, về nhà.*


*“Ta chính là bởi vì muốn về nhà mới nói như vậy với Tiểu Vũ.” Nói cũng không cần quá rõ ràng, vạn nhất bị Tiểu Vũ nghe hiểu được là ta lừa nó ngay từ đầu sẽ không tốt đâu, dù sao Tề Nghiêm nhất định là có thể hiểu được ý ta.”*


*Hắn quả nhiên hiểu rõ, so với ta đang thở gấp không ngừng, hô hấp của hắn đã bình định như thường, thịnh nộ quanh thân đã tiêu tán, nhưng điô mắt vẫn nóng rực như cũ, chẳng qua so với lửa giận lúc đầu hình như có chút bất đồng.*


*Tề Nghiêm thở dài một tiếng: “Xét đến cùng vẫn là bởi vì một nguyên nhân a, Tiểu Bạch, theo ta đến thư phòng đi, ta có lời phải nói với ngươi.”*
*“Nhưng mà…..” Tiểu Vũ vội vàng lên tiếng, tay nhỏ bé túm chặt lấy vạt áo của ta, không chịu buông tay.*


*Tề Nghiêm chậm rãi vươn ra ba ngón tay, khóe miệng hơi giơ lên, trong mắt toát ra sự khôn khéo thường xuất hiện khi bàn việc làm ăn: “Tiểu Vũ, chỉ cần con ngoan ngoãn trở về phòng, phụ thân đáp ứng cho con nghỉ ngơi ba ngày, không cần luyện công.”*


*Cái đầu nho nhỏ cúi xuống, nhìn không rõ biểu tình trên mặt, hơn nửa ngày mới truyền đến một giọng nói mềm mại: “Bảy ngày.”*
*“Năm ngày.”*
*“Không luyện công, cũng không đọc sách.”*


*“Thành giao.”  Trên mặt Tề Nghiêm lộ ra vẻ hài lòng, Tiểu Vũ cũng ngẩn đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cười rất thoải mái, tay nhỏ bé buông lỏng vạt áo ta.*
*Chỉ có ta nhìn đến trợn mắt há mồm, nguyên lai, cái gọi là gian thương, chính là từ nhỏ đào tạo lên như vậy.*






Truyện liên quan