Chương 30
*“Về nhà?” Tề Nghiêm ngơ ngác, đột nhiên khóe miệng giương lên một mạt tươi cười mà ta đã nhìn thấy vô số lần, đã hoàn toàn có thể cảm thụ sâu sắc ý nghĩa nội hàm của nó. Hắn buông Tiểu Vũ ra, đứng dậy.*
*Ta phản xạ đưa tay che môi mình lại, cảnh giác nhìn động tác của hắn, giọng nói chần chừ không rõ: “Ngươi….. muốn….. làm gì?”*
*Tề Nghiêm không có đi đến chỗ ta, chỉ ngồi xuống cạnh bàn, tiếp tục thưởng thức trà, biểu tình nhàn hạ trên mặt hắn hình thành đối lập rõ rệt với vẻ khẩn trương của ta.*
*Ta xấu hổ buông tay, có chút thẹn quá hóa giận la lên: “Ta muốn về nhà! Mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, ta nhất định phải về nhà. Vô luận thế nào….”*
*“Được.”*
*“….. ta sẽ không thay đổi chủ ý đâu.” Ta kích động giơ lên nắm tay, nói xong mới phát hiện hình như vừa rồi hắn mới lên tiếng: “A? Ngươi vừa mới nói gì đó?”*
*Tề Nghiêm giương lên hắc mâu, nhìn ta cười cười: “Ta nói được.”*
*“Nga…… vậy là tốt rồi.” vốn đã định bụng phải tiêu phí rất nhiều thời gian từ từ thuyết phục hắn, bây giờ lại đảo ngược, thoáng cái không biết nên nói gì cho phải.*
*“Đợi lát nữa ta đi phân phó hạ nhân chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta liền khởi hành.”*
*“Ân…… Ân? Khoan đã, ngươi vừa mới nói là ‘chúng ta’?” Ta nghi hoặc nhìn hắn, ta hẳn là không có nghe nhầm chứ.*
*Con ngươi đen lóe lóe: “Không sai, ta và ngươi, chúng ta.”*
*“Không được, ta không muốn cùng ngươi trở về.” ta lập tức phản đối, nói đùa, ta vốn chính là định về trước làm công tác tâm lý với người nhà, chờ sau khi bọn họ tiếp nhận chuyện ta thích một nam nhân, sẽ dẫn Tề Nghiêm về giới thiệu cho bọn họ. Nếu bây giờ hắn theo ta trở về, vậy còn chuẩn bị cái quỷ gì a.*
*Ánh mắt Tề Nghiêm híp lại nguy hiểm: “Không được? Vì sao?”*
*“Bởi vì…… bởi vì…….. nếu ngươi cùng ta trở về, nhìn qua rất kỳ quái.” Nói nãy giờ, cảm thấy rất khát nước, ta ngồi xuống bên cạnh Tề Nghiêm.*
*“Kỳ quái? Tiểu Bạch ngươi cảm thấy bộ dạng ta rất kỳ quái sao? Nhưng mà nàng dâu dù xấu cỡ nào cũng phải có lúc ra mắt cha mẹ chồng a, ngươi ghét bỏ ta sao?”*
*“Khụ khụ khụ khụ…..” ta đang uống trà lập tức bị sặc, ho đến thiếu chút nữa sặc ch.ết.*
*Ta chùi đi lệ quang trong mắt vì ho quá nhiều mà ứa ra, đang muốn mắng Tề Nghiêm nói lung tung, lại nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn ngập sầu thương, mi mắt rũ xuống che đi con ngươi, ngữ khí đau khổ quả thật giống y như 1 nàng dâu nhỏ bị tổn thương đang than thở cho số phận mình.*
*Đột nhiên thấy loại biểu tình này của Tề Nghiêm, khiến cho ta tâm hoảng ý loạn nắm lấy tay hắn: “Ai nha ai nha, ta không phải là có ý này mà. Hơn nữa, bộ dạng ngươi đâu có xấu.” ta chỉ ra một sự thật rõ ràng, chẳng những không xấu, mà còn là tuấn mỹ vượt trội nữa, nếu hắn dám đứng giữa đường giữa phố nói bản thân mình xấu, nhất định đám người dung mạo xấu xí sẽ xuất hiện giẫm bẹp hắn.*
*“Hơn nữa, ta hình như giống nàng dâu nhỏ hơn. Ta ghét bỏ ngươi làm gì a?” nhìn thế nào, nghĩ thế nào, trong hai người thì ta có vẻ giống người làm nương tử nhất, mặc dù có chút tổn thương đến tự tôn nam tính của ta, bất quá đây miễn miễn cưỡng cưỡng cũng xem như là sự thật phũ phàng khiến người ta bi thống mà.*
*Đang suy nghĩ, Tề Nghiêm đột nhiên trở tay nắm lấy cổ tay ta, thuận thế dùng lực kéo ta vào trong lòng hắn, cằm cọ cọ trên đỉnh đầu ta, thanh âm ôn nhu từ phía trên truyền xuống: “Ta cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không ghét bỏ ngươi.”*
*Mặt của ta đỏ lên, may mà đang vùi đầu trong ngực hắn nên khó thấy được: “Bất luận ngươi có ghét bỏ ta hay không, cũng không được theo ta về nhà đâu.”*
*“Ngươi không ghét bỏ ta, ta cũng không ghét bỏ ngươi, vì sao ta không thể cùng ngươi trở về?” thanh âm ôn nhu vừa chuyển, biến thành ngữ điệu lên án, khiến cho ta trong nháy mắt có cảm giác như bản thân vừa sinh ra ảo giác.*
*“Ngươi theo ta trở về như vậy, sẽ dọa cả nhà ta mất, ta quay về trước là để thuyết phục cha ta, sau đó lại thông qua cha thuyết phục nương và các tỷ tỷ, khi đó người hẵng xuất hiện sẽ tốt hơn.” Thật là một công trình vĩ đại, ta ai thán một tiếng.*
*“Nói như vậy, ngươi không phải không muốn cho ta gặp người nhà ngươi, mà là nghĩ biện pháp cho người nhà chấp nhận ta?” bất đắc dĩ đối diện đôi con ngươi đen láy kia, giữa mâu quang lưu chuyển ẩn ần lộ ra ẩn nhẫn vui mừng.*
*Ta không được tự nhiên thấp giọng nói: “Không phải… không phải đã nói….. không ghét bỏ ngươi rồi sao? Còn muốn…. còn muốn ta nói thế nào nữa a?”*
*“Quả thật, là ta quá ngu ngốc.” Tề Nghiêm thở dài một tiếng, cánh môi lành lạnh dán sát vào môi ta, quyến luyến hôn nhau hồi lâu. “Bất quá, ta vẫn phải cùng ngươi trở về.”*
*Ta thiếu chút nữa từ trong lòng hắn nhảy dựng lên: “Ngươi…… ngươi nói như thế nào cũng không thông a, ngươi…….. ngươi thật đúng là tên đầu gỗ ch.ết tiệt.”*
*Tề Nghiêm ôm ta thật chặt, ngữ khí dịu dàng nháy mắt hóa giải tất cả tức giận của ta: “Ta làm sao có thể yên tâm để ngươi một thân một mình khởi hành chứ?”*
*“Nhưng mà….. nhưng mà nếu như ngươi cùng ta trở về, người mẹ chẳng khác gì quỷ dữ của ta nhất định sẽ cảm thấy không bình thường.” (đúng là hiếu tử =)) gọi mẹ là quỷ dữ =.=”)*
*Tề Nghiêm mỉm cười: “Tiểu Bạch, ngươi đã quên nguyên nhân ngươi đến Tề phủ rồi sao? Vì tỏ thành ý muốn Tề gia và Hàn gia hợp tác, ta đương nhiên phải tự mình tới cửa bái phỏng, thuận tiện cùng Hàn phu nhân thương lượng một vài vấn đề chi tiết về việc làm ăn.”*
*“Đúng nga, nói vậy ta coi như là giúp Hàn gia kéo được một mối làm ăn rồi, các nàng sẽ không dám khi dễ ta nữa.” Ta hưng phấn đến hai mắt phát sáng: “Tốt lắm tốt lắm, ngươi cùng ta quay về.”*
*“Tiểu Vũ cũng muốn đi.” Giọng năn nỉ mềm mại phối hợp cùng đôi mắt ươn ướt cầu xin, bộ dáng đáng thương đó khiến lòng ta dao động: “Hảo hào hảo, Tiểu Vũ cũng cùng ta trở về.”*
*“Lần này đáp ứng thật đúng là sảng khoái a.” lông mày Tề Nghiêm hơi nhướng lên, thấp giọng nói gì đó.*
*“Cái gì?” Ta nghi hoặc nói.*
*Tề Nghiêm mỉm cười nói: “Ta nói, Tiểu Vũ mỗi ngày còn phải đọc sách luyện công, không thích hợp theo chúng ta lặn lội đường xa.” Quả nhiên phụ thân vẫn là người cẩn thận, ta còn chưa nghĩ được nhiều như vậy, Tề Nghiêm quả thật là một phụ thân tốt a, ta còn đang cảm thán, lại nghe thấy giọng nói Tiểu Vũ: “Phụ thân thiệt là mau quên nha, không phải phụ thân vừa mới đáp ứng cho Tiểu Vũ miễn luyện công một tháng sao?”*
*Tề Nghiêm vẫn tươi cười không đổi: “Phải không? Ta thiếu chút nữa thì quên mất.”*
*Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, cười thật là đáng yêu: “Không sao, Tiểu Vũ không quên đâu, Tiểu Vũ sẽ nhắc nhở phụ thân hay quên mà.”*
*Tề Nghiêm nhướng mày làm ra vẻ kinh ngạc: “A, ta đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua nhận được một phong thư của phụ thân, nói là rất nhớ Tiểu Vũ, kêu Tiểu Vũ đi Mai trang gặp bọn họ. Ta thiếu chút nữa thì quên, quả thật là dạo này trí nhớ kém a.”*
*“Di? Phụ thân ngươi……..” vẫn còn chưa gặp qua, ta còn tưởng ông đã cưỡi hạc về tây rồi chứ.*
*“Sau khi phụ thân đem công việc làm ăn trong nhà ném sang cho ta, liền dẫn Nhị nương đi đến biệt viện của Tề gia ở Tô Châu – Mai trang du nhàn rồi, hơn nữa cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sinh thêm một đệ đệ giúp ta làm việc.” Tề Nghiêm lạnh nhạt nói, chỉ là khi nhắc đến “nhị nương” khóe mắt khẽ chớp một chút.*
*“Phụ thân hay quên của con, thư của gia gia đưa đến đây lúc vậy, thật sự là đúng lúc nga.”*
*“Quả thật rất đúng lúc, nhưng mà gia gia luôn rất thương yêu Tiểu Vũ, Tiểu Vũ chắc cũng không muốn để gia gia thương tâm đâu ha.” Tề Nghiêm cười nhìn Tiểu Vũ.*
*Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ trắng không còn hột máu: “Tiểu Vũ đương nhiên không muốn, phụ thân cùng Tiểu Bạch cứ an tâm trở về đi, Tiểu Vũ sẽ ngoan ngoãn tìm quản gia thúc thúc cùng đi chung tới Mai trang.”*
*Cái mũi nhỏ cau lai, Tiểu Vũ cười nói: “Không nghĩ tới phụ thân yêu quý thật là lòng dạ hẹp hòi nga.”*
*Tề Nghiêm mỉm cười nói: “Tiểu Vũ ngoan, lần sau nhất định phải nhớ kỹ nga.”*
*“Tiểu Bạch, ta đi phân phó hạ nhân chuẩn bị một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta liền khởi hành.”*
*“Ân, được.” Ta gật gật đầu, lo lắng lại bổ sung thêm một câu: “Ngươi tuyệt đối không được đến nhà ta nói lung tung.”*
*“Yên tâm, ta chỉ bàn công việc mà thôi.”*
*“Ngươi cam đoan?”*
*Tề Nghiêm ý vị thâm trường mỉm cười: “Ta cam đoan, công việc, chỉ nói công việc mà thôi.”*