Quyển 2 - Chương 24
"Hoài Lạc nàng phải nhớ nàng là nữ nhân của ta, dù thế nào đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể là của ta" Ma Quân nắm lấy cằm nàng không biểu cảm nói, Hiện tại nàng không phải là Bạch Tiểu Du mà là Hoài Lạc của hắn.
"Được " Nàng vô hồn hỏi, từ khi nàng trở thành một oán hồn ngoài hắn thì chẳng có ai đối tốt với nàng.
"Ngoan" Ma Quân buông cằm nàng ra dịu dàng nói,nhiều khi hắn vẫn không hiểu vì sao lại làm một chuyện ngu ngốc như vậy. Hắn chưa từng rung động với bất kỳ một nữ nhân nào, nhưng đối mặt với nàng hắn không ngăn cản được trái tim. Nhưng hắn sợ một ngay nào đó nàng nhớ lại tất cả sẽ hận hắn...
Từ ngày đó Ma Quân và nàng cùng nhau tu luyện, cả hai đều là yêu ma đều dùng dương khí con người tu luyện pháp thuật.
"Hoài Lạc, vài ngày nữa ta phải bế quan..." Nàng ngoan ngoãn kê đầu lên đùi Ma Quân còn hắn dịu dàng vuốt ve từng nõn tóc của nàng.
"Ta đã làm một kết giới xung quanh khu rừng này, Hoài Lạc nàng ngoan ngoãn đừng rời khỏi đây trước khi ta xuất quan được không?" Không hiểu vì sao lần này Ma Quân lại có dự cảm không tốt.
Nàng im lặng trầm tư bĩu môi đầy trẻ con.
"Nàng giận ta sao? Ta hứa sẽ nhanh trở lại" Hắn xoay người nàng lại đối diện với Hoài Lạc.
"Ta không có, chàng nhớ nhanh trở lại" Nàng mông lung nói hai tay vô thức ôm cổ hắn.
Sau khi Ma Quân bế quan nàng một mình ở lại nơi địa ngục sâu thẳm tối tăm nhất, thật buồn chán... Mấy tiểu yêu không biết vì sao mấy ngày nay đã trốn hết rồi.
"Đoàng!" Nàng giật mình một tiếng nổ lớn như muốn long trời nổ đất, không xong! Kết giới bị phá? Nàng lo lắng chạy tới nơi kết giới liền thấy một nam nhân mặc y phục màu xanh nước biển khuôn mặt đẹp đẽ khí chất tiên nhân khác hẳn vẻ tà Mị của Ma Quân.
Mạc Thiên Lục Dã thu lại kiếm trên tay, ánh mắt sắc bén nhìn tiểu yêu trước mắt. Đương nhiên hắn không biết Hoài Lạc chính là Bạch Tiểu Du kiếp trước, hiện tại trong mắt hắn chỉ có hận thù. 7 năm qua hắn đã chịu nhiều đau đớn dày vò mỗi đêm đều nhớ tới Tiểu Du rồi không ngừng tự trách. Tiểu Du ch.ết mang theo trái tim của hắn đi rồi, hắn sống tới bây giờ cũng chỉ là muốn giết ch.ết Ma Quân.... 7 năm trước hắn bị trọng thương nặng là do Túy Mộ cứu hắn rồi mang hắn về xà tộc trị thương.
"Bụp" Trái tim Hoài Lạc liền lỡ một nhịp, hồ ly là loài có nhịp tim trầm ổn nhất, thậm chí một khắc mới đập ba nhịp vậy mà khi nhìn thấy nam nhân trước mắt trái tim nàng liền trở lên loạn xạ mà đập mạnh như vậy?
"Ngươi? Ngươi là ai?" Nàng ấp úng hai mắt mở to nhìn hắn.
Đối với nhân vật tiểu tốt như nàng công lực không quá 800 năm khiến hắn khinh thường muốn bỏ đi, nhưng thật sự ma trận nơi này quá phức tạp khiến hắn không tìm ra Ma Quân. Ánh mắt hắn quét lên người hồ ly nhỏ liền toát lên một trận sát khí.
Hắn lao tới trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt nàng, hắn nhanh chóng dùng sức bóp chặt cổ của nàng giọng nói như vũ bão.
"Ma Quân đang ở đâu?"
"Buông ra! Đau! Đau!" Nàng bị bóp tới khó thở sắc mặt trắng bệch, sau đó liền vung đuôi tới muốn quất ch.ết hắn thì...
"Aaaa" bỗng nhiên một tia sáng chiếu tới dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm sắc bén trên tay hắn vung xuống dễ dàng chặt đứt ba cái đuôi của nàng.
Hoài Lạc đau đớn ngã quỵ xuống nhưng bị hắn dùng tay bóp chặt cổ nàng kéo lên.
Haha lúc hắn tới Thiên Nhai liền thông qua một tiểu yêu mà biết mấy năm nay Ma Quân đang cùng tiểu thiếp ân ân ái ái, nếu không nhầm là một tiểu hồ ly. Mà xung quanh nơi này chỉ có nàng là hồ ly vì vậy hắn biết nàng chính là tiểu thiếp đó.
Hận ý dâng cao, còn nhớ lời Ma Quân nói hắn đã hại Tiểu Du vậy thì hắn sẽ không nương tay với nữ nhân này. Cho Ma Quân biết cảm giác người mình yêu nhất bị hạ nhục, chịu đau đớn.
"Ngươi thật độc ác!" Hoài Lạc đau tới muốn ch.ết, bị chặt đuôi chẳng khác nào bị móc hết ruột gan nàng. Đau đớn cùng uất hận hơn hết người trước mắt cùng nàng cũng chẳng có quen biết.