Chương 92: Phong Địa Chủ Công.

Trong một gian phòng trong Nghị Chính điện hành tinh Trung Châu, có vài người đang ngồi cùng nhau thảo luận chuyện gì đó.


Ngồi ở vị trí thủ lĩnh là Đường Nạp Văn, bên tay trái của ông ta là Đường Nạp Vũ, bên tay phải là người đứng đầu Đường gia gia lão Đường Trung Phổ, đối diện là hai vị gia lão còn lại, lần lượt là Trương Nghị khuôn mặt cương nghị và Kiều Nhĩ Long Đức râu ria khắp mặt.


Lúc này, bọn người Đường Nạp Văn đều đang nhìn vào thẻ quân nhân mà người thanh niên kia dùng hai tay đưa đến, quẹt vào cái máy to bằng quyển sách, tiếp đó nhìn những con số cùng với tấm ảnh của Đường Long, xuất hiện trên màn hình lập thể ở chính giữa.


Nhìn những tư liệu trên màn hình lập thể, Đường Trung Phổ là người đầu tiên cười nói: “Ha ha, Đường Long quả thực là người của Vạn La Liên bang, nhưng hắn không phải là thiếu tá mà là binh nhì.”


Đường Nạp Vũ lắc đầu cười nói: “Binh nhì? Binh nhì thì càng không thể có được chiến hạm như thế được.” Nói đến đây, ông ta nhìn Đường Nạp Văn nói: “Đại ca, Đường Long lai lịch không rõ ràng, để tránh phiền phức, sau khi kết thúc hội nghị hãy tiêu diệt hắn là xong.”


Đường Nạp Văn còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị Đường Trung Phổ xen vào: “Ngươi không có mắt nhìn hay sao? Trên tư liệu rõ ràng có viết Đường Long hắn gia nhập quân đội với quân hàm thiếu úy, trong vòng hai năm hắn dựa vào công lao mà được thăng làm thượng tá. Ớ? Là vì lý do gì mà hắn bị Vạn La Liên bang giáng xuống làm binh nhì?” Đường Trung Phổ vuốt râu, tự nói một cách nghi ngờ.


available on google playdownload on app store


“Hứ, Đường Long chắc chắn là con trai của một viên quan thế lực nào đó trong Vạn La Liên bang, nếu không tạo sao mới gia nhập quân đội có 2 năm mà đã từ thiếu úy được thăng lên làm thượng tá, hắn bị giáng xuống làm binh nhìn cũng rất dễ hiểu, cha của hắn bị mất chức, đương nhiên hắn cũng xiu xẻo theo.” Đường Nạp Vũ lạnh lùng nói một cách chế nhạo.


Đường Trung Phổ lắc đầu, chỉ vào số liệu trên máy nói: “Ta không cho rằng hắn dựa vào phụ thân mà lên được vị trí cao, bởi vì các nhân viên cao cấp trong quân đội Vạn La Liên bang không có ai họ Đường cả. Các người xem xem, công lao đầu tiên của hắn là chỉ huy đồng liêu tiêu diệt hàng ngàn chiếc chiến hạm Đế quốc Ngân Ưng, mỗi một chiến công sau này của hắn đều là từ chiến trường từng cái từng cái tranh giành được. Một nhân tài như thế này không thể bỏ qua.”


Nhìn thấy Đường Nạp Vũ còn muốn nói gì, Đường Nạp Văn giành nói: “Ta không cần quan tâm hắn ngày trước có phải là đã dựa vào quan hệ để lên được chức thượng tá hay không, cái ta cần chính là chiến hạm của hắn, tin rằng chức năng của chiến hạm các người cũng đã nhìn thấy, chúng ta không thể để một vũ lực mạnh như thể rời khỏi.


“Điều quan trong nhất bây giờ là phải biết được hắn có kẻ thù hay không, nếu như có kẻ thù có nguy hiểm gì đối với chúng ta hay không!” Lời này của Đường Nạp Văn nói xong, tất cả mọi người đều nhìn vào người thanh niên kia.


Người thanh niên kia nãy giờ không dám lên tiếng nhún vai, cười khổ nói: “Chủ công, cái máy này của thuộc hạ không thể hiển thị chuyện hắn có kẻ thù hay không, nhưng thuộc hạ có thể dùng cái thẻ này để đi vào hệ thống quân bộ Vạn La Liên bang, xem xem có ghi chép đặc biệt gì không.”


Người thanh niên đó nói xong, liền móc ra một cái kính đen giống như cái mà Đường Long đeo, hai tay cũng điều khiển cái máy to bằng quyển sách hồi nãy kia.


Đột nhiên, người thanh niên này rùng mình, nhưng hắn nhanh chóng khôi phụ lại bình thường, tháo kiếng xuống, lắc đầu nói: “Ghi chép chỉ ghi hắn gia nhập quân đội không lâu thì bị bắt giam vào ngục không lý do, tiếp đó lại không lý do gì mà thả hắn ra, đồng thời khen thưởng cho hắn, ngoài việc này ra, thì không có ghi chép đặc biệt nào cả.”


Những người ngồi ở đây đều trầm tư suy nghĩ.


Đường Trung Phổ là người đầu tiên phá vỡ yên lặng nói: “Tôi nghĩ hắn là người sinh ra và lớn lên ở Vạn La Liên bang, cho dù có kẻ thù cũng không thể nào có quan hệ với Tinh hệ Vô Loạn, Vạn La Liên bang hiện giờ còn loạn hơn chúng ta, cho dù hắn có kẻ thù ở Vạn La Liên bang, cũng không thể tìm đến chỗ của chúng ta để tìm phiền phức.


“Cá nhân tôi cho rằng, nếu như gia chủ đã tiếp nhận hắn, vậy thì không nên nói lời nuốt lời.”
Hai gia lão khác nghe thấy lời này cũng gật đầu tán thành.
Lúc Đường Nạp Văn nhìn Đường Nạp Vũ, thì Đường Nạp Vũ tức giận nói: “Tôi không có ý kiến.”


Hắn tức giận như vậy là vì trong năm người thì đã có 3 người đồng ý, cho dù đại ca và mình phản đối, chuyện Đường Long gia nhập Đường gia cũng không thể thay đổi được.


Nhìn thấy em trai đã gật đầu, Đường Nạp Văn cũng gật đầu nói: “Được, chuyện này cứ quyết định như thế đi, các gia thần cũng đã đợi lâu rồi, chúng ta ra họp thôi.” Nói xong lại nói với người thanh niên trẻ kia: “Vũ Minh, không có chuyện của ngươi, đi xuống họp đi, nhớ kỹ chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ người nào.”


Người tên là Vũ Minh vội gật đầu, cúi chào cáo lui.


Miệng nhai một miếng thịt, mắt nhìn xung quanh, Đường Long bị tiếng chuông đột nhiên vang lên làm ngây người, sau khi khó khăn lắm mới uống được ngụm rượu định thần mới phát hiện, ngoài 3 người mình, tất cả mọi người trong đại sảnh đều quỳ xấp xuống đất, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Đường Long cũng không ngu ngốc, liền nghĩ đến là gia chủ sắp xuất hiện, cho nên vôii vàng học theo tư thế của mọi người, quỳ xấp xuống đất lặng lẽ chờ đợi.


“Đứng lên đi.” Giọng nói này thông qua phát truyền âm, vang khắp đại sảnh.
Đường Long sơm đã mất kiên nhẫn, nghe thấy lời này, lập tức hai tay chống lên ngồi xuống, cùng với lúc hắn ngồi dậy, thì tiếng : “Cám ơn chủ công!” mới vang lên.


Nhìn thấy mọi người sau khi cám ơn xong mới ngồi dậy, Đường Long ngại ngùng gãi đầu.
Vốn nhìn thấy Đường Long là người đầu tiên ngồi dậy, sắc mặt có chút khó coi, nhưng khi nhìn thấy Đường Long lộ vẻ ngại ngùng, Đường Nạp Văn bất giác cười trong lòng, coi như là không nhìn thấy.


Còn Đường Nạp Vũ mặc dù nhìn thấy dánh vẻ thất lễ của Đường Long, nhưng hắn nhìn thấy đại ca không lên tiếng, cho nên cũng không thèm nhiều chuyện, dù gì thì Đường Long cũng không phải là thuộc hạ của mình, người mất mặt thì cũng là đại ca mà thôi.


Còn Đường Trung Phổ vì lý do nào đó mà có cảm tình tốt với Đường Long, đương nhiên là càng coi như không nhìn thấy. Còn hai vị gia lao kia thì cũng khong phải là người ích kỷ, cũng không lên tiếng.


Sau khi mọi người đã ngồi xuống, Đường Nạp Văn nâng ly lên nói: “Hãy can ly vì chúng ta đã đánh lui sự xâm lược của nhà Tát Khải!”
Mọi người lập tức nâng ly theo, vừa lập lại một lần lời của gia chủ nói, vừa ngẩng cổ uống cạn.


Sau khi uống xong, vài vị gia thần có địa vị khá cao đứng lên ca tụng gia chủ một lát, nói cái gì dưới sự lãnh đạo anh minh của gia chủ, trận chiến này mới có thể giành được thắng lợi to lớn đại loại những lời như thế.


Đường Long đối với những thứ này hoàn toàn không có hứng thú, lặng lẽ vừa ở một bên ăn trái cây, vừa len lén đánh giá một lượt những gia thần đứng lên nói.


Đường Nạp Văn lắc đầu nói: “Cuộc chiến lần này có thể giành thắng lợi không phải là công lao của ta, nếu như không có sự dũng cảm của gia tướng Đường Long, ai thăng ai thua còn chưa biết được. Nào, mọi người hãy làm quen với đại công thần của chiến thắng lần này, thành viên mới của gia tộc chúng ta – gia tướng Đường Long!” Nói xong rồi chỉ về phía Đường Long.


Đường Long vội vàng nhổ đồ ăn trong miệng ra tay rồi giấu đi, sau đó đứng lên nhìn xung quanh gật đầu, rồi nói: “Tại hạ là Đường Long, sau này xin các vị hãy chỉ giáo nhiều.”


Lúc nói lời này, Đường Long phát hiện hệ thông ngữ âm trên bàn của mình không biết bật lên từ lúc nào, giọng nói của mình lại có thể khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều nghe được.


Lúc Đường Long giới thiệu mình, Vũ Minh ngồi ở một cái bàn nào đó của phần đáy hình lõm, nhìn thấy màn hình trước bàn hiển thị hình ảnh của Đường Long, bất giác nhíu mày, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngươi thật sự là một quân nhân bình thường của Vạn La Liên bang sao? Tại sao trong thẻ quân nhân của ngươi lại có nhiều tiền Vũ Lai đến nỗi người thường cũng không dám tưởng tượng đến?”


Ngoài vài gia thần gật đầu thị ý với Đường Long ra, những gia thần khác đều nhìn Đường Long bằng ánh mắt khinh thường.


Ngoài gia tướng Trương Vũ kia nhìn Đường Long bằng ánh mắt của kẻ địch, những thanh niên khác cũng nhìn Đường Long bằng ánh mắt đó, những thanh niên không có cơ hội ra chiến trường đều không thể hiểu nổi, Đường Long còn trẻ như thế, có bản lãnh gì mà có thể lập công lớn như thế.


Còn những gia thần đã ra chiến trường thì cho rằng, Đường Long có thể lập được công lớn như thế, chẳng qua là dựa vào chiến hạm cường hãn mà thôi.
Sau khi Đường Long ngồi xuống, vài gia thần và gia chủ gia lão lại nói những lời không có dinh dưỡng.


Đã không có tâm tình đâu mà đi nghe những lời nịnh hót này, lúc nhịn không được muốn đi vệ sinh, đột nhiên phát hiện cả đại sảnh bỗng dưng yên lặng, những âm thanh ầm ầm hồi nãy hoàn toàn không còn.


Hiếu kỳ ngẩng đầu lên xem, phát hiện chỗ trống của đại sảnh hình lõm xuất hiện một bản đồ bằng phẳng ảo cực lớn, còn trên bàn của mình cũng xuất hiện một tấm bản đồ ảo giống như thế.
Đường Long không biết là chuyện gì, chỉ đành nín nhịn, ngồi lại lặng lẽ quan sát.


Lúc này, Sa Lệ từ nãy giờ lắng nghe xung quanh nói chuyện, liền dựa sát nói bên tai Đường Long: “Đây là thông lệ của Đường gia, mỗi lần sau chiến tranh kết thúc đều sẽ phân chia lại phong địa của gia thần.
Phân chia phong địa?


Đường Long nghe thấy lời này ánh mắt liền phát sáng nhìn Đường Nạp Văn, mình gia nhập vào Đường gia, vì Đường gia mà tốn nhiều năng lượng đạn dược như thế, chính là vì phong địa!


Đường Nạp Văn cảm nhận được ánh mắt nóng hổi của Đường Long, bất giác chau mày, bởi vì cảm giác của Đường Long cho ông ấy là một người rất có dã tâm.
Nhưng cảm giác này của Đường Nạp Văn nhanh chóng biến mất, bởi vì dường như tất cả gia thần đều dùng ánh mắt này nhìn mình.


Đường Nạp Văn cũng vì thế mà nhớ đến, lúc mình còn là gia thần của phụ thân mình, mỗi lần nghe thấy phụ thân phân chia phong địa, mình cũng dùng ánh mắt này nhìn phụ thân.


Nhớ đến đây, Đường Nạp Văn cười cười, ông ta bắt đầu cảm thấy ánh mắt của Đường Long không đến nỗi đáng ghét như thế, hoặc là là thay đổi có chút thích thú gia thần dùng ánh mắt này nhìn mình.


“Theo thông lệ, cứ tiêu diệt được một chiến hạm của địch, thì có thể có được 1 triệu công mẫu ( công mẫu = 100 km vuông), bây giờ hãy xem xem thành quả của các vị anh dũng diệt địch.” Đường Nạp Văn cười nói.


Đường Long nghe thấy lời này bất giác ngây người, 1 triệu công mẫu? lại dùng công mẫu để làm đơn vị? Tại sao lại không dùng km vuông để làm đơn vị cơ chứ?
Một triệu công mẫu là bao lớn chứ!


Cảm thấy phong địa của mình cũng không được rộng cho lắm, Đường Long có chút vô lực nằm lên bàn, đồng thời dùng không ngừng thở dài.


Tinh Linh 2 muốn làm cho Đường Long hồi tinh thần, khẽ nói ở bên tai: “Một công mẫu bằng 1km vuông.” Không những không khiến cho Đường Long hồi phục tinh thần, ngược lại còn khiến cho Đường Long buồn bã lầm bầm: “Cái nơi nhỏ nhứ thế cần để làm gì, còn không lớn bằng cảng khẩu đổ bộ của căn cứ sau khi được xây dựng lại.”


Đường Nạp Văn hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ của Đường Long, ông ta đang say mê vào trong khoái cảm thao túng tình cảm vui mừng đau khổ của các gia thần, còn những gia thần khác thì lại chăm chú nhìn vào những con số trên màn hình cực lớn, bởi vì những con số đó đại diện cho cuộc sống sau này của mình có tốt hay không.


“Gia tướng Đường Long tiêu diệt được 16 chiếc chiến hạm của địch, phó gia chủ Đường Nạp Vũ tiêu diệt diệt được 3 chiếc chiến hạm của địch, gia lão Đướng Trọng Phổ tiêu diệt được 2 chiếc chiến hạm của dịch, gia tướng Đường Vũ tiêu diệt được 1 chiến hạm của địch …” giọng nói do máy tính hợp thành từng chữ từng chữ đọc những số liệu thống kê này lên.


Những người có tên trên bảng thì vui vẻ, những người không có tên trên bảng thì thở dài buồn bã, còn nhũng chủ nhân của những chiến hạm bị tiêu diệt, bọn họ đều không tồn tại, cho nên không thể có vẻ mặt gì được.


Đương nhiên phong địa của những gia thần bị ch.ết này, theo lệ tự động sẽ trở về tay gia chủ.
Nhưng, tất cả mọi người đều có một vẻ mặt giống nhau, đó chính là ngạc nhiên vì công lao tiêu diệt được 16 chiếc chiến hạm của Đường Long.


Đường Nạp Văn hưng phấn móc ra bút điện tử, suy nghĩ một hồi rồi trên bản đồ vẽ một vòng tròn, sau đó nói với Đường Long: “Gia tướng Đường Long, ngoài phần thưởng trong quy định, bổn công còn muốn đặc biệt khen thưởng công lao to lớn này của ngươi, từ bây giờ trở đi, 3 thành phố hải thành, diệp thành và văn thành, còn vùng đất 20 triệu công mẫu bên trên và những người sống ở đó, toàn bộ ban tặng cho ngươi, hi vọng sau này ngươi sẽ lập được nhiều công lao nữa!”


Đường Long mặc dù cũng không hài lòng lắm với 20 triệu công mẫu nhỏ nhoi này, bởi vì diện tích còn không lớn bằng căn cứ của mình sau khi sửa chữa lại, nhưng vì không muốn để lại ấn tượng xấu ọi ngươi đặc biệt là Đường Nạp Văn, nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đồng thời cung kính cẩn thận nhưng cũng có kích động chạy đến chính giữa đại điện, quỳ xuống dùng giọng nói vô cùng cảm kích nói ra nhũng lời nói cám ơn gia chủ.


Đường Nạp Văn rất hài lòng với biểu hiện của Đường Long, mình vì muốn hưởng thụ cái cảm giác này, mới cẩn thận như vậy lần lượt phân chia ọi người.


Còn những gia thần khác thì vừa ngưỡng mộ Đường Long có được phong địa rộng như vậy, vừa chán ghét những lời nói sến ơi là sến của Đường Long, trong lòng bọn họ, Đường Long đã bị gắn cho cái mác kẻ nịnh bợ.


Đường Long trở về chỗ ngồi, không còn tâm tình lắng nghe người khác được phong bao nhiêu mẫu đất nữa, mà vô vị nhìn Ưu Na ấn mấy cái nút trên bàn, giúp mình xem xem tình hình của phong địa.


Kỳ thực hắn không cần xem, Tinh Linh 2 không gì là không làm được, đã nhanh chân có được tất cả tư liệu về vùng đất được phân phong của Đường Long, Tinh Linh 2 cười nói: “Đường Long, phong địa của em 70% là khu vực đồng bằng, 20 % là khu vực gò đồi, 10% còn lại là duyên hải, dân số phong địa là khoảng 3 triệu người, trong đó 2 triệu người tập trung ở 3 thành phố, một triệu còn lại thì phân tán khắp nơi.


“Trên phong địa của em, tư sản của em có 5 nông trại nuôi cá, 12 nông trại chăn nuôi, 1 nhà máy đông lạnh, 3 chiếc tàu đánh bắt cá loại lớn, ngoài ra còn có 1 tòa nhà 10 tầng lầu, diện tích 10 ngàn m vuông.


“Đương nhiên, vùng đất 2000 m vuông kia đều là của em, tùy em khai thác. Thu nhập hàng năm của em là khoảng 5 tỷ tiên Vũ Lai, trong đó bao gồm tiền thu các loại thuế và tất cả thu nhập của các nông trại nhà máy kia, sau khi khấu trừ các khoản tiền, như tiền lương cho nhân viên chính phủ, tiền lương công nhân, thu nhập mỗi năm của em chỉ có 2 tỷ tiền Vũ Lai.


Đường Long yên lặng gật đầu, nếu như hồi vừa mới gia nhập quân đội, thu nhập hàng năm 2 tỷ e rằng sẽ khiên mình vui mừng đến nỗi đứt mạch máu mà ch.ết?


Nhưng đối với người có hàng ngàn tỷ trong thẻ, mỗi lần đều dùng đơn vị tỷ để dùng như mình, 2 tỷ này ngay cả để xây một cái kho chứa đạn dược cũng không đủ nữa là.


Ôi, tiền trong thẻ càng dùng càng ít, chỉ có tiền của phong địa mới là dòng chảy dài, xem ra mình phải nghĩ cách cải tạo phong địa, đặc biệt là nghĩ cách gia tăng thu nhập hàng năm của phong địa mới được.


Đường Long ra sức suy nghĩ đến nỗi não muốn biến thành tương, khó khăn lắm mới đợi được hội nghị kết thúc, lại gắng gượng tinh thần nói vài câu với các gia lão, nhận lại thẻ quân nhân của mình, rời khỏi Nghị Chính điện rộng lớn này.


Đường Long trước tiên chạy về tàu Thiên Thạch, sau khi nói hết tình hình cho các nữ binh nghe, dẫn theo 50 tàu đổ bộ, không thông qua cảng vũ trụ, trực tiếp đổ bộ lên điểm đổ bộ duyên hải trong phong địa của mình.


Từ trên tàu đổ bộ bước xuống, Đường Long mở to mắt ngây người nhìn mấy chiếc tàu đánh cá dùng sức người cũ nát, và những căn nhà cũ nát thưa thớt bên bờ.


Các nữ binh vốn cười cười nói nói sau khi từ tàu đổ bộ bước xuống, cũng ngây người ra đó giống Đường Long, bởi vì bọn họ nhìn thấy mấy trăm ngư dân mặc áo rách trên tàu đánh cá, đang nghiến răng nghiến lợi ra sức kéo lưới đánh cá.


Đường Long nuốt nước miếng, có chút nghi ngờ nói với Ưu Na đứng bên cạnh: “Ta trở về thời cổ đại rồi sao?”
Ưu Na lắc đầu, chỉ vào những chiếc tàu đánh cá bay lớn thiết bị tiên tiến nói: “Có lẽ là không, những chiếc thuyền kia không phải rất tiên tiến hay sao?”


Đường Long nhìn những chiếc thuyền đánh cá tiên tiến kia, lại nhìn vài chiếc thuyền đánh cá cũ nát kia, có chút nghi ngờ hỏi lại lần nữa: “ Tại sao hai bên lại có sự chênh lêch xa như thế?”


Ưu Na còn chưa kịp trả lời, những tàu tuần tr.a đang phát nhạc rock’n roll, từ xa bay đến, chiếc tàu này bay trên không, cố ý bay sát mặt biển, tạo nên những đợt sóng lớn đập vào chiếc thuyền đánh cá cũ nát khiến nó nghiêng qua nghiêng lại, những những có người rơi xuống biển, mà mẻ cá mà bọn họ cực khổ kéo từ nãy giờ, cũng đã rơi xuống nước.


Ánh mắt sắc bén của Đường Long kinh ngạc phát hiện, những người đánh cá kia không có chút thù hận gì cả đối với cái tàu tuần tr.a kia, ngược lại khuôn mặt có chút bi phẫn nhìn mẻ cả mà mình sắp có được rơi xuống nước.


Lúc Đường Long nghi ngờ tại sao trên mặt của những người đánh cá có vẻ mặt như thế, mấy chiếc tàu đó phát hiện 50 chiếc tàu đổ bộ của Đường Long, có thể nhìn rõ những chiếc tàu kia cũng ngừng lại, tiếp đó dường như có chút chần chừ dần dần tiến đến gần.


Lúc này Đường Long phát hiện, những ngư dân kia đã bắt đầu đánh bắt cá lại, đối với những người thu hút sự chú ý của người như đám người mình, ngư dân hoàn toàn không thèm nhìn về phía này.


Sau khi tàu tuần tr.a áp sát, một người thanh niên khuôn mặt có chút ngạo mạn, nhưng lại ép buộc mình phải vâng theo người khác, nhìn thấy đám người Đường Long, mặc dù sau khi hắn nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy mắt liền sáng lên, nhưng nhanh chóng thu về, đồng thời cẩn thận hỏi Đường Long: “Xin hỏi, ngài là Đường Long đại nhân phải không ạ?”


“Chính là ta.” Đường Long bước lên trước một bước nói.
“Thuộc hạ là gia binh Bành Văn Phong, thuộc tiểu đội 23 đại đội tuần tr.a Hải thành, tham kiến chủ công!” người thanh niên này sau khi nghe thấy lời Đường Long nói, liền ngẩng đầu ưỡn ngực kính chào.


Những binh sỹ vốn đang lấp ló trên tàu tuần tra, vừa nghe thấy câu nói kia của cấp trên, lập tức nhảy xuống boong tàu chào Đường Long.


“Chủ công!” Đường Long ngây người, khi Ưu Na nhắc nhở mới tỉnh lại, quan viên trong phong địa của mình đều là gia thần của mình, sau khi biết được những người này đều là thuộc hạ của mình, Đường Long chỉ vào những chiếc thuyền đánh cá kia không khách sáo nói: “Ừ, ngươi là người của đội tuần tra, tại sao lại làm phiền đến ngư dân đang đánh cá?”


Bành Văn Phong trước tiên sững người, tiếp đó ưỡn ngực nói: “Thuộc hạ đang bảo vệ quyền lợi của chủ công!”
“Quyền lợi của ta? Quyền lợi gì?” Đường Long nghi ngờ.


“Ơ …” Bành Văn Phong cẩn thận sau khi nhìn Đường Long, rồi chỉ vào chiếc thuyền đánh cá hiện đại ở phía xa kia nói: “Đó là thuyền đánh cá của chủ công, vì không cho những tiện dân kia tranh đoạt lượng cá với đại nhân, cho nên chúng tôi …”


Đường Long tức giận hét lên: “Hỗn láo, ta đây hôm nay mới có được phong địa này, nhìn thấy biểu hiện của ngươi, làm những chuyện này không giống như là ngày một ngày hai. Còn nói cái gì không để tranh đoạt lượng cá, lẽ nào ở nơi này đánh cá còn có phân chia ngư dân và lãnh chúa sao?”


Bành Văn Phong nuốt nước miếng, sau đó lấy tinh thần nói: “Là có sự phân chia như thế ạ, bởi vì đại nhân có được phong địa, có thể hợp pháp độc chiếm toàn bộ tư sản, chúng tôi từ lúc gia nhập vào Đường gia, đã được dạy dỗ phải bảo vệ lợi ịch của Đường gia, mà lợi ích của chủ công chính là lợi ích của Đường gia.”


Đường Long nghe thấy lời này, ngạc nhiên hỏi: “Ý của ngươi là, lãnh chúa có thể tranh đoạt tài nguyên cùng người dân?”
Bành Văn Phong có chút ngạc nhiên nhìn Đường Long, sau đó gật đầu.


Lúc này Tinh Linh 2 đã thu thập lại tư liệu, nói với Đường Long: “Hồi nãy ta đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của Đường gia tìm kiếm, tài nguyên của hành tinh Trung Châu, đại đa số nằm trong tay gia chủ và gia thần Đường gia, chỉ có một số ít là của nhân dân.


“Người dân bình thường hoặc là dựa vào số tài nguyên ít ỏi đó mà sống, hoặc là sống dựa vào Đường gia. Một gia đinh có phong địa của Đường gia, ngoài có được 100 binh sỹ ra, còn có hàng trăm tá điền. Giống như trên phong địa của em, tá điền e rằng có cả triệu, còn lại khoảng 2 triệu đều là sắp mất việc.”


Đường Long yên lặng.
Hắn làm sao biết được chế độ gia tộc Đường gia lại không giống với chế độ phong kiến, không ngờ rằng một lãnh chúa lại có thể độc chiếm tất cả tài nguyên trên lãnh địa, hơn nữa còn có thể có được vô số tá điền.


Đây còn là thời đại vũ trụ sao? Quả thực là chảy ngược trở về thời đại canh nông ngày xưa vậy! Ta cần nhiều tá điền như thế làm gì! Lại không thể gia tăng thu thuế!


Lãnh địa và những người dân ở đây có thể tạo ra bao nhiêu tiền cho ta? Tiền của lãnh chúa có nhiều cũng không nhiều đến nỗi nào, người dân cũng không giàu lên được, làm sao khiến cho thu thế tăng lên đây? Nếu như cứ độc chiếm tài nguyên lãnh địa, sau này thu nhập hàng năm e rằng ngay cả chiến hạm cấp thấp nhất cũng không mua nổi.


Không được! Ta nhất định phải thay đổi mọi thứ này, ít nhất phải làm sao thu nhập hàng tháng có thể mua được một chiếc chiến hạm giống như tàu Thiên Thạch mới được!


Hơn nữa ông mày không thể làm lãnh chúa gì đó, ông mày muốn có là cả hành tinh này! Không làm cho dân chúng giàu lên, dân chúng làm sao ủng hộ mình được?


Vì khiến cho thu nhập của lãnh địa của mình có thể mua được chiến hạm, cũng vì có được sự ủng hộ của người dân, vì thế mà Đường Long hạ quyết tâm.


Sau khi hắn suy nghĩ một lát hai mắt liền sáng lên ra lệnh cho Bàng Văn Phong: “Ngươi lập tức truyền lệnh cho tất cả binh sỹ và gia thần trong lãnh địa của ta, yêu cầu bọn họ lập tức tập trung tại cơ quan chính quyền Hải Thành.”
Nói xong, không đợi Bành Văn Phong trả lời, liền quay người đi lên tàu đổ bộ.


Còn những nữ binh kia của Đường Long, nghe thấy lời này biết được Đường Long chuẩn bị làm chuyện lớn, cũng vội vã chạy theo lên tàu đổ bộ.
Không lâu sau, 50 chiếc tàu đổ bộ trong ánh mắt nhìn của Bành Văn Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, bay lên tầng khí quyển.


“Đội trưởng, ngài nói xem nếu như chủ công đã muốn tập hợp tất cả binh sỹ và gia thần trong lãnh địa, tại sao ông ấy còn bay lên không gian làm gì?” Một binh sỹ ngẩng đầu nhìn theo tàu đổ bộ khuất dần, lấy làm kỳ lạ hỏi.


“Ngài ấy đi khởi động chiến hạm!” Bành Văn Phong nghĩ đến ánh mắt lộ vẻ ánh sáng lạnh lúc Đường Long rời khỏi, bất giác rùng mình.


“Khởi động chiến hạm? Ông ấy khởi động chiến hạm làm gì? Lẽ nào muốn tiêu diệt chúng ta? Chúng ta đâu có đắc tội với ông ấy đâu.” Binh sỹ kinh ngạc hỏi.


Bành Văn Phong lắc đầu nói: “Không có khả năng tiêu diệt chúng ta đâu, dù gì thì ông ấy vừa mới trở thành lãnh chúa, nhưng có khả năng là lái chiến hạm đến đây để thị uy. Được rồi, nếu không muốn ch.ết thì hãy nhanh chân thông báo cho tất cả các quan viên và binh sỹ đến Hải thành tập hợp! Có quỷ mới biết được vị chủ công kia có tính hiếu sát hay không, thời đại này người gì cũng có, đừng có mà tự tìm phiền phức!”


Nói xong dẫn đầu đi vào tàu tuần tra, binh sỹ nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo. Khong lâu sau, những chiếc chiến hạm này liền bay rất nhanh.
Trong sảnh thị chính của trung tâm Hải thành trong ngoài đều có rất nhiều người.


Bên trong Tòa thị chính toàn bộ đều là những gia thần có quan hàm gia binh trở lên, bên ngoài thì là những binh lính vũ trang do những gia thần kia khống chế.


Binh sỹ thì còn có thể xếp hàng đứng lặng lẽ ở sân thành trước cửa Tòa thị chính, còn những gia thần từ cấp gia binh trở lên thì đi đi lại lại trong tòa thị chính, nghe ngóng tin tức lẫn nhau.
Nhưng những gia thần này phân chia thành 3 tập thể rõ ràng.


Chỗ này phải nói một tý đến chế độ của Đường gia, gia thần Đường gia chia thành gia thần trực thuộc và gia thần ngoại thuộc gia chủ, có thể tham gia hội nghị ở Nghị Chính điện đều là gia thần trực thuộc gia chủ, cho nên những gia binh cấp thấp nhất kia mới có thể xuất hiện ở hội nghị.


Những gia thần từ cấp gia khúc trở lên mới có thể có được gia thần trực thuộc của mình, giống như những người ngồi họp cùng bên phải và bên trái của bọn họ chính là gia thần trực thuộc của bọn họ.


Một gia khúc bình thường nhiều nhất có được hai gia đinh, 10 gia binh, còn gia bộ thì cao nhất có thể có được 2 gia khúc, 10 gia đinh, 50 gia binh, đương nhiên nếu là nuôi nổi, nếu không có thể không cần gia thần, nhưng tin rằng chăng ai làm vậy bao giờ, dù gì thì ít nhiều cũng là gia thần đại biểu cho sự mạnh yếu của thực lực.


Còn những gia thần cấp gia tướng trở lên, chỉ cần anh ta có thể nuôi nổi, thì có thể có vô số gia thần, bình thường gia chủ sẽ không quan tâm đến, bởi vì tất cả chi phí toàn bộ đều do chủ công của những gia thần kia móc hầu bao của mình chi trả.


Đường Long tại sao lại có nhiều gia thần đến như thế? Chủ yếu là vì chủ nhân của 3 tòa thành kia đều đã ch.ết hết, những gia thần không ch.ết đều biến thành gia thần không chủ, không còn cách nào khác chỉ có thể ở lại chỗ cũ.


Khi gia chủ giao 3 tòa thành này cho Đường Long, những người này tự nhiên sẽ trở thành gia thần trực thuộc của Đường Long.


“Các người nói xem, chủ công này của chúng ta gọi chúng ta đến đây thì cũng được đi, tại sao lại còn phải tập hợp hết tất cả các binh sỹ nữa? Không phải là muốn lấy binh sỹ của chúng ta bổ sung vào bộ đội trực thuộc của ông ấy đấy chứ?” Một người đàn ông trung niên mập mạp trong đám người, vuốt râu của mình, nói với người bên cạnh.


Nghe thấy lời này, cả 3 nhóm gia thần đều hoảng hốt hét lên: “Không phải chứ? Chủ công sao có thể làm như vậy cơ chứ?”


Một người trung niên có cằm nhọn lắc đầu nói: “Rất khó nói, nên biết, bộ đội trực thuộc của chủ công cũ đều đã ch.ết cùng chủ công, bộ đội trực thuộc của chủ công hiện tại hoàn toàn không tồn tại, không yêu cầu chúng ta giao thì yêu cầu ai đây.


Một người đàn ông trung niên dáng vẻ bình thường không hiểu hỏi: “Phong địa của chủ công mới là 3 tòa thành, lẽ nào hai tòa thành kia đều không có bồ đội bảo vệ thành vốn có sao?”


Gia thần của hai nhóm kia nghe thấy lời này đồng thời than: “Bồ đội trực thuộc của chủ công cũ của chúng tôi cũng đều đã ch.ết cùng chủ công, ngoài vài chiếc tàu tuần tra, bộ đội trực thuộc gì cũng không còn.”


Người đàn ông trung niên mập mạp sau khi nhìn xung quanh, khẽ nói: “Chi bằng chúng ta kháng nghị tập thể, binh sỹ của chúng ta đều là do vốn liếng xương máu của chúng ta mới huấn luyện giỏi được vậy, lại bị chủ công dễ dàng lấy đi, chẳng khác nào …”


Nhìn thấy mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt khó xử, ông ta bất giác nói tiếp: “Dù gì thì điều chủ công muốn là xây dựng bồ đội trực thuộc, chúng ta chỉ cần giúp chủ công hoàn thành nhiệm vụ này là được, tin rằng chủ công mới đến sẽ không làm khó chúng ta đâu? Dù gì thì chủ công ông ta vẫn cần chúng ta để thống trị vùng đất này.”


Nghe thấy lời này, các gia thần đều gật đầu tán thành, chỉ cần có thể khiến cho chủ công không cần binh sỹ của mình, những cái khác đều được.


Lúc này trong đám gia thần Hải thành, có một giọng nói trẻ vang lên khắp đại sảnh nghị chính này: “Thưa các vị đại nhân, dường như các vị đều quên rằng, chúng ta trên danh nghĩa mặc dù là gia thần trực thuộc chủ công mới, nhưng kỳ thực chủ công hoàn toàn không quen biết chúng ta, đừng quên, gia quy quy định chủ công có thể khai trừ gia thần trực thuộc của ông ấy. Nếu như ông ấy khai trừ hết toàn bộ chúng ta, những thứ như phong địa, binh sỹ, tài sản…lập tức sẽ không còn nữa.


Người nói lời này chính là đội trưởng tàu tuần tr.a kia, Bành Văn Phong.


Những gia thần này mặc dù cũng có lãnh địa của mình, nhưng không phải là do gia chủ Đường gia phong cho, mà là chủ công cũ của bọn họ phong cho, cho nên Đường Long trở thành chủ công mới của bọn họ, đương nhiên có quyền thu hồi phong địa.


Chúng gia thần giật mình, không sai, tiền đồ của mình đều rất mờ mịt, mình lại mưu tính cách đối phó với chủ công, người không chế cuộc sống của mình, không phải là muốn ch.ết hay sao?


Người đàn ông trung niên mập mạp kia thấy mọi người đều trầm tư, bất giác cãi chày cãi cối: “Khai trừ chúng ta? Khai trừ chúng ta, chủ công làm sao quản lý được vùng đất này?”


Bành Văn Phong lạnh lùng nói: “Lẽ nào ông không xem công báo sao? Chủ công là tiêu diệt được 16 chiến chiến hạm của địch mới có được phong địa này, hơn nữa, nghe nói, chiến hạm của chủ công dài 2650m, rộng 1780m, dày 1180m, hỏa pháo 3000 khẩu, có chiến hạm như thế, còn sợ không có gia thần sao? Cho dù chủ công không cần dùng đến binh sỹ trên chiến hạm, những người tình nguyện trở thành gia thần của chủ công ở 3 tòa thành này, không phải là vơ một cái là có được cả nắm sao? Hà tất gì mà lo không có người quản lý phong địa?”


Nghe thấy lời này, tất cả gia thần đều trầm mặc, ai cũng đều biết chiến hạm lớn như thế, không nói đến chuyện cả gia tộc cũng không có, ngay đến cả tinh hệ Vô Loạn e rằng cũng không không có nhiều.


Chủ công có được chiến hạm như thế, có thể tưởng tượng chiến công sau này của ông ta tuyệt đối là càng ngày càng lớn, còn ban thưởng thì càng ngày sẽ càng nhiều, nếu như sau khi Đường gia chiếm lĩnh được hành tinh khác, e rằng phong địa của chủ công sẽ là cả một hành tinh.


Những gia thần lo lắng cho lợi ích của mình liền thay đổi ý định, bắt đầu quyết định, nếu như chủ công đề xuất yêu cầu xây dựng quân đội trực thuộc, mình sẽ giao hết tất cả binh sỹ có được trong tay, để nhằm có được ấn tượng tốt đẹp của chủ công. Như thế sau này lúc chủ công tiến hành phong địa, chắc chắn người đầu tiên nghĩ đến sẽ là mình!


Đúng lúc các gia thần bắt đầu suy nghĩ làm sao mới có thể có được ấn tượng tốt với Đường Long, bọn họ đột nhiên cảm thấy xung quanh tối dần, còn những binh sỹ lặng lẽ đứng bên ngoài bắt đầu loạn cả lên.


Bọn họ không biết chuyện gì lập tức chạy ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn, toàn bộ đều sững sờ, bởi vì một chiến hạm cực lớn đang bay trên bầu trời Tòa thị chính, vô số nòng pháo ở phía dưới của chiến hạm đều đang di chuyển lên xuống trái phải một cách không có quy tắc.


Nhận được báo cáo Đường Long đưa chiến hạm chạy đến lãnh địa, Đường Nạp Văn sững người, sau khi suy nghĩ, ông ta cười lầm bầm nói: “Vẫn là còn non, lại dùng đến vũ lực để uy hϊế͙p͙ gia thần của mình.” Nói xong ra vẫy tay ra lệnh quan phòng vụ lui xuống, không cần để ý đến chuyện này.






Truyện liên quan