Chương 5
Hai người ăn cơm trưa xong, cầm chén rổ nhanh chóng bảo Đường Chính Nghĩa mang về, bảo bé giữ bí mật, nhanh chóng xuống dưới làm việc. Bồ Đào tay chân vụng về, trước kia chẳng phân biệt nổi ngũ cốc, ngay cả cỏ dại cùng lúa nước cũng không thể phân ra rõ ràng, mấy ngày nay mới tính là lưu loát hơn một chút, lúc này nhanh tay nhanh chân, sớm làm xong phần mình được giao, ở một bên thúc giục Đường Chính Lễ.
Đường Chính Lễ trước giờ vẫn luôn nhanh hơn Bồ Đào, tự cho mình là ‘sư phụ’, ai ngờ hôm nay bị Bồ Đào vượt mặt, không khỏi có chút buồn bực.
Hắn không biết đây đều là do sự hấp dẫn của thịt thỏ. Vội vàng làm xong việc, hai người cũng không về nhà, đem nông cụ giấu vào bụi cỏ bên ruộng, cầm dây thừng cùng giỏ trúc rồi trực tiếp vào núi.
Lúc này đúng thời điểm gần vụ thu hoạch, gà rừng thỏ hoang trong núi đều béo tốt to lớn. Bọn họ vận khí tốt, vừa mới lập xong bẫy thì không đến nửa canh giờ sau, liền có một con gà rừng lọt vào. Hai người mừng rỡ, nhất thời niềm tin bùng nổ, nghĩ tiếp tục cố gắng.
Chỉ là tiếp theo liền không có vận may như vậy. Mãi cho đến khi sắc trời sẩm tối, mới bắt thêm được một con chim trĩ, nhưng không bắt được thỏ hoang.
Nhưng thu hoạch được hai con gà rừng cũng không tệ. Bồ Đào nhìn hai con gà kia hai mắt liền phát sáng. Thật muốn ăn, thật muốn ăn, thật muốn ăn…
Bọn họ xuống núi, nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen mới đột nhiên bừng tỉnh: Không xong, ở trong núi chơi đến quá muộn rồi!
“Làm sao bây giờ? Không ngờ lại muộn đến thế! Ta đã nói cầm lấy con chim trĩ đầu tiên là đủ rồi, huynh lại còn muốn bắt thỏ. Kết quả là thỏ không bắt được, bây giờ về nhà muộn như thế đại ca nhất định sẽ giận!”
Bồ Đào lại không cảm thấy gì cả. Không phải chỉ là về nhà muộn một chút sao? Trước kia y cùng đám hồ bằng cẩu hữu ra ngoài chơi, có lần còn ngủ ở bên ngoài đêm không về đâu. Y không hề nghĩ tới khi đó y đều sai tiểu tư chạy về nhà báo tin, vả lại bằng hữu của y đều là con cháu là quan lại nghiêm cẩn, Đông Phương Hạo Diệp cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt sẽ không để cho y tùy ý giao du với những bằng hữu không đứng đắn. Hơn nữa khi đó y cũng không phải ngủ lại chỗ làng chơi, chỉ ở lại nhà bằng hữu thôi, bởi vậy phu phu Đông Phương Hạo Diệp cùng Bắc Đường Diệu Nguyệt cũng sẽ không quản chế quá mức.
Nhưng là lúc này y nghe Đường Chính Lễ lải nhải không ngừng, vẻ mặt mang theo chút vẻ sợ hãi, khiến y cũng trở nên khẩn trương. Khi nhớ đến tính tình nghiêm túc nghiêm cẩn kia của Đường Chính Ngôn, không hiểu sao cũng có chút chột dạ.
Hai người nhanh chóng chạy về nhà, khi về đến Đường gia thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen, chờ đợi bọn họ không phải đồ ăn nóng hôi hổi, mà là mắt lạnh của Đường Chính Ngôn.
Hai người đi vào nhà chính, liền thấy Đường Chính Ngôn ngồi ngay ngắn ở chủ vị, hai tay đặt trên đầu gối, sắc mặt lạnh lùng, không giận tự uy. Ngay cả Bồ Đào cũng thoáng giật thót trong lòng.
“Đại, đại, đại ca.”
Đường Chính Lễ nói chuyện đều run lên.
“Đường đại ca.”
Bồ Đào kiên trì gọi một tiếng.
Đường Chính Ngôn liếc bọn họ mặt xám mày tro cùng mấy con mồi trên tay, lạnh lùng mở miệng:
“Đã về rồi.”
Đường Chính Lễ không dám nói lời nào. Bồ Đào thấy thế, nhỏ giọng nói:
“Chúng ta đã về… Thật xin lỗi.”
Y vốn là muốn giải thích lý do một chút, nói chút lời hay gì đó để cứu vãn, ai ngờ trong khí thế tiếp đó của Đường Chính Ngôn thì lời xin lỗi không tự chủ được mà thốt ra.
“Các ngươi còn biết quay về! Biết bây giờ là giờ nào không!”
Đường Chính Ngôn gầm lên giận dữ, dọa cho hai người run lên.
Bồ Đào đã từng nhìn thấy uy thế của Hoàng bá phụ khi phát hỏa trên triều, long uy vừa ra, tất cả triều thần câm như hến; cũng từng thấy qua dáng vẻ của phụ thân khi tức giận, lãnh khí tràn ra, nô bộc khắp Vương phủ đều không dám ngẩng đầu lên, ngay cả vẻ mặt của phụ vương y cũng là hơi sợ hãi. Nhưng mà giờ khắc này, y lại cảm thấy Đường Chính Ngôn khi nổi giận là dọa người nhất.
Có lẽ uy thế của Đường Chính Ngôn không lớn nhất, cũng không phải là người có lãnh khí dày đặc nhất, nhưng tuyệt đối là có nhiều nước miếng nhất, khi mắng mỏ cùng đặc biệt chú ý cách dùng câu.
Bồ Đào cũng biết Đường Chính Ngôn thậm chí cũng có thời điểm thao thao bất tuyệt như thế, lời răn dạy người khác không hề lặp lại, hơn nữa nói có sách, mách có chứng, người bị nói hận không thể lập tức chạy đi tự sát. Nói theo cách khác, chính là mắng chửi người mà không có bất cứ lời thô tục nào, dùng những thứ lễ nghi nhã nhặn trong thi thư mà dạy dỗ khiến mặt ngươi không còn chút máu.
Học vấn như vậy, nếu hắn không đỗ khoa này thì ông trời quả thật là không có mắt.
Bồ Đào cùng Đường Chính Lễ bị răn dạy đến mức lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch, xấu hổ vô cùng. Ước chừng nửa canh giờ sau, bắp chân của Bồ Đào vì đứng lâu nên đã tê rần, cuối cùng không biết là quay về phòng bằng cách nào.
Trời ạ, thật là đáng sợ! Về sau đắc tội ai cũng không thể đắc tội họ Đường a!
Bồ Đào còn chưa kịp ăn thịt chim trĩ rừng, đã bị mắng một hồi, đói bụng còn bị phạt từ đêm nay bắt đầu đi theo Đường Chính Lễ cùng luyện viết tứ thư ngũ kinh, thật sự trong lòng ấm ức muốn ch.ết. Nhưng là y lại không có gan phản bác lại Đường Chính Ngôn, ngoan ngoãn nghe lời mà bắt đầu mở sách viết chữ, bản thân cũng có chút kinh ngạc.
Bồ Đào hít mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại ngồi im viết chữ, bụng đã đói đến mức kêu rột rột. Nếu như phụ thân cùng phụ vương của y nhìn thấy bộ dáng thành thật của y lúc này, phỏng chừng tròng mắt sẽ rớt ra.
Ở Tĩnh Vương phủ trước khi ngũ công tử Đông Phương Quân Nhân được sinh ra thì, Bồ Đào vẫn luôn là hài tử nhỏ nhất trong nhà, đủ loại sủng ái không cần phải nói, lại bị phụ vương không hiểu chuyện của y từ nhỏ đã đem y nuôi như khuê nữ, tính tình cũng không biết là do trời sinh hay sau đó mới dưỡng thành, yêu kiều lại tùy hứng, nhưng lại là một nam tử, thật sự còn khó nuôi hơn cả khuê nữ.
Sau đó Đông Phương Quân Nhân được sinh ra, Bồ Đào làm ca ca, rốt cuộc bắt đầu hiểu chuyện hơn chút. Đúng lúc ấy phụ thân y là Bắc Đường Diệu Nguyệt sợ y bị phụ vương Đông Phương Hạo Diệp không hiểu chuyện của y nuôi sai lệch, dẫn y quay về Linh Ẩn cốc ở một khoảng thời gian, việc học cùng luyện võ đều nghiêm khắc hơn rất nhiều, dưới sự dạy dỗ của hai vị ngoại công (chủ yếu là nhờ thủ đoạn lợi hại của Bắc Đường Ngạo) cuối cùng cũng chỉnh lại được một vài thói quen xấu của Bồ Đào.
Chỉ là tục ngữ đã nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Lại có câu cách ngôn ba tuổi nhìn tám mươi tuổi. Bởi vậy có thể thấy được Bồ Đào mặc kệ là qua bao nhiêu năm sau hay là sẽ hiểu chuyện như thế nào, có chút tính cách sẽ không hề thay đổi.
Ví dụ như lúc này, y càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, nước mắt bắt đầu lách tách rơi xuống.
Vừa rồi ở chính đường, Đường Chính Lễ cùng tiểu đậu đinh Đường Chính Nghĩa đều có ở đó (vì hành vi biết chuyện mà lại che đậy không nói, tiểu đậu đinh cũng bị lôi vào dạy dỗ), Bồ Đào không thể mất mặt trước mặt bọn chúng, cố nén đè ép sự uất ức xuống, còn chủ động đứng ra nhận là mình xúi giục Đường Chính Lễ, coi như là tố cáo thủ phạm, ôm hết phần lớn lửa giận của Đường Chính Ngôn vào mình.
Lúc này đêm khuya yên tĩnh, một mình ở trong phòng chép phạt, y liền không nhịn nổi.
Ô ô ô… Từ nhỏ đến lớn đâu có ai từng răn dạy y như thế chứ? Mà ngay cả phụ vương phụ thân y cũng chưa từng nghiêm khắc như thế. Không phải chỉ là mang theo Chính Lễ đi lên núi mắt thỏ quay về chậm một chút thôi ư.
Đúng, là y lỗ mãng, y không nên mang một thiếu niên choai choai đi vào núi lâu như vậy, vạn nhất gặp phải thứ gì nguy hiểm thì phải biết làm sao? Đúng, y đã mười sáu tuổi hẳn là càng phải chu đáo ổn trọng hơn. Chính là, chính là… Y cũng là vì muốn tốt cho Đường gia thôi. Y đi bắt gà rừng là cho ai ăn? Lại cũng không phải là ăn một mình! Tuy rằng, tuy rằng là y ham ăn thịt, nhưng y vẫn là đau lòng tiểu đậu đinh hơn mà.
Ô ô ô…
Đường Chính Ngôn bê bát canh thịt đi vào, liền thấy Bồ Đào hai mắt đẫm lệ rưng rưng ngồi im một góc chép phạt, mũi thỉnh thoảng còn sụt sịt, nhất thời toàn thân cứng đờ.
Lại nói giữa trưa tiểu đậu đinh về nhà không nói cho hắn biết việc Phương Đình và Chính Lễ buổi chiều muốn vào núi. Buổi chiều hắn ở nhà làm xong một bài luận mà hai người kia vẫn chưa quay về, cảm thấy kỳ quái, chuẩn bị đi đến ruộng xem thế nào, ai ngờ Đường Chính Nghĩa đang ngồi học thuộc lòng lại quấn lấy không để cho hắn đi, nói ở nhà một mình sẽ thấy sợ. Đường Chính Ngôn cảm thấy khả nghi, trầm mặt xuống hỏi, tiểu đậu đinh không biết nói dối, lại không chống lại được khí thế mạnh mẽ của đại ca, không bao lâu sau đã thành thành thật thật mà khai ra hết.
Thực ra Phương Đình cùng Đường Chính Lễ hai người chỉ là vào núi mà thôi, nếu nói trước cho Đường Chính Ngôn, hắn cũng không phải là người không nói đạo lý, tám chín phần mười sẽ đồng ý. Nhưng mà lén lén lút lút tiền trảm hậu tấu như vậy, còn dỗ tiểu đậu đinh giữ bí mật giúp bọn họ, khiến cho Đường Chính Ngôn rất không vui —— đây cũng quá không có quy củ gì. Hơn nữa buổi chiều hắn đợi mãi đợi mãi, trời đã tối rồi hai người cũng không trở về, tâm tình Đường Chính Ngôn vốn chỉ là có chút bất mãn liền chuyển thành lo lắng, lo lắng rồi lo lắng, lại từ lo lắng chuyển thành căm tức, cuối cùng đến khi nhìn thấy Phương Đình cùng Đường Chính Lễ trở về liền bạo phát.
Lúc ấy hắn cũng không nghĩ nhiều. Mấy tháng qua này Bồ Đào ở cùng bọn họ vô cùng tốt, ở trong lòng hắn cũng coi như là đệ đệ của mình. Hơn nữa hắn cứu Bồ Đào một mạng, liền xem Bồ Đào thành trách nhiệm của mình, sợ y ra ngoài lại gặp chuyện ngoài ý muốn, bởi vậy lúc răn dạy liền không nể mặt. Hơn nữa Phương Đình vốn còn lớn hơn Đường Chính Lễ mấy tuổi, đã là người trưởng thành rồi, nên càng ổn trọng hiểu quy củ hơn, ai ngờ lại là người đầu têu phạm sai, Đường Chính Ngôn cảm thấy bản thân mình cũng có trách nhiệm giúp y trưởng thành hơn một chút.
Sau đó khi lửa giận của hắn đã nguôi rồi, cân nhắc lại một chút, Đường Chính Lễ thì thôi đi, từ nhỏ đến lớn đã bị hắn đánh quen, huynh trưởng như cha, hắn dạy dỗ một lần cũng là lẽ thường phải làm. Phương Đình lại không quen không thân gì với hắn, chính mình vừa rồi có lễ là có chút qua. Bởi vậy hắn để tiểu đậu đinh đi đưa cơm chiều cho Đường Chính Lễ, mình thì tự bưng một phần vào cho Phương Đình, ai ngờ liền thấy Phương Đình đang khóc mũi sụt sịt.
Đường Chính Ngôn nhất thời có chút luống cuống tay chân, nói:
“Ngươi… Khụ, ta mang cơm chiều đến, ngươi ăn cơm trước đi đã.”
Bồ Đào hai mắt đỏ hồng, nước mắt vẫn còn đang tí tách rơi xuống, cũng không nói gì, cứ ấm ấm ức ức mà nhìn hắn như thế, so với tiểu cô nương còn giống tiểu cô nương hơn, Đường Chính Ngôn trong nháy mắt liền thấy nhức đầu.
Nhà hắn chưa từng có nữ hài tử, hai đệ đệ của hắn cũng chưa từng khóc giống như thế. Nhị đệ Đường Chính Lễ dù bị đánh, gào khóc thảm thiết, quang quác quang quác kêu to khiến người ta đau đầu, nhưng yên lặng cũng nhanh. Tiểu đệ Đường Chính Nghĩa cũng khóc theo kiểu của tiểu nam hài, tiếng khóc to rõ, dỗ dành một chút là được rồi. Nhưng bộ dáng ấm ấm ức ức giống như Phương Đình thế này, Đường Chính Ngôn còn chưa từng gặp qua.
“Ngươi, ngươi đừng khóc. Ai, ai… Đều là ta không tốt, vừa rồi nói hơi quá. Về sau ta không mắng nữa, ngươi đừng khóc.”
Đường Chính Ngôn luống cuống tay chân mà lấy khăn tay ra lau mặt cho Bồ Đào, tay chân vụng về, bộ dáng không biết nên làm như thế nào mới phải.
Bồ Đào khóc thút thít nói:
“Ta, ta biết ta không đúng, nhưng, ta cũng là vì muốn tốt cho mọi người thôi. Ô ô ô…. Tiểu Nghĩa thật đáng thương, gần đây ngươi vội vàng học tập, ta cùng Chính Lễ cũng bận, nó cũng không được ăn ngon. Hơn nữa ta, ta cũng là muốn bồi bổ thân thể cho ngươi. Ô ô ô…”
“Là ta sai, là ta sai. Tiểu tổ tông của ta, ngươi nhanh đừng khóc nữa.”
Đường Chính Ngôn bắt đầu toát mồ hôi.
Bồ Đào tiếp tục khóc lóc kể lể:
“Ô ô ô… Ta biết ta không đúng, thực ra ngươi mắng cũng không sai, là ta suy nghĩ không chu đáo, không biết nghĩ trước đã làm còn mang theo Chính Lễ đi vào trong núi về muộn như thế, cũng không hề nghĩ đến tâm tình của ngươi. Ô ô ô… Ta biết ta sai, phạt gì ta cũng nhận. Nhưng mà ta từ nhỏ đến lớn, ngay cả phụ thân cùng phụ vương cùng chưa từng hung dữ với ta như thế, trong lòng ta khó chịu. Ô ô ô…”
Đường Chính Ngôn bị y khóc đến mức tâm hoảng ý loạn, hơn nữa Bồ Đào nói chuyện trong lúc nức nở, cho nên hắn cũng không nghe rõ tiếng cái gì mà ‘phụ thân’, ‘phụ vương’. Hắn bối rối vỗ lưng Bồ Đào, nói:
“Ai, ai, được rồi được rồi. Ta biết ngươi ấm ức, nhanh đừng khóc. Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể khóc như thế chứ? Nếu để Chính Lễ và Chính Nghĩa nghe được còn tưởng rằng ta bắt nạt ngươi đó…”
“Ngươi chính là đang bắt nạt ta!”
Bồ Đào chặn lời hắn, vừa khóc vừa dùng vạt áo của hắn lau mặt.
Đường Chính Ngôn bèn nửa ôm Bồ Đào vào trong lòng, một tay ôm eo y, một tay vỗ vỗ lên lưng y, đau đầu nói:
“Được được được, là ta không đúng. Là ta không đúng.”
Đường Chính Ngôn cảm thấy bản thân có lý mà không thể nói rõ.
Không dạy mà phạt, sao hắn dạy cũng thành sai rồi? Đường đại ca cảm thấy buồn bực.
Bồ Đào khóc trong chốc lát liền phát tiết ra hết, một lúc sau thì đã cảm thấy tốt hơn nhiều. Chính là Đường Chính Ngôn dịu dàng như thế mà ôm y, còn vỗ lưng y, thật sự khiến cho tâm thần y nhộn nhạo, không đành lòng rời đi. Vì thế vừa sụt sịt mũi vừa chơi xấu mà nằm trong lòng người ta, còn an ủi mình: ta chỉ ngồi thế này một lát, chỉ ngồi một lát nữa.
Đường Chính Ngôn ngược lại không thấy có gì không đúng, chính là cảm thấy tiểu tử Phương Đình này so với trong tưởng tượng thì yếu ớt hơn nhiều. Lúc đầu hắn đã nhìn ra gia thế của Bồ Đào hẳn là không tồi, là một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé. Nhưng sau đó lại thấy Bồ Đào ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này sống qua ngày cũng không có gì bất mãn, ngược lại sau khi thương thế lành lặn còn giúp đỡ được không ít việc, lòng dạ phóng khoáng cũng không kiểu cách, dáng vẻ có chút chịu được khổ nhọc, ấn tượng lúc đầu cũng chậm rãi phai nhạt. Nhưng lúc này nhìn lại, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, vị tiểu thiếu gia này có lẽ chính là cảm thấy loại cuộc sống nông thôn này mới mẻ, để y ở đây một chốc còn có thể, lâu dài e rằng cũng khó.
Thôi thôi, dù sao chờ tháng chín y vào thành sẽ cùng Đường gia mỗi người một ngả, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan.
Nghĩ đến đây, Đường Chính Ngôn lại có chút thương cảm, tay ôm Bồ Đào càng dịu dàng hơn, hạ quyết tâm mấy ngày này sẽ đối xử với Bồ Đào tốt hơn một chút.
Nếu Bồ Đào biết được lần này mình khóc sẽ khiến một chút ấn tượng tốt của Đường Chính Ngôn với y khóc đến không còn, còn lưu lại ấn tượng là một thiếu gia được nuông chiều từ bé (tuy rằng ấn tượng này cũng đúng), cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Một lát sau thì, Bồ Đào rốt cuộc cũng xấu hổ mà ngẩng đầu lên từ trong lòng Đường Chính Ngôn, có chút xấu hổ mà nói:
“Cái kia… Chút việc nhỏ này vốn không đáng khóc, cũng không biết vì sao… Là ta làm kiêu, ngươi đừng chê cười ta.”
Đường Chính Ngôn nhẹ nhàng thở ra: Cuối cùng cũng khôi phục bình thường rồi.
Hắn vỗ vỗ bả vai Bồ Đào, nói:
“Ta sao có thể chê cười ngươi chứ. Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho Tiểu Nghĩa. Mấy ngày nay ta chỉ lo đọc sách, lơ là hai đệ đệ, là ta không đúng. Nào, ăn trước một chút gì đi, cơm đều lạnh rồi.”
Bồ Đào ngượng ngượng ngùng ngùng mà hé miệng mỉm cười, ngồi xuống trước bàn, nâng bát lên văn nhã ăn từng miếng từng miếng.
Đường Chính Ngôn thuận tay lấy mấy tờ giấy Tuyên Thành mà y chép phạt đến nhìn, không khỏi hơi hơi sửng sốt. Bồ Đào ở nhà hắn chưa từng động qua cây bút, chỉ là nhìn lời nói cùng khí độ của y, thì biết là một người có giáo dưỡng. Nhưng đêm nay vừa thấy y viết chữ Khải, khiến Đường Chính Ngôn kinh diễm một phen.
Hắn ở một bên cẩn thận xem qua toàn bộ mấy thiên văn mà Bồ Đào chép phạt, chờ sau khi y cơm nước xong xuôi, liền khen:
“Phương hiền đệ, chữ này của ngươi ngay ngắn sắc bén, đường nét rõ ràng, rất có khí khái a.”
Bồ Đào dùng khăn tay lúc nãy Đường Chính Ngôn dùng để lau mặt cho y che miệng, sau đó mặt không đổi sắc mà thu vào trong ống tay áo của mình, nói:
“Không dám không dám. Chính là từ nhỏ đã bị cha huynh ép buộc đọc sách, lại có ngoại tổ phụ chỉ điểm, lúc này mới có chút thành tựu. Không thể gọi là khí khái, chỉ là lĩnh hội được chút da lông thôi.”
Y nghe thấy Đường Chính Ngôn gọi y là ‘hiền đệ’, liền biết tâm tình của Đường Chính Ngôn không tồi, ngôn ngữ có chút hủ nho, bởi vậy nói chuyện cũng trở nên văn vẻ nho nhã, chọc cho hắn vui vẻ.
Đường Chính Ngôn nói:
“Đây là do ngoại tổ phụ của ngươi chỉ điểm? Ngoại tổ phụ của ngươi nhất định là xuất thân vọng tộc, học vấn hào kiệt a.”
Bồ Đào nghĩ thầm rằng ngoại tổ Bắc Đường gia của y đời đời làm vương, so với một vài gia tộc lớn hiện tại trong lịch sử còn muốn lâu đời hơn, nội tình bên trong đương nhiên là thâm sâu không giống tầm thường. Chữ này của y bất quá chỉ là lúc ở ngoài được ngoại tổ phụ Bắc Đường Ngạo chỉ điểm luyện ba hai năm như vậy, có thể ở trong miệng Đường Chính Ngôn được khen ngợi là ‘đường nét rõ ràng’, nếu để cho hắn thấy được bút tích thực của ngoại tổ phụ nhà y, chẳng phải là lại càng khen không dứt lời sao?
Bồ Đào cười tủm tỉm mà nói:
“Nhà ngoại tổ xuất thân từ thế gia của Minh quốc, văn võ song toàn, lối viết Thảo càng thêm phong duệ như kiếm, ở Minh quốc rất nổitiếng. Có cơ hội ta dẫn ngươi đến đó một lần. Với một bụng tài hoa của Chính Ngôn huynh, ngoại tổ phụ của ta khẳng định sẽ thích ngươi.”
Đường Chính Ngôn ngẫm nghĩ, nói:
“Chính là Quý gia ở Vũ Châu?”
Bồ Đào cười mà lắc đầu, cũng không nói gì nữa. Đường Chính Ngôn cũng không hỏi lại.
Hắn không quá hiểu rõ chuyện của Minh quốc, nhớ rõ Minh quốc có vài vị đại nho nổi tiếng có lối viết Thảo thì trong đó chỉ có vị kia thuộc Quý gia ở Vũ Châu là có niên kỷ khớp với ngoại tổ phụ của Bồ Đào, nhưng Bồ Đào nói không đúng, hắn cũng không nghĩ ra. Bất quá mặc kệ là ai, đều có thể nói rõ xuất thân của Bồ Đào rất không tầm thường.
Tuy rằng đã biết thân thế của Bồ Đào cao quý như thế, nhưng Đường Chính Ngôn là một quân tử ngay thẳng, sẽ không bởi vậy mà sinh ra sợ hãi trong lòng, cảm thấy mình vừa rồi răn dạy là không đúng. Thái độ của hắn không thay đổi, cười ôn hòa nói:
“Ăn no rồi? Hôm nay ngươi và Tiểu Lễ đều mệt, nghỉ ngơi sớm đi, còn lại ngày mai viết tiếp.”
Còn phải viết nữa?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bồ Đào lập tức suy sụp, bĩu môi. Đôi môi của y dày dặn, vừa rồi ăn cơm xong, cánh môi còn nhiễm một tầng nước nhàn nhạt trơn bóng, dưới ánh nến trong suốt đáng yêu. Hơn nữa y có một đôi mắt xinh đẹp sáng rõ dịu dàng nhìn sang, Đường Chính Ngôn không hiểu sao trong lòng lại khẽ động, tim đập có chút nhanh hơn.
Hắn khụ một tiếng, nói:
“Được rồi, đi nghỉ ngơi đi. Ta đi xem nhị đệ vào Tiểu Nghĩa.”
Đợi hắn đi ra ngoài rồi, Bồ Đào nhìn theo bóng lưng của hắn hé miệng hơi hơi mỉm cười, lôi chiếc khăn vừa rồi trộm lấy được ra nhìn nhìn, thật cẩn thận gập lại rồi bỏ vào trong ngực.
Sau việc này, Đường Chính Ngôn cũng chú ý đến vấn đề sinh kế trong nhà. Hắn suy đi nghĩ lại một hồi, lấy một cái hòm giấu ở dưới giường ra, mở ra, thật cận thận lấy từ bên trong ra một cái bọc nhỏ.
Buổi tối ngày hôm đó Bồ Đào quay về phòng, thấy Đường Chính Ngôn khó có được không có đọc sách, mà là ngồi ở bên giường vuốt ve một gói nhỏ trong tay.
Bồ Đào lấy làm lạ hỏi han:
“Chính Ngôn huynh, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Đường Chính Ngôn gần đây vì ôn bài, đã chuyển vào phòng ngủ, chính là giường có hạn, hắn trải chăn đệm trên mặt đất rồi nằm lên, để Bồ Đào ngủ ở trên giường, mình thì ngủ ở bên dưới. Bồ Đào không chịu, muốn đổi với hắn, Đường Chính Ngôn lấy lý do thương thế của Bồ Đào chưa lành không thể để bị cảm lạnh, lại vì hắn là người lớn nên chăm sóc cho người nhỏ tuổi hơn, kiên trì ngủ trên chăn nệm ở dưới đất.
Bồ Đào không nói lại được miệng hắn, đành phải để mặc hắn. Nhưng trong lòng vô cùng đau lòng, lại cảm kích tấm lòng chăm sóc của hắn, mấy ngày này càng thêm tận tâm tận lực với Đường gia, còn xuống phòng bếp hai lần. Chính là tay nghề nấu nướng của y thực sự không dám khen ngợi, so với ngoại tổ phụ Bắc Đường Ngạo của y còn không ổn hơn, ba huynh đệ Đường gia nhất trí với nhau, khuyên can mãi mới khuyên y cách xa khỏi bếp được.
Bởi vì thời gian ở chung dài, hiện giờ lại cùng ở một phòng, quan hệ giữa hai người bất tri bất giác liền thân mật hơn rất nhiều, rất nhiều chuyện riêng Đường Chính Ngôn cũng không kiêng dè y, huống chi Đường gia là tiểu viện cửa nhỏ cũng không có việc gì cần kiêng dè. Bởi vì Bồ Đào mới có thể thản nhiên hỏi ra những lời này.
Đường Chính Ngôn thở dài một tiếng, buông mắt xuống nhìn bọc hành lý mình cầm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve nói:
“Đây là di vật mẫu thân ta để lại. Lần này vào thành đi thi, ta muốn đem cầm nó.”
Bồ Đào chấn động, nói:
“Là đồ của lệnh đường để lại, sao có thể đem cầm?”
Đường Chính Ngôn cười khổ nói:
“Tình hình của nhà ta ngươi cũng thấy đấy. Tuy rằng có chút đất cằn, nhưng Chính Lễ và Chính Nghĩa còn nhỏ, để bọn chúng là chịu khổ trên đồng ruộng ta thật sự đau lòng. Những thứ thu được từ ruộng có hạn, lại mướn hai người làm công ngày, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh kế. Lần này ta vì đi thi, đã dốc hết túi ra rồi, là mang hết cả nhà ra. Sau này nếu ta là trúng cử, còn phải vào kinh đi thi, đến lúc đó cũng cần không ít bạc. Đất vườn trong nhà không thể bán, ta dù sao cũng phải để lại đường lui cho nhị đệ và tam đệ, chỉ có thể bán di vật này của mẫu thân để lấy tiền.”
Bồ Đào nghe vậy đau xót trong lòng, bật thốt lên nói:
“Ngươi không nên mang đồ lệnh đường để lại đi cầm, bạc ta cho ngươi.”
Đường Chính Ngôn mỉm cười, nói:
“Ngươi hiện tại trên người một xu không có, lấy bạc ở đâu? Ngươi đi tìm kiếm người nhà cũng mất thời gian dài, không được còn phải đi cầm bảo kiếm của ngươi. Huống chi đây là việc của Đường gia ta, sao có thể bắt ngươi giúp đỡ?”
Bồ Đào vội kêu lên:
“Ngươi có ân cứu mạng với ta, ta báo đáp các ngươi là việc phải làm. Chờ ta tìm được người nhà rồi sẽ có bạc, đến lúc đó có thể giúp ngươi đi thi, còn có thể giúp ngươi chăm sóc Chính Lễ và Chính Nghĩa.”
Đường Chính Ngôn nghiêm mặt nói:
“Ta cứu ngươi không phải vì muốn ngươi báo đáp. Đường Chính Ngôn ta là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, huynh trưởng như cha, chăm sóc đệ đệ là trách nhiệm của ta. Đường gia ta còn chưa đến nông nỗi cần nhờ người khác giúp đỡ. Chuyện này ngươi không cần nhắc lại.”
Bồ Đào biết lòng tự trọng của hắn rất mạnh, vừa rồi mình trong lúc gấp gáp suy xét không chu toàn, nói chuyện quá mức trực tiếp.
Y mặc kệ có ngạo kiều như thế nào, về bản chất cũng là một nam nhân, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của Đường Chính Ngôn, bởi vậy có chút hối hận, thấp giọng nói:
“Là ta nói sai rồi. Ta không có ý gì khác, ngươi đừng giận.”
Đường Chính Ngôn nói:
“Ta hiểu được ý của ngươi. Ngươi cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, ta sao có thể giận chứ? Tâm ý của ngươi lòng ta nhận. Năm đó ta từng phát lời thề với mẫu thân, nhất định phải chăm sóc tốt cho nhị đệ và tam đệ, tuy rằng hiện tại cuộc sống có chút gian khổ, nhưng ta tin tưởng cuối cùng cũng sẽ có một ngày tay vén mây nhìn thấy trăng sáng. Đợi đến kỳ thi vào mùa xuân sang năm, ta chắc chắn sẽ có tên trên bảng. Đến lúc đó sẽ cùng hiền đệ nâng chén chung vui, chẳng phải là điều thú vị của cuộc sống sao?”
Nói đến câu sau, trên mặt Đường Chính Ngôn liền tản ra một loại phong thái dũng cảm tự tin, gương mặt vốn thanh tú bình thường cũng trở nên tuấn lãng động lòng người.
Bồ Đào nhìn mà tim đập tăng tốc, chỉ cảm thấy Đường Chính Ngôn so với những quý công tử y quen biết trong Du Kinh thì không hề kém hơn, ngược lại thái độ làm người chính trực, khí khái càng cao, khiến người khâm phục. Tâm tình thiếu niên không khỏi càng thêm say đắm.
Đường Chính Ngôn mở bọc hành lý kia ra, bên trong là một cái vòng tay bạch ngọc sáng bóng.
Bồ Đào nhìn quen thứ tốt, rất có ánh mắt, liếc nhìn một cái liền nhìn ra đây là một cái vòng tay bằng bạch ngọc dương chi thượng đẳng hiếm thấy, vả lại được mài cẩn thận, đẹp đẽ quý giá lại tao nhã, cho dù là Hoàng thất ở trong kinh thành cũng không thấy nhiều lắm.
Đường Chính Ngôn hào phòng mà đưa vòng tay qua, cười nói:
“Hiếm khi gặp được người biết hàng. Ngươi xem đi.”
Trong lòng hắn lại thở dài, vòng tay này quá mức quý báu, trong loại thành trấn nhỏ như bọn họ này ngược lại không gánh vác nổi số tiền để trả giá. So với đến lúc đó phải bán tống bán tháo cho người không hiểu hàng, không bằng hiện tại cho người biết thưởng thức ngắm nhìn cẩn thận một chút.
Bồ Đào cầm vòng ngọc kia nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thích, lại không tự giác mà đeo vào cổ tay của mình.Xương tay y nhỏ nhắn xinh đẹp, đeo vòng tay của nữ cũng không cảm thấy khó khăn. Chính là làn da của y vốn trắng nõn mềm mại, mấy ngày nay chịu gió táp mưa sa, thô ráp hơn rất nhiều, màu da cũng hơi biến thành màu nâu mật, càng làm nổi bật chiếc vòng ngọc trắng nuột trong suốt, thanh thấu dễ nhìn.
Đường Chính Ngôn có chút kinh ngạc:
“Ngươi đeo thật sự rất thích hợp.”
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: nam nhân ít người có thể đeo vòng tay của nữ nhân, có lẽ Phương Đình còn là thiếu niên, xương cốt còn chưa nảy nở hoàn toàn đi.
Bồ Đào đỏ mặt lên, dùng tay áo che da thịt trên cổ tay, nói:
“Ta da dày thịt béo, không hợp với phong thái của vòng tay này.”
“Ai nói vậy. Ta thấy rất là thích hợp.”
Đường Chính Ngôn kéo cổ tay y qua cẩn thận ngắm nhìn, cười nói:
“Tay này của ngươi thật sự là nhỏ nhắn như nữ tử, làn da cũng nhẵn nhụi, đeo lên mười phần quý khí, thật sự là hiếm thấy. Vòng tay này là nương ta để lại cho tức phụ của ta sau này. Tuy rằng tức phụ kia của ta còn chưa biết ở nơi nào, nhưng chắc chắn sau này đeo nó lên sẽ không bằng ngươi.”
Bồ Đào vừa nghe hắn nói như thế, mặt càng đỏ, trong lòng vui vẻ thỏa mãn, càng thêm không muốn để hắn đem vòng tay đi cầm. Trong mắt y khẽ chuyển, trong lòng quyết định chủ ý: mặc kệ dùng thủ đoạn gì cũng phải giữ lại cái vòng tay này, cho dù bất đắc dĩ phải để Đường Chính Ngôn mang nó đi cầm, chính mình cũng nhất định phải nghĩ cách chuộc nó về!
Bồ Đào quả thực không nỡ tháo vòng tay này xuống, nhưng đây dù sao cũng là vật của Đường gia, y thưởng thức dưới ánh nến một lát, mới lưu luyến không rời mà tháo xuống, đưa trả cho Đường Chính Ngôn.
Đường Chính Ngôn thấy bộ dáng cực kỳ yêu thích lại luyến tiếc không muốn buông tay kia của y, hơi hơi có chút cảm giác không đúng. Dù sao nam tử yêu thích loại nữ trang như thế này của nữ nhân đã ít lại càng ít. Mặc dù có vài công tử phong lưu cũng sẽ mang vòng tay, nhưng phần lớn là để hộ thân, cầu bình an hoặc dùng ngọc để dưỡng thân, ít có người lại để ý như thế.
Bất quá hắn cũng không có nghĩ nhiều, cẩn thận thu hồi vòng tay lại, sau đó cùng Bồ Đào nghỉ ngơi không hề nhắc đến nữa.