Chương 4
*Editor: Gà tròn vo*
*Beta – reader: **Lazy Linh, Kumiko*
Hai mắt ngấn nước, ta chầm chậm từ mặt đất đứng lên, khập khiễng đi về bàn ăn.
Ánh mắt ta trừng trừng lửa hận, phát ra vô số oán niệm mà nhìn tứ sư huynh.
Tứ sư huynh trừng mắt liếc qua ta rồi trở lại dáng điệu tao nhã ăn cơm.
Ăn sáng xong, sư phụ cùng sáu người chúng ta rời Lạc Nguyệt các, đi thẳng tới phòng nghị sự của Phượng Hoàng sơn trang.
Khi chúng ta đến, những người bên trong đã sắp xếp trật tự thành các hàng rồi.
Theo ta thấy, chắc hẳn trang chủ cũng phải hơn trăm tuổi, thế nhưng toàn thân vẫn toát lên vẻ tiên phong đạo cốt như trước.
Ta theo sau các sư huynh bước vào, cũng là xếp thành một hàng.
Trang chủ lên tiếng. Các môn sinh bái sư học đạo ở sơn trang đã được mười hai năm. Theo thông lệ thì cứ hai năm sau đó sẽ tiến hành một tràng luận võ. Năm người dẫn đầu sẽ được xuất môn xuống núi.
Hình thức luận võ chính là ba mươi người sẽ được chia làm mười lăm cặp. Mỗi cặp cùng nhau so tài, người thua trận liền bị loại.
Mười lăm người thắng cuộc lần lượt tỷ thí với nhau.
Cứ bốn lần thua thì loại ra. Cuối cùng dựa vào thành tích mà mỗi người đạt được chọn ra năm người đứng đầu.
Nếu như có hai người đạt thành tích như nhau thì hai người đó sẽ tái tỷ thí với nhau. Như vậy sẽ chọn được ra người thứ năm.
Ở vòng đầu tiên, vì ta là người thứ ba mươi mốt nên cứ thế nghiễm nhiên không chiến mà thắng.
Ta đứng ở dưới đài luận võ xem.
Được tận mắt chứng kiến, ta bất ngờ phát hiện ra các đồ đệ mà sư phụ ta dẫn dắt luôn thuộc nhóm những người giỏi nhất. Kiếm pháp của mọi người tựa như mây trôi nước chảy, lưu loát mà sinh động(nguyên văn “hành vân lưu thủy”), tuyệt nhiên là dứt khoát, mạnh mẽ, kiên định.
Hai tiếng keng keng vang lên, thắng.
Sau đó ta cũng biết thêm được rằng. Bộ khinh công mà lúc trước sư phụ truyền riêng cho ta cũng là người cùng trang chủ nhọc lòng lựa chọn kỹ lưỡng người có đủ tư chất để học.
Trên thực tế, tiềm chất của mỗi người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài mà khẳng định được.
Ví dụ như ở nhóm ba, người nào người nấy võ công đều thuộc loại khá. Khi bọn họ giao đấu với những người khác, bước chân gần như không có di chuyển. Mặc dù kiếm pháp chưa được dứt khoát nhưng trông thật khoa trương. Người ngoài nhìn vào có thể thấy ấn tượng, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là vỏ bên ngoài, là hình thức mà thôi. Ngay lúc sau, một trong số họ đấu với một vị huynh đài bề ngoài còn kém hơn bọn họ, ấy vậy mà họ liền thua ngay.
Sau vòng loại đầu tiên, các sư huynh của ta đều tất thắng. Bất quá chính điều đó lại làm cho không khí giữa chúng ta trở nên căng thẳng hơn.
Mấy người chúng ta sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nhau.
Trong lòng ta có chút phiền muộn.
Tứ sư huynh sờ sờ đầu ta, nói: “Cho dù phải tỷ thí với bất cứ ai, chỉ cần dốc hết toàn lực thì sẽ không phải hối hận. Nhiên nhi, đệ phải nhớ kỹ rằng, nếu đệ không thắng được thì bất cứ giá nào cũng không được trốn đi, rời bỏ Phượng Hoàng sơn trang.”
Ta ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng vẫn có chút u sầu.
Tứ sư huynh vỗ nhẹ mặt ta mà nói hắn cũng có mục đích riêng, con đường riêng phải đi. Cho nên, dù có là ta đi chăng nữa cũng sẽ không có chuyện hạ thủ lưu tình.
Tứ sư huynh, có phải ý của ngươi là khi giao đấu, ta cũng không cần hạ thủ lưu tình với ai?
Lòng ta đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước nhiều.
Hai ngày sau sẽ diễn ra trận tỷ thí tiếp theo: Ta với ngũ sư huynh.
Trong ngực có chút đau xót. Chính là ta biết ta không được phép nương tay. Phải đấu hết mình, không thể nhường ngũ sư huynh được.
Tiếng binh khí “keng keng” va chạm với nhau. Ta kiễng mũi chân, dùng khinh công lướt nhẹ nhảy ra phía sau ngũ sư huynh.
Khi sư huynh quay người lại, mũi kiếm của ta đã dừng lại trước ngực y.
Trong một khắc cả võ đài im lặng không một tạp thanh.
Sau đó lại rộ lên ào ào.
Những người bên dưới xôn xao bàn tán. Kia, hình như là thủy thượng phi. Chẳng phải chính là môn võ thất truyền đã lâu trên giang hồ đó sao? Đó là bộ khinh công bậc nhất đó a.
Sắc mặt ngũ sư huynh tái nhợt. Hắn đã nhận thua.
Từ trên tràng võ, ta xoay người bước xuống, đi tới chỗ sư phụ.
Sư phụ sờ sờ đầu ta, nói: “Ngươi làm tốt lắm.”
Khóe môi câu lên thành nụ cười, ta nói cảm ơn.
Ta còn muốn xem các cuộc tỷ thí khác. Thế nhưng bọn họ cũng đã phân chia thắng bại rõ ràng rồi.
Trận tiếp theo, đối thủ của ta là một tên thân hình hoa lệ, trên người còn mang nhiều thứ quý giá.
Võ công của hắn rất giỏi. Bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển như nước, kiếm pháp cũng rất chuẩn…
Thật không ngờ rằng ta đã phải kết hợp cả khinh công và kiếm pháp mà không làm gì nổi hắn. Tất cả các mũi kiếm của ta hắn đều dễ dàng hóa giải. Dáng bộ của hắn khi tránh các mũi kiếm của ta đều rất dứt khoát, chính xác chứ không phải là gặp may mà thoát hiểm.
Kiếm pháp của hắn quả thực rất ưa nhìn. Có điều ở hắn lại toát lên vẻ kiêu ngạo.
Hắn, hắn còn dám đem ta như con khỉ con mà chơi đùa…
Ta nhe răng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn đắc ý cười.
Ta nghiến chặt răng. Ta biết lúc này mình đây không có cơ hội chiến thắng. Bất quá, ta sẽ phải cướp một món đồ trên người hắn cho bõ tức.
Hấp háy cái mũi, ta di chuyển mình, làm mấy trò tiểu xảo khiến hắn không để ý.
Trong nháy mắt, miếng ngọc bội bên hông hắn biến mất.
Ta xoay người, tay cầm miếng ngọc bội lung lay trước mặt hắn. Sau đó liền cho ngay vào trong tay áo, vẻ mặt đắc ý nhìn hắn.
Nét tươi cười trên mặt hắn biến mất. Trong giây lát, hắn cầm kiếm hướng sát ta, mũi kiếm không nể nang gì cả, sắc bén, đầy oán khí.
Ta lập tức kêu lên: “Ta nhận thua”, sau đó liền từ lôi đài nhảy xuống. Ấy vậy hắn vẫn còn cầm kiếm truy sát sau ta.
Hắn quát lên: “Người đứng lại cho ta.”
Ta quay đầu lại làm một cái mặt quỷ, kêu lên: “Ngươi không có truy ta, ta liền đứng lại a.”
Hắn vẫn đuổi theo ta. Ta vẫn tiếp tục chạy.
Ta chạy tới chạy lui vòng quanh võ đài. Thanh kiếm của hắn như con dao nhỏ cứ chém liên hồi ở phía sau ta.
Bất chợt ta trông thấy hình bóng nhị sư huynh.
Ngay lập tức ta bổ nhào vào trong lòng nhị sư huynh. Hai mắt rơm rớm, long lanh nước mắt nhìn sư huynh nói: “Nhị sư huynh a, đệ là đệ đã nhận thua rồi thế mà khổng tước còn đuổi theo đệ a.”
Ta quay đầu lại nhìn khổng tước kia một thân hoa lệ trái ngược với màu sắc trên mặt hắn liên tục đổi từ xanh trắng, trắng đen đến đen xanh…
Nhị sư huynh vỗ nhẹ đầu ta nói: “Nhiên nhi, đệ nói đi, đệ lại gây ra chuyện xấu gì rồi?”
Chớp chớp mắt mấy cái, nói: “Đệ cái gì cũng không có làm nha.”
Khổng tước nói: “Trả ngọc bội lại cho ta.”
Ta giễu cợt cười nhạo, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, nói: “Ngươi chính là tự mình đánh mất, đòi ta làm chi?”
“Ngươi!”
“Có bản lĩnh thì đi mà cướp nó trở về a…” Ta đắc ý, đong đưa người.
Nhị sư huynh lắc lắc đầu, vẻ mặt tạ lỗi nhìn con chim khổng tước kia.
Trong lòng thầm ta mở nhạc.
A nha nha nha, thế giới này thật tươi đẹp nha.
Ta và nhị sư huynh quả nhiên từ một sư phụ mà ra. Sư huynh vội vàng huých khuỷu tay vào người ta.
Chính mắt mình trông thấy tên khổng tước kia tức giận đến mức tay siết chặt chuôi kiếm, ta tươi cười hớn hở nói: “Như vậy đi. Đến lúc ngươi và nhị sư huynh ta tỷ thí, nếu ngươi thắng ta sẽ trả ngươi miếng ngọc này. Còn nếu ngươi thua, miếng ngọc bội này liền thuộc về ta.” Ta kiêu kiêu ngạo ngạo.
Khổng tước nam nhân khóe môi câu lên một nụ cười lạnh lùng, phất tay áo, rời đi.
Cuộc tỷ thí tiếp theo sẽ diễn ra vào ngày kia.
Sẽ là trận so tài giữa ta và nhị sư huynh.
Đứng trên võ đài, ta tự biết sức mình không thể nào thắng được…
“Khụ…” Ta ho khan một tiếng, không nói lời nào, nhìn sư huynh cười nịnh.
Nhị sư huynh vẫn như mọi khi, tươi cười nhìn ta, ung dung mà bình thản.
Ta cùng sư huynh đứng đó một lúc lâu, không ai động thủ trước. Ta “gào khóc” kêu lên ai oán. Hít hít mũi, không biết phải làm gì, ta bèn bổ nhào tới phía nhị sư huynh đem đôi hài trắng như tuyết kia giẫm giẫm đến khi chuyển qua màu đen mới thôi. Ta không cam nguyện nhận thua a!!!
Trận tiếp theo, ta lại thua dưới tay của tứ sư huynh.
Cũng phải, công sức tứ sư huynh bỏ ra luyện tập hơn ta rất nhiều.
Ở đời đôi khi những người được trời phú cho tư chất học võ lại không bằng kẻ ngày đêm miệt mài văn ôn võ luyện.
Tứ sư huynh trong lòng đắc ý dào dạt nhìn ta. Ta uất ức, ngoảnh mặt tỉnh bơ như không thấy.
Trận cuối cùng của ta diễn ra vào mấy ngày hôm sau. Ta toàn thắng.
Sớm đem đối thủ quật ngã ra phía sau. Ta liền tiến đến phía võ đài nơi diễn ra cuộc tranh tài giữa nhị sư huynh và khổng tước nam nhân kia.
Kiếm pháp của nhị sư huynh thật diệu kỳ, hoàn mỹ tựa như có dùng kỹ xảo vậy. Kiếm pháp của tên khổng tước kia thì y chang con người hắn. Rực rỡ, hoa lệ, màu mè giống một bức tranh đa sắc.
Hai bên đều duy trì tư thế của mình, cố gắng áp đảo đối phương.
Kiếm cùng kiếm ma sát với nhau tạo ra vô số tia sáng nhỏ. “Ngô”, dù sao ta cũng phải thừa nhận võ nghệ của hai người trên kia cao hơn hẳn chúng ta một bậc.
Sau một hồi giao đấu căng thẳng, cuối cùng khổng tước nam nhân thua nhị sư huynh ta nửa chiêu.
Nhị sư huynh may mắn thắng được.
Tổng kết thành tích lại, ta thua ba trận, xếp thứ tư.
Nhị sư huynh đứng đầu. Thứ hai là con chim khổng tước kia. Tứ sư huynh xếp thứ ba. Ta thứ tư. Còn xếp thứ năm, ta không có biết…
Biểu tình sung sướng hiện rõ mồn một trên mặt ta.
Buổi tôi hôm nay, trang chủ bày sẵn yến tiếc thiết đãi chúng ta ở Phượng Hoàng lâu.
Đó là bữa ăn chia tay năm người chúng ta.
Trong đại sảnh bày mười bàn mỹ thực.
Trong đó, trang chủ, các vị trưởng lão cùng các sư phụ chia nhau ngồi bốn bàn, còn mỗi nhóm môn sinh chúng ta ngồi một bàn.
Trang chủ đứng lên dặn dò năm người chúng ta vài câu. Nào là lúc xuất môn phải làm gì, làm người phải ra sao, cách đối nhân xử thế phải như thế nào…
Trang chủ nói thật nhiều a. Hai câu đầu ta còn tử tế ngồi nghe. Sang đến câu thứ ba, không kiên nhẫn nổi ta liền châm rượu uống với đại sư huynh luôn.
Đại sư huynh nhìn ta mỉm cười. Sư huynh theo ống tay áo lấy ra một túi tiền đưa cho ta.
Ta ngẩn người một chút, ngốc lăng tiếp nhận.
Đại sư huynh cười nói: “Ngày mai, tiểu sư đệ rời sơn trang rồi. Vì lúc trước đệ không có lấy đi túi tiền của ta nên giờ đây huynh trước vẫn là cho đệ.”
Đại sư huynh, huynh đây là vẫn còn ghi hận mối thù lần trước ta chôm túi tiền của huynh a.
Ta “khanh khách” cười thành tiếng, đem túi tiền đại sư huynh cho cất vào trong ngực.
Tam sư huynh từ trong người lấy ra một sợi dây nhỏ cho ta. Hắn nói: “Tiểu sư đệ, đệ cũng phải để ý vẻ bên ngoài một chút, không được để tóc tai bù xù, mất trật tự như thế này. Ra ngoài rồi phải buộc tóc gọn gàng vào.”
Ta gượng cười một tiếng, thầm nghĩ đây không phải tam sư huynh còn nhớ hận cũ ta cướp đi cây trâm cài tóc của hắn đấy chứ?
Ta trưng ra vẻ mặt mong ngóng, tha thiết nhìn ngũ sư huynh.
Ngũ sư huynh trừng mắt liếc ta một cái, nói: “Nhiên nhi, ngũ sư huynh tặng đệ…” Ngũ sư huynh gian xảo cười, ánh mắt lóe lên cái lạnh tê dại như muốn giết người. Dừng một chút, ngũ sư huynh nói: “… Một câu. Nhơn tâm bất túc xà thôn tượng*.”
(Lòng người không đủ như rắn nuốt voi. Ý nói: Lòng tham của con người là vô đáy.)
Ta mặt mũi ỉu xìu hướng ngũ sư huynh lầm bầm trong mũi một câu: “Keo kiệt.”
Ngũ sư huynh vẫn là không để ý tới ta.
Ta lại thì thầm tự nói: “Vắt cổ chày ra nước.”
Ngũ sư huynh nói: “Ở Lạc Nguyệt các này có ai là không biết người vô cùng keo kiệt, vắt cổ chày ra nước chính là lục sư đệ ngươi a.”
Ta trợn mắt, hung dữ nhìn ngũ sư huynh nói: “Đệ đây là vì ai chứ? Còn không phải là vì muốn tiết kiệm bạc cho Lạc Nguyệt các a. Đệ đây là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn chúng ta có thể ăn nhiều thức ăn ư? Chúng ta đây đều đã trưởng thành, ngày ngày đều phải ăn nhiều thịt không phải sao? Huynh mới là người keo kiệt ấy. Không chịu cho ta ăn thịt, chỉ cho ta ăn có cháo với rau thì sao? Huynh, huynh, huynh…”
Ta oan uổng quay sang hướng nhị sư huynh.
Nhị sư huynh bình thản cười, nói: “Nhiên nhi, đệ muốn ta tặng đồ gì, nhị sư huynh sẽ cho đệ đồ đó.”
Ta hả hê, đắc ý liếc nhìn ngũ sư huynh.
Khóe miệng ngũ sư huynh co giật, không cười nổi, trên trán nổi đầy gân xanh, nói: “Nhị sư huynh, huynh nuông chiều tiểu sư đệ quá!”
Nhị sư huynh thoáng cười, không nói gì.
Ta hít hít cái mũi, trừng mắt liếc ngũ sư huynh một cái rồi giật giật tay áo đại sư huynh.
Đại sư huynh nghiêng đầu nhìn ta.
Ta nói: “Đại sư huynh, huynh đổi chỗ cho đệ được không?”
“… A?” Đại sư huynh sững sờ cả nửa ngày.
Ta nhìn đại sư huynh cười cười, cười đến là mềm mại sủng nịch.
Đại sư huynh ho khan một tiếng, đổi chỗ với ta.
Ta tươi cười hớn hở ngồi vào chỗ của đại sư huynh ngay bên cạnh nhị sư huynh.
Sau đó, nhị sư huynh nhìn về phía ngũ sư huynh đột nhiên nói: “Huynh cho rằng chỉ có thương yêu tiểu sư đệ thì đệ ấy mới nghe lời a.”
Ta có cảm giác như có một tia sét đột nhiên xuất hiện giữa bầu trời đem ta thiêu rụi luôn.
Hai mắt ta rơm rớm nước, ủy khuất nhìn nhị sư huynh. Nhị sư huynh bình tĩnh xoa đầu ta, gắp cho ta một khối hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) đưa đến miệng ta.
Ta thập phần phân vân không biết là nên ăn hay không ăn đây?
Tiếp đó là một thanh âm mềm nhẹ, dịu dàng vang lên. “A”, nhị sư huynh nói. Ta liền lấy hết thể diện há miệng ăn.
Ăn cơm xong, ta cảm thấy trong người có chút mệt mỏi.
Từ ghế đứng dậy, ta cùng các sư huynh chuẩn bị trở về Lạc Nguyện các. Không biết ai lên tiếng nói: “Vì cớ chi chỉ có mỗi tiểu sư đệ của nhóm sáu mới được học thủy thượng phi?”
Tiểu sư đệ của nhóm sáu? Thủy thượng phi? Ách, đây không phải là đang nói đến mình ư?
Ta có chút khó hiểu nhìn sư phụ.
Sư phụ nhìn ta ôn hòa cười, nói: “Ai nha!!! Muốn học võ là cần phải có duyên phận. Nhiên nhi từ nhỏ thân mình đã linh hoạt, khéo léo lại nhanh nhẹn, rất phù hợp để luyện thủy thượng phi a.”
Phượng Hoàng trang chủ thấy vậy tiếp lời, nói: “Đối với các môn đồ, Phượng Hoàng sơn trang không giấu bất cứ ai cả. Nếu có người cho rằng mình có thể học được thì có thể yêu cầu sư phụ chỉ dẫn.”
Trong nháy mắt, cả đại sảnh một mảng yên tĩnh.
Sư phụ khua khua tay áo, nói với ta: “Nhiên nhi, ngươi mệt thì nên về nghỉ ngơi trước đi.”
Trong lòng đã thoải mái hơn. Hướng sư phụ mỉm cười, ta liền túm lấy tay áo nhị sư huynh tung ta tung tẩy trở về Lạc Nguyệt các.
Buổi tối ngày hôm nay, ta không thể ngủ yên giấc được.
Thổi tắt ngọn nến, vừa mới đặt lưng lên giường, ta nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ta rời giường, mở cửa. Đập ngay vào mắt ta là vẻ mặt đăm chiêu của ngũ sư huynh.
Ta nghiêng người, mời sư huynh vào trong.
Ta muốn thắp đèn lên, ấy thế mà sư huynh lại kéo cổ tay ta.
Nghi hoặc nhìn sư huynh, ta hỏi: “Ngũ sư huynh, huynh lại muốn lấy thân báo đáp đệ sao?”
Ngũ sư huynh trừng ta. Ngay sau đó, hắn áp môi lên môi ta. Hôn nhẹ. Lưu luyến rời ra, hắn đặt vào trong tay ta một món đồ gì đó. Rồi rất nhanh bỏ chạy khỏi phòng.
Ta bước tới bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ ra. Dưới ánh trăng mùa hè ta nhìn vật trong tay.
Là một tấm bài bằng vàng, mỏng, dẹt. Trên đó còn khắc một con phượng hoàng đang tung cánh bay rất sinh động. Thật đẹp.
Ta thích thú ngắm nhìn một hồi rồi cẩn thận cất vào trong lồng ngực. Ta thầm nghĩ, sau này có khi nào túng bấn, đem thứ này vào hiệu cầm đồ chắc hẳn sẽ có giá lắm đây.
Ta vui mừng, nét cười xuất hiện trên môi.
Bất chợt cửa phòng bị đẩy ra. Người bước trở vào chính là ngũ sư huynh.
Sư huynh sầm mặt, nghiêm khắc nói: “Không được đem bán đi!”
… Ách, hắn là con sâu trong bụng ta sao
Ngũ sư huynh đi vào phòng hỏi: “Nhiên nhi, đệ họ gì?”
… Ngũ sư huynh hỏi ta mới nhớ. Mấy người chúng ta đây tuy rằng đã biết nhau được mười hai năm, cơ mà chỉ thường gọi sư huynh hay sư đệ mà thôi, không mấy khi gọi thẳng tên ra.
Vì sư phụ hay gọi ta là Nhiên nhi nên các sư huynh mới gọi theo như vậy mà thôi.