Chương 12: Tề úy nói: em là diễn tấu gia trưởng duy nhất của anh

Trong suốt hai ngày, Tiếu Trì cùng Tề Úy không hề rời khỏi Tề Thủy Tiểu Trúc. Bố Tiếu có tới thăm một lần, chỉ cho Tiếu Trì mấy lỗi, rồi cùng Tề Úy hàn huyên nửa ngày.
Mỗi ngày Tiếu Trì tập đàn tám tiếng liền, chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm xem hai người kia tâm sự gì với nhau.


Buổi chiều ngày thứ hai, Tiếu Trì sau khi tập đàn thì cùng Tề Úy đi chợ mua thức ăn, rồi quay về nhà bếp của Tiểu Trúc làm cơm tối. Sau đó hai người cùng nhau lên sân thượng vừa ngắm hoàng hôn vừa ăn hải sản, vô cùng thoải mái.
Chiều thứ sáu, Tiếu Trì tập xong 《 Polonaise》.


Đây là bản nhạc vô cùng quan trọng, cậu không thể nhìn nhạc phổ mà vẫn phải đảm bảo diễn thật xuất sắc.
Tề Úy dạy cậu biểu lộ sắc mặt và cử chỉ, sau khi tập hai lần, anh rất hài lòng.
Sáng sớm thứ bảy, Tề Úy cùng Tiếu Trì trở về trường học.


Bảo tàng đàn dương cầm đưa tới hậu trường của nhà đa năng hai cây đàn cổ điển Châu Âu. Còn có một nhân viên đi theo để điều chỉnh âm thanh của đàn.
Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng.


Các xã viên của xã kịch đại khái là bị học viện âm nhạc khiêu khích tới phát hỏa rồi, vậy nên đều tập trung toàn bộ tinh thần chuẩn bị một hồi đại chiến. Cả một ngày thứ sáu bận tối mặt cũng mau chóng vượt qua. Toàn bộ tổ kịch diễn tập hai lần, sau đó Tiểu Trì ở lại phía dưới đài luyện đàn.


Buổi tối, Tề Úy cho mọi người nghỉ ngơi, xuất ra hơn ba mươi vé vào cửa.
Đó chính là vé xem diễn tấu của học viện âm nhạc. Số vé này toàn bộ đều là ba hàng đầu.


available on google playdownload on app store


Khi Tiếu Trì nhìn thấy vé vào cửa, cậu tuyệt đối thấy Tề Úy đang cười rất giảo hoạt, chợt nhận ra, không ngờ người này cũng có những lúc nhỏ nhen tới vậy.


Anh nói: “Được rồi, tất cả mọi người đều đã cực khổ rồi, trước tiên đi xem âm nhạc một chút cho thả lỏng. Thêm nữa, tôi không ngại mọi người mặc đồng phục của xã đoàn tới đó xem diễn đâu.”


Trương Cường nghe xong liền vui vẻ hô tô Lão đại uy vũ. Liêu Thiên ngầm hiểu, cười nói: “Được rồi, mọi người về nhà thay đồ, hai mươi phút nữa tập trung ở cửa phòng nhạc.”


Tiếu Trì nhìn Lưu Hiểu Hiểu. Lưu tỷ một bộ dáng sống làm người của đoàn kịch, ch.ết làm ma của đoàn kịch, hướng cậu nhún vai, vô cùng đáng yêu.


Vì vậy, cả đoàn kịch ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ba hàng ghế đầu nghe nhạc. Cảnh tượng đẹp lắm nha. Các nhà dương cầm gia chuyên nghiệp kiêm học sinh ưu tú ở trên sân khấu mà nhìn xuống khẳng định thấy chói mắt lắm nha.


Ba khúc nhạc tự sự của Chopin, Hạ Mông ngay từ khúc thứ hai đã ngủ lăn quay, còn ngáy khò khò.
Tiếu Trì rất là muốn gọi anh ta dạy.
Đột nhiên trong bóng tối, Tề Úy kéo tay cậu, nghiêng người cắn cắn lỗ tai: “Đừng, cứ để cậu ta ngủ đi. Cả nhà hôm nay đều rất mệt mỏi rồi.”


Tiếu Trì trong lòng lạnh run.
Trên sân khấu đang tấu vũ khúc 《 Polonaise》. Rất hoa lệ, rất mãnh liệt. Kỹ thuật của nghệ sĩ đều trên Tiếu Trì một bậc.


Tiếu Trì đối với từ khúc khá là mẫn cảm, cậu phát hiện ra đêm nay có rất nhiều tiết mục trùng với những khúc nhạc ngày mai bọn họ sẽ diễn xuất. Nhưng mà Chopin là người rất nổi tiếng, âu điều đó cũng là bình thường. Chỉ là trên sân khấu có nhiều người đầy bản lĩnh tấu nhạc của Chopin, ngày mai có mỗi mình cậu, thật đúng là không thể làm đối thủ của họ.



Buổi biểu diễn kết thúc, bí thư của học viện âm nhạc tới nói chuyện riêng với Tề Úy.


Tiếu Trì thấy Tề Úy ngoài cười nhưng trong không cười, vô cùng thưởng thức người ta nịnh bợ anh. Lúc này cậu mới nhớ ra, Tề Úy kì thực vốn là một kẻ hai mặt, tinh thần phân liệt, nếu không thì anh cũng không đảm đương nổi chức vụ lão đại của xã kịch này.


Trên đường trở về Tiếu Trì có chút lo lắng.
Mọi người cùng nhau đi, chẳng biết là ai nói đầu tiên.
“Ai đó cứ một mực ngáy khò khò, làm tôi chẳng thể ngủ ngon.” Ngữ khí nửa trêu chọc nửa tức giận.
Cả nhà cười vang.


Tề Úy đi bên cạnh cậu đùa giỡn nói một câu: “Hạ Mông, sau này không được làm cho xã kịch của chúng ta mất mặt, có biết không?”
Cả nhà cười càng thêm kịch liệt.


Lí San đi tới bên Tiếu Trì, ôn nhu nói: “Tiểu Trì, đừng lo lắng, cậu chuyên nghiệp hơn họ nhiều. Hơn nữa, diễn xuất của cậu khiến chúng tôi tâm phục hơn bọn họ tầm… một trăm lần. Ngày mai sau khi diễn xong, nhất định sẽ có thêm mấy cô mê tít cậu cho coi. Thế nào cậu cũng sẽ thành thần tượng mới của toàn trường.”


Liêu Thiên kéo tay San San phụ họa: “Bản tổ trưởng xem trọng cậu, cậu bớt lo lắng đi. Tôi không hề ghép âm cho cậu đâu nha, không giống với Tề lão đại, còn diễn cái gì Franz Liszt, tôi không phối thêm âm hiệu cho anh ta, xem anh ta còn gì đặc biệt.”
Sau đó mỗi người đều chạy tới cổ vũ Tiếu Trì.


Hạ Mông tinh thần phấn chấn nói: “Ai nha, không tới nghe họ diễn tôi còn thấy thấp thỏm, nghe rồi lại thấy thật bình thường. Hơn nữa, mấy người trên sân khấu chính là càng đành đàn càng xấu xí, ngay từ đầu là một tên cao gầy, thế nào tới cuối cùng lại biến thành một tên béo mập?”


“Đó là bởi vì cậu ngủ từ lâu rồi, thân ái!” Trong đám người có người khinh bỉ Hạ Mông.
Cả nhà cùng cười vang.

Phụ cận nhà đa năng.
Tề Úy cho mọi người về nhà nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu quyết chiến.
Thế nhưng không ai chịu đi.


Tổ đạo cụ nói: “Chuẩn bị thêm mấy chi tiết nhỏ nữa, ngày mai màn diễn cung đình nhất định phải thật xa hoa.”
Liêu Thiên nói: “Chuẩn bị âm hiệu thêm một lần nữa, tôi không quá am hiểu nhạc cổ điển, phải đề phòng ngày mai xảy ra sự cố.”


Lưu Hiểu Hiểu nói thẳng: “Toàn bộ diễn viên quay về tập lại một lần nữa.”
Cuối cùng Tề Úy hài lòng nói: “Tốt, tổ hậu cần đi mua đồ ăn khuya. Mọi người tiếp tục làm việc.”

Đêm diễn. Bố mẹ Tiếu Trì đều tới, nhắn tin cho cậu, dọa cậu nhảy dựng.


Tề Úy thay trang phục xong rồi, vẫn đẹp trai như trước, mọi người nhìn đã thành quen, không có phản ứng gì quá lớn.


Anh kéo Tiếu Trì vào góc phòng dặn dò: “Đợi lát nữa đừng quá khẩn trương, coi khán giả như mấy củ khoai tây là được rồi, hiểu chưa?” Tề Úy dịu dàng tựa đầu anh lên đầu cậu.


“Bố mẹ em là do anh mời tới à?” Tiếu Trì hỏi. Vốn đã chuẩn bị tốt tâm lí rồi, tự nhiên giờ lại thấy thật khẩn trương.
“Bố em ngày đó nói em đánh đàn thật khốc suất cuồng phách duệ, nói rằng nhất định phải đưa cả mẹ em tới xem. Nên anh tặng họ vé.”


Tề Úy giải thích xong còn cấp tốc hôn lên môi Tiếu Trì một cái.
Tiếu Trì mơ màng mềm nhũn, sau đó nghe được một câu vô cùng thân mật: “ Em là diễn tấu gia trưởng ( ) duy nhất của anh.”


Tề Úy đột nhiên nói vậy, còn dùng thanh tuyến của vị nhạc trưởng trong kịch truyền thanh 《 Nhạc chương》, mang theo vô hạn ôn nhu cùng sủng nịch.
“A…”
Tiếu Trì lúc này mới ý thức được, hai người họ hiện này hình như giống với nhạc trưởng và diễn tấu gia trong tiểu thuyết.


Bên ngoài đông nghịt khán giả đang chờ đợi. Nhạc trưởng boss vạn năng cho tới bây giờ luôn biến cái không thể thành có thể.
Bởi vì anh có diễn tấu gia thiên tài, người chưa bao giờ làm anh thất vọng…


Trong tiểu thuyết, mỗi lần trước khi lên sân khấu, nhạc trưởng thường thân mật với diễn tấu gia một chút, sẽ nói lời kịch ôn nhu kia: “Em là diễn tấu gia trưởng duy nhất của anh.”
Hiện tại đổi thành Tề lão đại nói với Tiếu Trì.
Giống hệt trong kịch truyền thanh, anh đang cổ vũ cậu.


Tiểu Trì đỏ mặt, cúi đầu đáp lại: “Em sẽ không để cho anh phải thất vọng.”
Tề Úy mau chóng bị gọi đi.
Mười lăm phút sau, buổi diễn bắt đầu.
Tiếu Trì nghĩ, cả đời cậu sẽ không bao giờ quên được đêm nay.
Rèm sân khấu được kéo ra.


Cậu trong trang phục của Chopin bước tới bên cây dương cầm cũ bắt đầu tấu khúc Humoresque in D Major của Mozart.
Ngoài cửa, thầy giáo dạy đàn dương cầm cùng với cha Chopin đang tranh luận kịch liệt, lời kịch vừa nghiêm túc lại không khoa trương bất ngờ vang lên.


———-“ Không, Chopin hẳn nên rời khỏi Ba Lan, tới một vùng đất rộng lớn hơn, đem âm nhạc tới cho nhiều người hơn. Cậu ấy là thiên tài, Chopin là nghệ sỹ dương cầm thiên tài của Ba Lan, cũng là nghệ sỹ thiên tài của toàn thế giới.”


Cây đàn dương cầm được dính đạo cụ lên để tạo cảm giác cũ kĩ đặt ở rất gần thính phòng, khán giả có thể thấy rõ Tiếu Trì đang diễn tấu.
Giai điệu nhẹ nhàng, chậm rãi, tôn lên một phần sân khấu… Bên kia, cuộc tranh cãi ngày càng kịch liệt.


Cha Chopin ngồi ở trước bàn học, tháo kính mắt ra, thở dài: “Thầy giáo, không phải chúng tôi không muốn, chỉ là anh nghĩ tới Pháp tốn bao nhiêu tiền chứ? Mà nhà chúng tôi đã bao lâu không đóng học phí cho thấy giáo rồi?”

Thầy giáo bỏ cuộc, thất vọng nhìn căn phòng nơi Chopin đang đánh đàn.


Ngọn đèn vốn u ám nay trở nên tối tăm. Toàn bộ ánh đèn đều hướng tới Chopin.
Cuối cùng, một khúc nhạc thuận lợi kết thúc.
Chopin nhỏ bé ngồi ở trước đàn thở dài nhẹ nhàng.
Cậu lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một đoạn 《 Polonaise》 ngắn vang lên.
Toàn cảnh chìm trong bóng tối…


Kịch bản vở kịch này chính là dựa trên bút ký 《Song to Remember》của một vị nhạc trưởng nổi tiếng viết năm 1945.


Tuy rằng trong kịch bản, có những tình tiết diễn tả chủ nghĩa yêu nước mãnh liệt của Chopin với những xung đột khác đều góp phần tô đậm vẻ đẹp truyền kỳ của Chopin lúc sinh thời. Thế nhưng, đặc sắc nhất chính là những mâu thuẫn tình cảm vừa nồng nhiệt vừa kịch liệt.


Nội dung vở kịch phát triển tới khi Chopin trưởng thành, được mời tới buổi hòa nhạc của gia đình Công tước để trình diễn khúc Nocturne.
Ánh đèn cùng bối cảnh hoa lệ, trang hoàng bằng đèn pha lê và đạo cụ phong cách Châu Âu, trên sân khấu là một bữa tiệc xa hoa của quý tộc.


Màn kịch này, về cơ bản cả xã đoàn đều phải diễn vai quần chúng, thay nhau sắm vai quý tộc cùng người hầu.
Tiếu Trì lúc này trình diễn bằng cây đàn mượn từ bảo tàng ở Cổ Lãng Tự. Tiếng đàn vang lên, vừa trang nhã vừa tráng lệ. Đạo cụ quá mức xa xỉ khiến khán giả đều phải trầm trồ.


Khi vị Tổng Đốc do Sa Hoàng phái tới Ba Lan xuất hiện trong bữa tiệc, tiếng đàn của Chopin dần ngừng lại, cậu giận dữ rời đi, chỉ lưu lại một câu bi phẫn “Ta không diễn tấu vì kẻ giết người.”
Đổi cảnh.
Chopin suốt đêm rời khỏi Warsaw – thủ đô Ba Lan để tới Pháp.


Bối cảnh lập tức chuyển thành thế kỷ thứ 18, Paris, Pháp.
Chopin gặp phải rất nhiều trắc trở, còn bị ông chủ nhà xuất bản đuổi ra khỏi cửa.
Lúc này, trong phòng khách cả nhà xuất bản, Tề Úy sắm vai Franz Liszt ngồi bên đàn dương cầm diễn tấu theo nhạc phổ mà Chopin để lại —- 《 Polonaise》


Tề Úy tất nhiên là sẽ không đánh đàn, âm hiệu vang lên, anh chỉ giả vờ giả vịt mà thôi, người ta đặt đàn ở góc độ vô cùng xảo diệu, có thể lộ ra khuôn mặt đẹp tức giận của Tề Úy nhưng lại che khuất bàn tay. Chỉ tượng trưng vậy thôi ——-


Thầy giáo, Chopin cùng với ông chủ nhà xuất bản cùng nhau bước tới, nghe thấy tiếng đàn.
Franz Liszt kinh hỉ hỏi: “Đây là khúc nhạc của ai? Quá hoàn hảo.”
Thầy giáo và Chopin quay sang nhìn nhau.
Chopin kích động ngồi xuống trước đàn.


Cao trào của vũ khúc 《 Polonaise》. Tiếu Trì đánh đàn trong âm hiệu, trên mặt tràn đầy dáng cười mừng rỡ.
Franz Liszt nói: “Đúng là nhạc sỹ rồi. Đây là bản nhạc gì?”
Chopin tự hào: “《 Polonaise》, còn chưa viết xong, đây là âm nhạc của tổ quốc tôi.”


“Tôi muốn bắt tay anh, chỉ là bắt tay thì không thể đánh đàn được.”
“Vậy thì tôi đàn nhạc đêm, anh chơi hợp âm, mỗi người đều chỉ dùng một tay, chúng ta bắt tay nào.”
“Được, như thế đi.”
Tiếu Trì phối theo âm hiệu mà đàn nhạc nền, tay kia nắm lấy bàn tay của Tề Úy.


Đại khái khản giả vẫn tưởng đầy là biểu diễn sống như trước, vì vậy một màn này khiến mọi người nghĩ rằng Franz Liszt cũng đàn thật.
Tất cả đều vô thức vỗ tay nhiệt liệt…
Kịch bản tiến tới cao trào.


Chopin tới pháp thì quen biết Franz Liszt,quen biết Schumann, quen biết Brahms, quen biết Schiller, … Đặc biệt còn gặp gỡ với người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời George Sand.
Người phụ nữ này đã giúp cho âm nhạc của ông trở nên có tầm ảnh hưởng với toàn bộ nước Pháp, giúp ông tạo nên danh tiếng, cũng cho ông tình yêu.


Nhưng cô theo chủ nghĩa nữ quyền, khiến Chopin trở thành một con chim bị nhốt tại vùng nông thôn, để ông an tâm dưỡng sức khỏe, để ông vì cô mà soạn ra những bản nhạc trang nhã như Waltz, Serenade…


Chopin cũng dần quên đi nhân dân Ba La đang bị Sa Hoàng thống trị, chìm trong cảnh nước sối lửa bỏng, quên đi người thầy giáo đánh kính, quên đi gia đình.


Trên sân khấu lúc này, một bên là cảnh Sa Hoàng đàn áp nhân dân Ba Lan, một bên là cảnh nông thôn yên bình, lò sưởi ấm áp, Chopin diễn tấu những khúc nhạc lãng mạn…


Sa Hoàng hạ những thủ đoạn tàn nhẫn với những người yêu nước Ba Lan, rất nhiều người bị giam cầm, giết hại. Em gái của Chopin từ Ba Lan tới tim ông, mong muốn ông giúp đỡ ủng hộ Cách mạng Ba Lan, muốn ông dùng danh tiếng của mình tranh thủ sự ủng hộ của người Pháp.


Khi Chopin từ trong tình yêu dịu dàng của George Sand mà tỉnh táo lại, trong tay ông đang cầm nắm đất của quê hương Ba Lan.


Chopin rời khỏi vùng quê, bắt đầu vì Cách Mạng Ba Lan mà dựng quỹ ủng hộ, kéo lê thân thể suy kiệt của mình đi khắp thế giới tuần diễn. Những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, ông dùng toàn bộ nỗ lực để kiếm kinh phí cho tổ quốc mình.


Lúc này Tiếu Trì ngồi một mình giữa sân khấu. Bối cảnh liên tục cắt ra các loại phong cảnh của các quốc gia khác nhau.
Âm thanh đàn dương cầm vừa bi thương vừa hỗn loạn vang lên, vừa mềm yếu, vừa cứng cỏi.
Cuốic cùng, âm nhạc dần tắt, 《 Polonaise》tiến tới cao trào.


Đèn tối dần. Tiếu Trì diễn tấu xong, đứng lên, chậm rãi ngã xuống trên sân khấu.
Chopin đang hấp hối vươn về phía thầy giáu, muốn nhìn lại người phụ nữ tình cảm sâu đậm với ông lần cuối.


Trong khu nhà cao cấp, một người đàn bà đang khóc nhưng bị cự tuyệt. Cô cố gắng kiềm nén tâm tình mình, gian nan hỏi: “Trên đời có cái gì có thể bù đắp cho sinh mệnh vĩ đại của anh ấy?”


Thầy giáo bi thương nhưng kiên quyết trả lời: “Có, tình cảm của trăm nghìn trái tim hướng về cậu ấy! Còn có âm nhạc bất hủ!”
Cuối cùng, còn có tiếng đàn của Franz Liszt bầu bạn.
Chopin bình yên tha hương qua đời.


Đèn sân khấu tối lại. Một Chopin khi còn trẻ, một đứa bé trong nhà với cây đàn dương cầm cũ nát. Đàn khúc nhạc tự sự đầu tiên viết nên cả cuộc đời.


Đây chính là làn điệu ông đã soạn cho tổ quốc khi không thể quay về, dường như ông muốn đem cả cuộc đời chìm nổi của mình biến thành âm nhạc.


Ngay từ khi còn bé thơ ngây dại, cho tới khi niên thiếu giàu lòng yêu nước mãnh liệt, tới khi đắm chìm trong danh tiếng tại nước ngoài, tới khi cuối cùng tìm lại lòng tin và kiên trì.
Một nghệ sỹ tài ba lúc sinh thời, đã dùng âm nhạc để viết lại cuộc đời mình.
Một khúc tự sự đã kết thúc.


Khi Tiếu Trì một lần nữa diễn lại toàn bộ khúc《 Polonaise》 quen thuộc, ngọn đèn chợt rực sáng.
Tất cả các thành viên, nhân viên trong đoàn, mặc trang phục diễn hoặc không mặc đều tề tựu hai bên cây đàn của Tiếu Trì, cả nhà nam nữ ghép thành đôi bắt đầu vũ điệu valse nhịp nhàng.


Dưới sân khấu, khán giả đã sớm đứng lên vỗ tay điên cuồng.
Sau đó, Lưu Hiểu Hiểu cùng Tề Úy kéo Tiếu Trì cùng tiến lên, mọi người hưởng ứng nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay tưởng như không bao giờ kết thúc.
Mãi không ngừng lại.


Tiếu Trì sau khi lấy lại tinh thần mới nhìn tới nơi các thầy cô giáo ngồi. Bố mẹ cậu cũng ngồi gần sân khấu như vậy.
Phía bên kia còn có các giáo viên cùng học sinh của học viện âm nhạc hôm qua đã trình diễn. Bọn họ đều vỗ tay, nhưng sắc mặt có vẻ không tốt.


Tề Úy vẫn nắm tay cậu không buông, đặc biệt hữu lực.
Sau đó dưới sân khấu có tiếng người hô lên: “Diễn lại một lần, diễn lại một lần.”
Tiếu Trì nghĩ, tương lai nhất định phải nói cho Thanh đại tỷ, buổi hòa nhạc trong 《 Nhạc chương》 đã tái hiện ngoài đời rồi.


Chỉ khác đây là sân khấu kịch, không phải là hòa nhạc! Làm sao mà diễn lại được chứ!
Tiếng hô phía dưới ngày càng quá đáng: “Franz Liszt, Chopin, ở bên nhau, ở bên nhau.”
Tiếu Trì điên cuồng lau mồ hồi. CCGV thật là nghiệp chướng quá sâu, bao nhiêu đóa hoa của tổ quốc đều bị vùi dập hết rồi.


Tề Úy nhẹ nhàng kéo tay cậu nói: “Hay là em đàn lại một lần đi?”
Tiếu Trì biết anh hay nói giỡn: “Muốn đàn anh tự đàn đi. Em ngày mai còn phải đàn lại mấy tiếng nữa đó.”
Trời mới biết cậu có bao nhiêu khẩn trương!
Rất khẩn trương đó!


Cũng may, tất cả mọi người đều một lòng đoàn kết, mỗi người đều cố gắng hết mình, giúp cậu có thể an tâm đánh đàn. Dường như, cả đoàn trở thành một thể thống nhất, có chung một đại não, khống chế tất cả các động tác thật nhịp nhàng.


Tiếu Trì không nhớ rõ cậu đã đứng ở trên sân khấu như trút được gánh nặng bao lâu mới cảm ơn khán giả xong.
Chờ tới khi trở lại hậu trường, tất cả mọi người đều vây quanh cậu gào ầm lên: “Tiểu Trì quá tuyệt vời, quá tuyệt vời!”


Tiếu Trì nhớ bố mẹ còn đang ở đây, mau chóng lấy điện thoại ra.
Bố mẹ cậu đã đi về rồi, còn nhắn tin cho cậu. “Con trai quả nhiên khốc suất cuồng phách duệ. Bố mẹ yêu con.”
Tề Úy liếc trộm thấy được tin nhắn này, xoa đầu cậu, hài lòng cười.






Truyện liên quan