Chương 9

Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 1
Edit: Thiên Mạc
Đã không chỉ một lần có người mắng ta là kẻ lãnh huyết vô tình, và ta chỉ hơi động đầu ngón tay là đã lấy đi tính mạng của kẻ đó. Tâm ta lúc đó bình lặng như mặt nước, không hề có chút tình cảm nào.


Ta biết rất rõ bản thân có cái gì. Y thuật như thần có thể cứu sống cả người ch.ết. Hơn ngàn người nghe lời và trung thành với gia tộc ta. Nhân gian tiên cảnh có thể sống cuộc sống vinh hoa phú quý đến mấy đời (Xuất Vân cốc).
Nhưng ta không biết, trên thế giới này, trong cuộc đời này, ta còn cần thứ gì.


Song thân khi ta còn chưa hiểu biết mọi thứ đã vân du tứ hải, để lại cho ta cuộc sống giàu có thậm chí còn hơn hoàng đế, và một vấn đề làm ta phải suy tư hơn hai mươi năm:
Ta rốt cục thì cần cái gì?


Trong thư tịch liệu có ghi chép lại các loại tình cảm của con người không? Ta không có thứ sách đó và cũng không cần có nó. Tự thuở nhỏ, ta biết mình không có giao động cảm xúc, cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù ai ch.ết, cho dù học được học thức gì mới, cho dù vừa chiếm được bảo vật mà thiên hạ tranh giành nhau, ta cũng không hề có cảm giác nào.


Cái thứ đang đập trong lồng ngực kia chỉ là nội tạng mà thôi, cái ý nghĩa cao quý gì đó của nó hoàn toàn không tồn tại trong ta.


Ta sớm đã quen thuộc với cuộc sống không tình cảm. Ý nghĩa của sống cũng chỉ là nhìn mặt trời lặn rồi mọc, chọn thời gian ngủ thật thanh tĩnh, thậm chí có nhiều lúc ta tình nguyện cầm một quyển sách đọc bất kể ngày đêm.


available on google playdownload on app store


Một người sống chính là hắn vẫn có thể tỉnh táo cảm nhận xung quanh. Một người ch.ết chính là vĩnh viễn ngủ say.
Quy luật nhân sinh, sống và ch.ết, ở trong mắt ta đều mờ nhạt.


Rời khỏi Xuất Vân cốc lại gặp phải những người sắp ch.ết, thỉnh thoảng cũng có một đám người chen tới cầu chữa trị. Nhìn những khuôn mặt cầu khẩn đầy nước mắt hoặc những kẻ đỏ mặt tía tai mắng chửi, hay vẻ mặt bất đắc dĩ không biết làm sao, ta thờ ơ.


Cứu nhiều người thì làm sao? Bọn họ có nói cho ta biết ta cần cái gì không?
Giết nhiều người thì thế nào? Bọn họ sẽ làm ta sinh ra cảm xúc à?


Cái thế giới này đúng là nhàm chán tới cực điểm. Sinh tồn của ta rốt cục cũng chỉ vì kéo dài cho dòng họ Úy Trì mà thôi. (Edit: Có vướng bận nghĩa là có xúc cảm rồi…)


Du tẩu bốn phương rồi lại trở về Xuất Vân cốc, ta tính sinh một người thừa kế rồi sau đó sẽ không bao giờ xuất cốc nữa, chỉ an tâm ở trong cốc sống nốt cuộc sống không cảm giác kia.
Các trưởng lão vì để cho ta có một người thừa kế khỏe mạnh, đã tỉ mỉ lựa chọn mấy nữ nhân xinh đẹp.


Chuyện phòng the vẫn chẳng cho ta cảm giác gì. Trong quá trình chế tạo người, ta lạnh lùng nhìn các loại thần thái của nữ nhân ở phía dưới, trái tim bởi vì vận động kịch liệt mà tăng nhanh rồi lại trở nên tịch mịch như cũ. Nhưng ta cũng có chút tò mò, đời sau của Úy Trì gia là người thế nào?


Hài tử của ta cũng giống ta sao? Nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó ta vứt nó lại sau đầu. Coi như là con của ta thì sao, chẳng qua cũng chỉ là món đồ được chế tạo nhờ thứ đã bài tiết ra khỏi cơ thể ta thôi, có quan hệ gì đến ta đâu.


Một nữ nhân có hỉ mạch. Các trưởng lão lập tức chăm sóc tỉ mỉ cho nàng ta, cho nàng ta thân phận nữ chủ nhân Xuất Vân cốc rồi đưa các nữ nhân khác đi, trả lại cho ta sự yên tĩnh.
Khi đó ta không biết, tám tháng sau đó là thời kỳ yên lặng cuối cùng trong cuộc đời mình.


Cho tới một đêm trăng sáng, trái tim ta bỗng dưng đập nhanh một cách khác thường. Đây là lần đầu tiên nó thế này, ta gần như cho rằng mình đã mắc căn bệnh gì đó. Tự bắt mạch đập cổ tay trái, ta yên lặng một lúc vẫn không chẩn đoán ra là bệnh gì. Đúng lúc đó, một trong số các trưởng lão chạy vào nói với ta, nữ nhân mang thai huyết mạch của ta sắp sinh rồi.


Một cảm giác xúc động không nói lên lời dâng lên trong lòng, ta đi theo trưởng lão tới sân viện của nữ nhân kia.


Trong không khí có mùi máu tanh, ta không hề suy nghĩ đã bước vào căn phòng đó. Ta thấy cái bụng của nữ nhân kia nhô rất cao, nàng ta đang nhíu mày có vẻ rất đau đớn nhưng dường như đã hết sức nên không hề kêu la gì. Nàng ta bị rong huyết. Bà mụ chẳng còn cách nào khác để cứu nữ nhân đó, chỉ có thể lấy ra một cục thịt nhỏ trong cơ thể của người kia.


Vừa non mềm vừa ấm áp, mặc dù dính đầy máu tươi nhưng ta vẫn cầm nó trong tay. Cục thịt đó lọt thỏm trong tay ta, hơi nặng nặng một chút. Ánh mắt dính chặt lên nó, trái tim mềm mại một cách khó hiểu, tư vị ấp áp như uống chén rượu ngon. Cái cảm giác kỳ dị mãnh liệt dâng lên trong lòng, không cách nào ngăn lại.


Phát giác khóe môi mình đang cong lên, ta hơi kinh ngạc. Ta không hề cố ý cử động cơ mặt như thế, chỉ là khi nhìn cục thịt này, khóe môi ta bỗng dưng cong lên, cứ tự nhiên như vậy thôi.
Cảm giác này, không xấu.


Càng không xấu chính là cục thịt này làm cho lòng ta sinh ra một loại cảm xúc, dùng kiến thức của ta thì có thể miêu tả nó là: thỏa mãn.
Mấy tiếng kinh hô của người trong phòng không hề lọt vào tai của ta, ta chỉ mở trừng mắt nhìn bà mụ đang giang tay muốn ôm lấy cục thịt trong tay ta.


Bà mụ sợ sệt giải thích, bà ta muốn giúp hài tử tắm rửa.
Lòng tự dưng cảm thấy không vui, rất không vui, cảm xúc xa lạ này làm ta muốn giết người và mục tiêu chính là bà mụ cả gan muốn cướp cục thịt đi.


Cảm giác thỏa mãn khi cầm cục thịt và cảm xúc ác liệt muốn giết người không ngừng thay đổi, ta không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của các trưởng lão, chỉ rũ mắt nhìn cục thịt trong tay một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng đưa nó cho bà mụ. Sau đó, ta xoay người rời đi.


Ta cần một thời gian dài để sắp xếp lại các tình cảm mới mẻ kia, đi tìm hiểu rõ rốt cục thì chúng nó có ý nghĩa gì.






Truyện liên quan