Chương 12
Tiêu Dao – Nữ nhi của ta 4
Edit: Thiên Mạc
Lòng rất đau khổ, tại sao một bé gái xinh đẹp như thế lại bị ta nhận định là nam tử?
Đêm khuya, ta vẫn chỉ dám tìm đến bảo bối trong lòng khi không còn ai bên cạnh. Ta ngồi bên mép gường, nhờ ánh trăng sáng bên ngoài để nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt. Ngũ quan tinh mỹ đến thế chắc rằng bất kỳ ai thấy cũng phải động tâm than thở không dứt!
Vậy mà ta lại cứ nghĩ nó là nhi tử của ta.
Ngón trỏ từ từ vuốt ve khuôn mặt non nớt của Dao Nhi. Ta rũ mắt xuống, không hề bất ngờ khi cảm thấy đáy lòng dâng lên niềm khát vọng. Khát vọng này từ khi coi nó là nhi tử cũng đã có rồi.
Khi đó, ta tự nói với mình, Dao Nhi là nam tử, cho dù có thế nào đi nữa thì ta cũng phải kiềm chế bản thân. Hôm nay, ta đã biết nó là một nữ oa, khát cầu hung mãnh trong lòng đã không phải kiềm chế nữa…
Tại sao, tại sao con không phải là một nhi tử? Ít nhất ta còn có lý do cho con một cuộc sống hạnh phúc bình an chứ không phải sống một cuộc sống bị phụ thân ruột thị nhìn trộm, lúc nào cũng sợ hãi.
Ta trào phúng cười một tiếng, khắp thiện hạ liệu có người phụ thân nào sinh ra dục vọng với hài tử của mình hay không. Ta đúng là thất bại!
Hiện tại ta phải làm thế nào bây giờ? Chỉ cần nhìn nó trầm tĩnh ngủ, thân thể của ta lại bắt đầu gầm thét muốn phá vỡ gông xiềng lý trí. Mới nhẹ chạm vào khuôn mặt kia, trái tim ta đã bắt đầu loạn nhịp, máu trong cơ thể như sôi trào.
Rất muốn ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé này.
Nhưng ta không thể, bởi vì nó là nữ nhi của ta, bởi vì làm thế ta sẽ bị nó khinh bỉ, căm hận.
Mà ta, nếu như đối diện với ánh mắt căm hận của nó sợ rằng sẽ không sống nổi.
Lúc này, ta rất hi vọng nó là một nam tử. Nếu nó là một nam tử hán, chỉ sợ ta cũng sẽ không giãy dụa đau khổ đến thế, càng sẽ không nhìn đến nó là toàn thân nóng rực, thú tính trỗi dậy.
Trong cuộc sống này chỉ có một thứ duy nhất có thể khiến ta động tâm, thậm chí là động tình.
Thứ này vừa vặn chính là nữ nhi của ta – Úy Trì Tiêu Dao.
Ta phất tay áo, quay người đi vào bóng đêm, để sự lãnh lẽo hắc ám tiêu tán bớt nhiệt lượng trong cơ thể. Ta chưa từng thưởng thức qua cái gì gọi là ham muốn vui vẻ chân chính nhưng lại rõ ràng cái gì là thống khổ của việc nhẫn nại. Ta từ từ bước đi trong đêm, cũng không tìm nữ nhân nào phát tiết, vì chỉ cần nghĩ tới nữ nhân ta chạm vào không phải Dao Nhi, ta lại muốn giết người.
Ta rất muốn chạm vào nó, hôn nó, nếu thật sự không phải sợ nó biết ta đã thưởng thức từng tấc da thịt nó, tìm kiếm mỗi một chỗ bí mật, lắng nghe tiếng nói mềm mại kia. Chỉ tưởng tượng thôi ta đã thấy chuyện đó ngọt ngào tới cỡ nào!
“Chủ tử.” Là thanh âm của Chu Tước.
“Ừ.” Hai bàn tay sau lưng nắm chặt lại, lòng bàn tay đau nhói. Ta cố gắng dùng đau đến để kiềm chế ước muốn khát vọng của mình kia.
“Thiếu chủ tử chưa hiểu biết thế nào là ȶìиɦ ɖu͙ƈ, chỉ cần chủ tử hấp dẫn ngài ấy một chút, thiếu chủ tử nhất định sẽ mặc cho chủ tử trìu mến…” Nói được một đoạn, Chu Tước đã bị ta dùng chưởng đánh bay ra ngoài, ngã sụp dưới góc tường phía Tây.
Ta híp đôi mắt phượng, quay đầu nhìn về phía ba bóng đen phía sau: “Các ngươi có phải cho rằng ta sinh hạ Dao Nhi chỉ về để thỏa mãn lòng mình?” Bàn tay ta nhuộm trong tử quang, bọn họ mà dám nói loạn một câu, ta sẽ ra sát chiêu!
Thanh âm của Thanh Long như nhẹ thở ra: “Bọn thuộc hạ chẳng qua không muốn thấy chủ tử khó chịu như thế.”
Cúi đầu nhìn ngọn lửa màu tím trên bàn tay, ta im lặng mãi không nói được một chữ.
Ta biết, hiện tại hiện tại đang bị nhốt ở một nơi đầy lửa nóng, không thể nào thoát nổi ra ngoài, chỉ có thể chịu đựng đau khổ ɭϊếʍƈ vào từng tấc thân thể… nhưng ta nghĩ, ta cam tâm tình nguyện.
Ta thở nhẹ một hơi: “Ta làm sao có thể áp đặt tình cảm của mình vào nó, nó là người duy nhất ta thương.”
Nếu có thể làm cho nó cười, ta nguyện ý dâng tặng thứ quý báu nhất trên đời này, nếu có thể làm cho nó vui vẻ, ta có thể giết sạch mọi người trong thiên hạ cũng không sao. Nhưng tại sao nó lại luôn u buồn như thế?
Dần dần, ta không dám xuất hiện trước mắt nó nữa. Trời mới biết, ta luôn hy vọng có thể gặp nó một cách quang minh chính đại như thế nào.
Đến cuối cùng, chỉ có giao thừa, ta mới xuất hiện.
Ngồi cùng một bàn với Dao Nhi, ta rõ ràng cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Nó càng ngày càng đẹp, ta rất sợ nếu liếc nhìn nó nhiều thì sẽ khiến nó thấy được vẻ si mê ở trong mắt. Ta chỉ đành vội vàng xuất hiện rồi lại vội vàng rời đi, sợ nó biết mọi chuyện, sợ nó chán ghét ta.
Ta không cho việc nảy sinh dục vọng với Dao Nhi là hẹn hạ. Ta thấy tình cảm này rất đẹp, Dao Nhi là người duy nhất có thể khiến ta động lòng, ta muốn nó chỉ là khát vọng bình thường.
Ta không cần biết cái gì là huyết thống ràng buộc nhưng ta quan tâm cảm nhận của nó.
Chẳng may nó không chấp nhận, chẳng may nó cảm thấy thứ tình cảm này rất dơ bẩn, rất xấu xa. Vậy thì ta phải làm thế nào?
Ta đã phạm phải một sai lầm rồi, không thể tiếp tục làm ra lý do khiến Dao Nhi thêm hận ta nữa. Ta chỉ có thể chôn dấu cảm giác ở sâu trong lòng, duy chỉ có trong màn đêm đen tối, ta mới phóng túng chính mình, cảm thụ hương thơm của nó.
Mỗi đêm, ta cũng đều làm cho bản thân trầm mê, vui vẻ bên cạnh nó. Ban ngày, ta chỉ có thể nhìn thân ảnh duyên dáng của nó ở nơi xa, không dám tới gần.
Rốt cục thì ta phải làm thế nào đây? Đã nhiều năm như vậy rồi, ta chưa bao giờ… từng thấy nụ cười của nó, thậm chí còn chưa từng ngắm nhìn đôi mắt đẹp rạng rỡ kia ở khoảng cách gần.
Cần phải làm gì mới có thể để khoảng cách giữa cả hai kéo gần hơn?
Trên đời này, chữ tình thật sự có thể khiến người ta điên cuồng. Ta biết, vì Dao Nhi, ta đã điên cuồng.