Chương 51: Vô Dạ H

Trở về trước đó một lát.
Nham Kiều sau khi nhìn xem Mạnh Khánh Chi cùng mấy tên Nhập Đạo thi thể, mới im lặng rời đi chiến trường.
Đi được một đoạn thì hướng về hư không một vồ.
Lặp tức một thân hình yểu điệu như xà nữ nhân bị hắn kéo tới.


Nhìn xem nàng ý cười doanh doanh hai mắt, Nham Kiều nhẹ nói "Ngươi đi theo làm gì?"
Cô nàng này một mực theo sau hắn, nếu không phải hắn giúp nàng che giấu khí tức, rất có thể đã bị Nguyên Chung cùng Tuyên Triết phát hiện đi.
"Vô Dạ chỉ muốn tận mắt nhìn xem miện hạ như thế nào ra tay mà thôi"


"Miện hạ hảo thủ đoạn, yên lặng không một tiếng động lại dễ dàng gạt bỏ một vị Động Hư lâu năm như vậy, thật bất khả tự nghi"
Tần Vô Dạ híp lại quyến rũ đôi mắt, như tiểu hồ ly mà đến bên cạnh Nham Kiều.


Thân hình lồi lõm được bao khỏa bởi y phục, rất tự nhiên mà chui vào lòng Nham Kiều, một đôi quy mô to lớn ngực cầu bị ép chặc lên người hắn.
Khuôn mặt nàng quyến rũ như một chỉ hồ ly mà cọ xát vào ngực hắn, nỉ non nói.


Nham Kiều nhìn xem nàng híp mắt ôm lấy mình, nhẹ ngửi trên người nàng u hương mê người, bàn tay cũng tại trên mái tóc nàng hơi vuốt, nhẹ giọng nói "Trở về trước a"
"Ân" Tần Vô Dạ cảm nhận được hắn vuốt ve mái tóc mềm mại của mình, nội tâm cao hứng mà nhẹ giọng nói.


Nhưng nàng lại không chịu rời đi lòng ngực ấm áp này, hai tay vẫn cứ ôm lấy eo Nham Kiều, nàng cứ như vậy treo trên người hắn.
Nham Kiều không còn cách nào khác, nhẹ ôm lấy nàng thân hình quá mức quyến rũ này, biến mất tại chỗ.
...


available on google playdownload on app store


Hai người xuất hiện lần nữa là tại một bờ hồ nhỏ, rất gần Tinh Nguyệt Các.
Nơi đây quanh hồ là cây anh đào đang trong mùa nở rộ mỹ lệ, cánh hoa theo gió mà rơi trên mặt hồ, không hiểu có chút ý cảnh.
"Miện hạ"


Tần Vô Dạ bị hắn ôm lấy, thân thể mẫn cảm vì công pháp của nàng mà trở nên mềm nhũn, ánh mắt tràn đầy thu thủy mà nỉ non.
"Suy nghĩ kỹ rồi?"
Nham Kiều cúi đầu xem lấy nữ yêu tinh mê người này một lúc lâu, nhẹ hỏi.


Tần Vô Dạ khoản thời gian này lâm vào xoắn xuýt bên trong, nhưng hiện tại biết rõ hắn ý nghĩ, lại chủ động như vậy, có lẽ đã có câu trả lời trong lòng.
"Ân, Vô Dạ suy nghĩ rất lâu"
"Vô Dạ đời này chỉ riêng thuộc về miện hạ mà thôi, nguyện đi bên cạnh người cả một đời"


Tần Vô Dạ chăm chú mà nhìn lấy Nham Kiều ánh mắt, từng chữ từng chữ nói ra.
Hiện tại nàng cũng không còn là Hợp Hoan tông thánh nữ rồi, không cần vì nhiều nguyên nhân như trước mà phải tuân theo hợp hoan chi đạo ý.
Ở bên cạnh Nham Kiều thời gian ngắn, nàng nội tâm chưa từng có buông lỏng cùng nhẹ nhàng.


Thật lâu, nàng cuối cùng cũng quyết định, muốn trao thân cho nam nhân này, mà lần này trao thân cũng là vĩnh viễn buộc tại trên người hắn.
...
"Không hối hận..."
Nham Kiều đem mê người yêu nữ này ôm tới, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi.


"Vô Dạ tuyệt không hối hận" Tần Vô Dạ hai cánh tay ngọc quàng lên cổ Nham Kiều, kiên định nói.
Nham Kiều cũng không nhiều lời, cúi đầu hôn lấy môi đỏ của nàng, ôn nhu thưởng thức lấy tư vị của nó.


Tần Vô Dạ cả người xụi lơ tại trong ngực Nham Kiều, ngửi trên người hắn nam tử chi khí nồng đậm, ánh mắt mê ly vô cùng.
Nàng thân thể vốn mẫn cảm, thiên sinh mị cốt, lại vì công pháp tu hành mà làm cho thân thể vô cùng mẫn cảm.


Hiện tại chỉ bị Nham Kiều hôn lấy thì bên dưới mật huyệt đã tuôn ra số lớn mật dịch, làm ướt đẫm nội khố.
Nàng như con mè nhỏ, mở ra miệng anh đào để cho hắn tham lam ʍút̼ lấy chiếc lưỡi của mình, mà nàng cũng vô cùng nhiệt liệt đáp lại.


Hai người cứ như vậy môi lưỡi giao nhau, âm thanh ɖâʍ mỹ vang lên cạnh rừng đào.
Một lúc lâu sau, Tần Vô Dạ mê ly cùng Nham Kiều tách ra, tay ngọc cầm lấy dương căn thô to của Nham Kiều đang đỉnh tại mật huyệt của mình, nhẹ nhàng cách quần áo vuốt ve.


Tần Vô Dạ mang theo vô tận mị ý lườm Nham Kiều một mắt, chậm rãi ngồi xuống, chăm chú giải khai hắn đai lưng cùng y phục.
Nhìn xem thô to quá phận dương căn đã cứng rắn mà kình thiên xuất hiện trước mắt, nam tử hương vị nầm đậm trên đó làm cho Tần Vô Dạ ánh mắt càng thêm mê ly.


Nàng đôi mắt như muốn tích thủy, mở ra miệng anh đào mà ngậm lấy long đầu, dùng chiếc lưỡi mềm mại của mình mà ɭϊếʍƈ láp lấy cái này đại gia hỏa.
Nham Kiều hít vào một hơi thật sâu, nhìn xem Tần Vô Dạ bên dưới phục thị, hắn thật sự bị kỹ thuật của nàng làm cho thoải mái vô cùng.


Một lúc lâu sau, Tần Vô Dạ phun ra dương căn, nhìn xem nó đỏ tím nổi lên gân xanh, như muốn giải thích để tránh Nham Kiều hiểu lầm, nhẹ giọng nói
"Từ nhỏ, chúng ta đã đối với tượng đá luyện tập rất nhiều, hôm nay dùng tại trên người miện hạ là lần đầu tiên của Vô Dạ"


Nham Kiều hai tay kéo nàng đứng lên, ôm lấy mị ý tràn đầy Tần Vô Dạ mà ôn nhu nói "Làm nữ nhân của ta, không cần hạ mình như vậy, chỉ cần ngươi thật tâm ở cạnh ta, thì chuyện này không quan trọng"


Tần Vô Dạ nghe vậy, hai tay để tại trên lòng ngực rắn chắc của Nham Kiều, nhìn chăm chú đôi mắt nghiêm túc của hắn.
Sau thật lâu, ánh mắt nàng hơi động mà than nhẹ "Miện hạ như vậy, thật không trách được ngay cả Tiết Thanh Thu đều bị ngài bắt đi linh hồn"


"Nữ nhân nào không muốn nhận được nam nhân của mình tôn trọng chứ?"
"Vô Dạ thật không có ép buột chính mình, chỉ muốn thật tốt làm cho người thỏa mãn mà thôi" nàng một tay vuốt ve khuôn mặt của nam nhân này, ôn nhu nói.
Tay ngọc còn lại của nàng vẩn nhẹ nhàng vuốt ve dương côn của Nham Kiều.


Nơi đó thô to trình độ làm cho nàng trái tim bịch bịch nhảy loạn, nội tâm lo lắng mật huyệt của mình thật sự có thể dung nhập ở sao.
Nham Kiều buồn cười nhìn nàng, kề sát tai nàng nói nhỏ "Thích nó đi vào mật huyệt của nàng không"


Vừa nói, bàn tay chui vào y phục của nàng, nắm lấy ngực sữa quy mô mềm mại, nhẹ nhàn xoa nắn lấy.
"Ân" Tần Vô Dạ bị hắn hơi thở đánh vào bên tai, khuôn mặt hơi đỏ mà than nhẹ.
Nham Kiều nghe vậy, ôm nàng biến mất tại chỗ.
...
"Miện hạ, thoải mái không?"


Tần Vô Dạ trần như nhộng, lộ rõ thân thể mê người của mình mà khom người, dùng chiếc lưỡi thơm tho ân cần tại trên khắp cơ thể Nham Kiều ɭϊếʍƈ láp lấy.
Vì nàng quay lưng về phía Nham Kiều, cho nên mật huyệt đang tuôn trào ɖâʍ dịch của nàng cũng hiện rõ trước mặt hắn.


Nơi đó rậm rạp âm mao, ở giữa là hồng hào khe hẹp đang tuông ra từng giọt mật dịch, hai bên mép thịt vô cùng đầy đặn mê người mà khép lại cánh hoa, thật sự rất đẹp.


Nham Kiều nhịn không được mà dùng ngón tay tại khe huyệt này nhẹ vuốt, ngón tay tại phía trên đó với ɖâʍ dịch phụ trợ, di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, cảm giác rất mềm mại.


"Ân...nơi đó...thật...thật ngứa... Miện hạ... Vô Dạ tốt ngứa a..." Tần Vô Dạ bỗng nhiên bị tập kích như vậy, mật huyệt co rút lại, số lớn mật dịch tuông ra rơi trên người Nham Kiều.
Nàng môi đỏ khẽ mở, âm thanh rên rỉ động lòng người.


"Có đẹp không, miện hạ của ta?" Một lúc sau, Tần Vô Dạ quay người, mềm yếu mà ửng hồng thân thể nằm trên người Nham Kiều, ôm lấy đầu hắn mà hỏi.
"Ân, rất đẹp, đều sắp mê ch.ết ta" Nham Kiều hôn nàng môi mềm, chân thành nói.


Nghe vậy Tần Vô Dạ nội tâm đắc ý, đột nhiên con ngươi nàng hơi co lại, nhịn không được vươn lên cái cổ run giọng rên rỉ "Tuyệt quá...miện hạ...Vô Dạ thật sướng...hô...hô..."
Bên dưới thô to dương côn của Nham Kiều vốn đang chặt chẽ đè ép lên phía ngoài mật huyệt của nàng.


Hiện tại Nham Kiều chỉ hơi di chuyển một chút, lập tức làm cho to lớn long đầu tại khe cốc ướt át của nàng di chuyển lên xuống, đều có thể mài đến nàng sảng đến muốn cao trào.
Nàng cũng bắt đầu uốn éo lấy eo nhỏ, làm cho mật huyệt càng theo sát dương căn của Nham Kiều.


Cứ như vậy liên tục di chuyển, số lớn ɖâʍ thủy làm cho toàn thân dương côn ướt đẫm.
Bên dưới của hai người đang nhanh chóng ma sát, phía trên hai mắt chăm chú nhìn nhau, không khí trong phòng vô cùng ngọt ngào.


Nham Kiều một tay tại đẫy đà bờ mông của nàng mà vuốt ve, tay còn lại tuần tư trên hai chiếc ngực sửa của nàng thỏa sức mà xoa nắn, thỉnh thoảng bóp lấy hai hạt anh đào hồng hào.


Tần Vô Dạ thân là xử nữ, lại bị ảnh hưởng của công pháp, bình thường mỗi đêm nghe Trác Thanh Thanh các nàng xuân cung thì đã mật dịch tràn lan.
Lúc này được Nham Kiều sủng ái như thế, nàng nào chịu được, rất nhanh nàng cong lên mê người thân thể, mạnh mẽ mà hôn lấy Nham Kiều.


Phía dưới mật huyệt phun ra số lớn mật thủy, thân thể trắng trẻo không ngừng run rẩy.
Nham Kiều cảm khái, còn chưa bắt đầu mà nàng đã cao trào, nữ nhân này thật là mị tận sương cốt mà.


Hắn nhẹ nhàng hôn lấy nàng miệng nhỏ, vuốt ve nàng mê người thân hình, giúp vưu vật này cảm nhận được dư vị một cách tốt nhất.
Qua một lúc lâu, Tần Vô Dạ mới lấy lại tinh thần, đôi mắt nhìn Nham Kiều càng thêm ôn nhu, mềm mại than nhẹ


"Miện hạ còn nói không quan trọng, kỹ thuật như vậy thật sự làm nữ nhân nào có thể chịu được ở"
"Thích không?" Nham Kiều vuốt lấy tóc dài của nàng, ôn nhu hỏi.
Tần Vô Dạ dù sao cũng là Động Hư cao thủ, rất nhanh lấy lại sức lực, hai mắt chăm chú nhìn hắn, mê người kiều mị nói


"Vô Dạ càng muốn miện hạ thao lấy mật huyệt của thiếp, để cho thiếp hoàn toàn trở thành nữ nhân của người"
Nói xong, nàng ngồi dậy, mở ra hai chân thon dài, để lộ ra mê người mật huyệt rậm rạp âm mao đã ngập trong mật dịch của mình.


Nàng nắm lấy thô to dọa người dương côn nhắm ngay mật huyệt cửa vào nhẹ ma sát, ɖâʍ thủy bên trong chảy lên long đầu của Nham Kiều rất nhiều.
Nham Kiều hai tay ôm lấy eo thon của nàng, dùng sức hếch lên eo, thô to dương căn mạnh mẽ chen vào cái mày mê người xử nữ mật huyệt, ép ra số lớn mật dịch.


"Ân...thật...thật thô...Vô Dạ... Vô Dạ...bị miện hạ chen ch.ết mất...hô...thật tuyệt...thật sự rất tuyệt..." Tần Vô Dạ mật huyệt mê người nuốt trọn lấy thô to dương căn của Nham Kiều, vong tình mà rên rỉ lấy.
Nham Kiều thương tiếc nhìn xem bên trong xuân huyệt của nàng chảy ra mật dịch xen lẫn máu tươi.


Động tác ôn nhu mà chậm rãi rút ra đút vào, dương côn chậm rãi chen ra đi vào mật huyệt khít chặt của Tần Vô Dạ, để cho nàng thích ứng một chút.
Tần Vô Dạ cảm nhận rõ hắn đang lo lắng cho mình, nội tâm mềm nhũn, mê ly mà cúi đầu hôn hắn thật sâu.


"Phu quân... thiếp...thiếp...không sao...chàng không cần lo lắng"
Từ đây nàng đã là nữ nhân của nam nhân này, cả một đời đều sẽ theo hắn bên cạnh.
...






Truyện liên quan