Chương 54: Quan tâm
Hồ Tâm Đình, sau khi cùng nhau dùng xong buổi tối.
Nham Kiều nhìn xem chúng nữ tại đó líu ríu không ngừng, tâm tình hắn vui vẻ nằm trên ghế dài gần đó mà đón lấy gió mát nhẹ nhàng thổi lấy trên mặt.
Hương thơm hoa cỏ hòa vào không khí mà chui vào mũi, hắn nhắm mắt dưỡng thần, trong bất tri bất giác vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cũng chỉ có tại nơi đây, tại chúng nữ bên cạnh hắn mới có thể triệt để thả lỏng bản thân mà thật sự chìm vào giấc ngủ, trước đó bên ngoài hắn chưa bao giờ buông lỏng một tí cảnh giác nào.
Nơi đây chứa đựng tất cả những đều quý giá nhất của hắn, là nơi mà hắn cùng Bỉ Bỉ Đông mẹ con chung sống hơn mười năm.
Cảm giác là nhà nồng đậm in sâu vào tâm trí của Nham Kiều, mỗi khi về đến nơi đây, nhìn chúng nữ vui vẻ, luôn mang lại cho hắn sự yên bình nhất.
...
Bỉ Bỉ Đông đang nắm tay cùng Tần Vô Dạ nói cái gì, theo thối quen liếc nhìn Nham Kiều một chút.
Lại phát hiện khí tức của hắn hoàn toàn thả lỏng, chứng tỏ hắn đang triệt để thả ra bản thân mà ngủ say.
Trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên kinh ngạc, sau đó là vô tận yêu thương.
"Thật là, luôn miệng bảo chúng ta không nên ép bản thân, tự thân lại chưa bao giờ thật sự để mình nghỉ ngơi qua"
Nàng nhìn Nham Kiều khó được lộ ra bình thản khuôn mặt, nhẹ nhàng thở dài nói.
Tần Vô Dạ phát hiện đại tỷ hơi chút bất thường, cũng chú ý đến Nham Kiều nằm tại nơi đó híp mắt ngủ say.
Nàng không biết vì nguyên nhân gì Bỉ Bỉ Đông lại thở dài, dù sao Nham Kiều vẩn thường ôm nàng mà chộp mắt như vậy a.
Như nhìn ra Tần Vô Dạ nghi hoặc, Thiên Nhận Tuyết bên cạnh nhỏ giọng nói "Phu quân bình thường chộp mắt không phải thật sự chìm vào giấc ngủ, huynh ấy chưa bao giờ thật sự ngủ say như thế này, trước đó chỉ là chộp mắt định thần tu luyện mà thôi"
Nói xong, Thiên Nhận Tuyết đứng dậy chủ động đi đến bên cạnh Nham Kiều.
Nàng ôn nhu thật nhẹ nhàng nâng đầu của hắn đặt lên trên mềm mại đùi đẹp của mình, tay ngọc ôn nhu giúp hắn nhẹ nhàn xoa lấy thái dương, ánh mắt nhìn Nham Kiều ẩn chứa vô tận yêu thương.
Tiết Thanh Thu nhíu lại lông mài, nhìn Bỉ Bỉ Đông hỏi "Hắn cứ như vậy từ nhiều năm trước sao?"
Ngay cả nàng cũng không biết được chuyện này, hằng đêm bị hắn ôm lấy chìm vào giấc ngủ, nàng còn tưởng rằng hắn cũng ngủ say theo mình đâu.
Thanh Liên chúng nữ lúc này cũng vây lại, đều lộ ra lo lắng chăm chú lắng nghe lời kế tiếp của đại tỷ.
Liên quan đến Nham Kiều sự tình luôn là các nàng quan tâm nhất, hiện tại lại nghe chuyện như vậy, nội tâm đau lòng vô cùng.
Bởi vì cảnh giới cách biệt, chỉ có Bỉ Bỉ Đông mới có thể cảm nhận được Nham Kiều khi nhắm mắt là thật ngủ say, hay chỉ nhập thần mà tu luyện.
Ngay cả Tiết Thanh Thu cùng Tần Vô Dạ cùng Di Dạ đều không phát hiện, huống chi là Hồ Liệt Na, Độc Cô Nhạn, Thủy Băng Nhi các nàng
Thiên Nhận Tuyết biết chuyện cũng là do Bỉ Bỉ Đông nói cho nàng biết mà thôi.
"Đúng vậy, khi chúng ta bắt đầu bên nhau thì hắn đã như vây"
"Lúc trước có lẽ củng như thế đi, dần dần hình thành thói quen như hiện tại, hằng đêm đều ôm lấy chúng ta mà tự mình nhập thần tu luyện" Bỉ Bỉ Đông ôn nhu nhìn lấy Nham Kiều nằm trên đùi Thiên Nhận Tuyết ngủ thật say, nhẹ giọng nói.
Tiết Thanh Thu nghĩ đến Nham Kiều nhiều năm như vậy kéo dài, nội tâm hơi nhói nhói, hạ thấp giọng "Là bởi vì có liên quan tới Ngân Long Vương một chuyện sao?"
"Cũng một phần có thể nói là như vậy"
"Các ngươi tạm thời cứ biết chúng ta cùng nàng là minh hữu, mà kẻ thù của chúng ta cũng là đối thủ lúc trước của nàng, cho nên phu quân mới luôn canh cánh trong lòng việc trở nên mạnh mẽ"
Bỉ Bỉ Đông hơi nhìn lên bầu trời mà nói, rồi lại lộ ra mỉm cười.
"Nham Kiều lúc trước nói đến có một chút là trêu chọc các ngươi đấy, thực lực của hắn hiện tại khoảng cách bọn người kia thật sự không có lớn như hắn nói là bị miểu sát"
"Ta cùng hắn hiện tại chỉ cần bước thêm một bước nữa thì miễn cưởng xem như cùng một tầng thứ với những tên kia"
Nghe nàng nói, Lưu Uyển Hề, Di Dạ, Tiết Thanh Thu, Tần Vô Dạ cùng Trác Thanh Thanh chư nữ còn hơi chút mơ hồ.
Nhưng Thanh Liên đương nhiên có biết chút ít, nhẹ giọng giải thích "Trăm cấp thành thần, mà phương pháp tu luyện của phu quân dạy cho chúng ta lại không cần tiếp thu thần vị, cho nên chỉ cần đột phá 100 cấp, như vậy phu quân cùng đại tỷ chính là bước vào thần cảnh"
"Ân, phu quân nói, hiện tại đã đạt 99 cấp, mà lại cùng chúng ta song tu cũng giúp hắn tăng lên rất nhanh, không qua một hai năm thì có thể bước vào thần cấp độ" Hồ Liệt Na hơi nghĩ nghĩ một chút, nói nhỏ.
Tiết Thanh Thu nghe vậy hít sâu một hơi, "Thần" cái từ này mang ý nghĩa siêu phàm thoát tục tồn tại, mà phu quân của mình cùng đại tỷ đều chỉ kém một bước cuối cùng.
Chẳng thể trách hai người thực lực mạnh kinh khủng như vậy, xem ra cho là muốn đuổi theo hai người không phải dễ dàng như vậy.
Nhìn xem Tần Vô Dạ, Lưu Uyển Hề bọn người rung động thần sắc, Thủy Băng Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói "Phu quân mới không phải vì vậy mà cố gắng tu luyện đấy"
Di Dạ cũng đã biến trở về thành thục dáng người, nghe nàng nói thì hiếu kỳ "Như vậy bại hoại là vì cái gì?"
Trác Thanh Thanh, La Thiên Tuyết chúng nữ thì có chút ngạc nhiên.
Đối thủ là thần, nhưng lại không phải động lực chính để miện hạ mạnh lên ý chí, như vậy nguyên nhân chính để ngài ấy ép bản thân là gì chứ.
"Tất nhiên là có thể mang theo chúng ta vĩnh viễn cùng một chổ sống bên nhau rồi"
"Dù sao chỉ cần phu quân càng mạnh, về sau có thể giúp chúng ta nhanh chóng thành thần, mà một khi thành thần thì tuổi thọ sẽ lập tức lấy vạn năm làm đơn vị tính toán đó a"
Độc Cô Nhạn chuyện đương nhiên mà nói, nàng tuy làm nữ nhân của Nham Kiều thời gian ngắn hơn Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Nhận Tuyết rất nhiều, nhưng mục tiêu mà Nham Kiều luôn nhắm tới, nàng đương nhiên biết rõ.
"Phu quân quan trọng nhất trong lòng mãi mãi vẩn là chúng ta đây" Thanh Liên thì ngọt ngào mà cười nói.
Nghe vậy, Tiết Thanh Thu, Lưu Uyển Hề chư nữ vừa mới cùng với Nham Kiều bên nhau gần đây, nháy nháy mắt ngẩn người.
Các nàng không ngờ hắn ép bản thân mình như vậy, cũng chỉ vì được bên cạnh các nàng mãi mãi thôi sao.
Tần Vô Dạ đôi mắt liếc nhìn im lặng nằm trên đùi Thiên Nhận Tuyết đón gió nghỉ ngơi Nham Kiều, nội tâm hơi cay cay
"Hắn đúng là một tên chỉ mê luyến sắc đẹp, là một tên trong đầu chỉ có nữ nhân"
"Hắn là người có thể vì nữ nhân mình yêu mà làm tất cả hoa tâm bại hoại, nhưng nam nhân như vậy lại đi đâu mà tìm chứ, nam nhân như vậy ta là may mắn như thế nào mới có thể gặp phải chứ"
Tiết Thanh Thu chúng nữ hơi mím môi, nội tâm bị xúc động vô cùng.
Bỉ Bỉ Đông cười "Tốt, vấn đề này gác lại trước vậy, hiện tại còn rất lâu mới có thể xảy ra xung đột, cho nên hiện tại là muốn làm cho phu quân hắn thả lỏng bản thân"
"Các ngươi lúc bên cạnh phu quân, chú ý giúp hắn thả lỏng tâm thần một tí"
"Ân, chúng ta biết a đại tỷ" Chúng nữ chăm chú mà gật đầu.
Sau đó lại đè thấp giọng mà líu ríu, sợ ảnh hưởng đến Nham Kiều giấc ngủ.
...
Không biết qua bao lâu, Nham Kiều thoải mái mà vươn mình tỉnh dậy.
Đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt mỹ lệ tuyệt luân của Thiên Nhân Tuyết cái này tiểu kiều thê, nàng đang mỉm cười ôn nhu mà nhìn chăm chú hắn, đôi tay ngọc vẩn tại trên màu trắng tóc ngắn của hắn vuốt nhẹ.
Hơi chuyển động một chút đầu, khuôn mặt cọ xát trên đùi đẹp của nàng, cảm nhận được trên da thịt co giãn mềm mại, lại cộng thêm hương thơm mê người của nàng, Nham Kiều tâm tình cực kỳ tốt, đưa tay vén lên nàng mái tóc vàng óng rủ xuống bên tai của nàng, nỉ non "Muội thật đẹp"
Thiên Nhận Tuyết nhìn thấy trong mắt Nham Kiều đều là yêu thương cùng mê luyến đối với mình.
Nội tâm ngọt đến không được, mỹ lệ dung nhan nở nụ cười tựa như thiên sứ mà nói "Vậy thì huynh thật tốt ngắm nhìn ta cả đời chứ sao!"
Tuy đã là phu thê thời gian nhiều năm, nhưng nàng vẩn rất thích Nham Kiều chiều chuộng, thích hắn mê luyến mình.
Cũng giống như mình trong nội tâm đều chứa đầy hình bóng của hắn như vậy,
"Ân, ta nhất định sẽ, cả một đời này" Nham Kiều chăm chú gật đầu.
Hơi trở tay đem nàng ôm xuống, đặt nữ nhân mà hắn yêu tha thiết này vào lòng, thật chặt mà ôm lấy nàng.
"Huynh thật lâu mới ngủ sâu như vậy, về sau nên thường xuyên như vầy, không nên quá ép mình"
Thiên Nhận Tuyết hạnh phúc nằm trong lòng hắn, đầu tựa vào ngực hắn mà híp mắt nhẹ nói.
"Như vậy lần sau Tuyết nhi phải cho ta làm gối đùi rồi" Nham Kiều hôn lên nàng một ngụm, cười nói.
"Nhất định rồi" Thiên Nhận Tuyết hài lòng mà nói khẽ, cọ xát lấy nam nhân cả đời của mình này.
Hai người cứ như vậy nhỏ giọng tâm tình cùng nhau, không khí ngọt ngào đến không được.
...
"Hừ, vừa mới tĩnh lại thì chỉ biết Tuyết nhi mà thôi, còn Nhạn nhi bị ngươi bỏ mất ở đâu a" Độc Cô Nhạn chậm chạp đi lại, quỳ chân nhỏ kề lấy Nham Kiều nũng nịu.
"Làm sao mà bỏ Nhạn nhi được, hiện tại không phải đang ôm ngươi đây sao?" Nham Kiều bị chọc cười, hôn lên môi mềm của nàng mọt ngụm, cũng trở tay đem Độc Cô Nhạn kéo vào lòng, ôm lấy cả hai vưu vật kiều thê này.
"Như vậy còn tạm được"
Độc Cô Nhạn hài lòng híp lại ánh mắt, cùng Thiên Nhận Tuyết giống nhau mà rút vào lòng Nham Kiều, biến thành ba người cùng nhau tâm tình.
Đối với Độc Cô Nhạn nũng nịu, Nham Kiều cùng Thiên Nhận Tuyết đều quen thuộc, cũng rất thích nàng như vậy, rất đáng yêu đó a.
...