Chương 60: Hoàng gia chuyện xưa
"Thôi được rồi, chuyện này không phải là chúng ta có thể bàn luận nhiều, thật tốt nghỉ ngơi a" Người dẫn đầu ra hiệu dừng lại, hắn cũng không muôn bàn luận những việc quá cao như thế này.
...
Đợi hai người kia rời khỏi, còn lại hai người khác mới lấy xuống mặt nạ, lộ ra là một nam một nữ hai người trẻ tuổi ngồi tại bên cạnh bàn trầm tư.
"Ngươi có biết Thiết Huyết Đại Kỳ Môn khi xưa một chuyện, ta cảm thấy sự tình này rất có thể liên quan đến nó" thanh niên hướng về thiếu nữ hỏi.
"Ta cũng không biết nhiều, chỉ biết vào nhiều năm trước, Thiết Huyết Đại Kỳ Môn cũng là nhị lưu đại phái rất cường thịnh, môn chủ càng là Nhập Đạo chi đỉnh, có cơ hội dòm ngó Động Hư tồn tại"
"Nhưng bởi vì một số nguyên nhân bí ẩn nào đó, trong vòng một đêm bị người diệt môn, môn chủ củng ch.ết thảm tại đó"
"Nghe nói bọn hắn tiếp xúc đến bí ẩn không nên biết, còn bí ẩn gì thì đã vùi xâu trong bóng tối từ lâu" Thiếu nữ chậm rãi mà kể lại.
Thiếu niên nghe vậy trầm tư, nhíu mài không biết suy nghĩ gì.
"Tô Hạo, chuyện này ngươi không nên tham dự vào, ngay cả Nam Cung gia chúng ta đều không giám tiếp xúc việc này, trong đó liên quan đến Động Hư cấp độ đánh cờ với nhau, hung hiểm vạn phần" thiếu nữ nhịn không được mở miệng mà nhắc nhở.
"Ta biết chứ" Nam tử cười khổ lắc đầu, nhưng nội tâm hắn một mực lo lắng lấy, huynh đệ của hắn Đại Tráng là chủ nhân tương lai của Thiết Huyết Đại Kỳ Môn, hắn không thể không lẩn vào.
Thiếu nữ nhìn hắn thần sắc, than nhẹ, sau đó nói nhỏ "Sau nhiệm vụ này ta sẽ tiến về Thanh Long hội tổng bộ tu luyện, sư phụ ta tại đó đang đợi"
"Ân" nam tử đang suy tư chuyện khác, cho nên rất qua loa mà trả lời.
Thiếu nữ cũng không để ý, nàng chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi.
"Lần này ngươi không tham gia đại hội?" một lúc lâu, Tô Hạo phá vỡ trầm mặc.
"Không có ý nghĩa chút nào, so với những yêu nghiệt kia chúng ta không thể nào so với được"
"Mấy đại tông kia đệ tử đứng đầu, thấp nhất đều Quy Linh sơ kỳ, còn cao nhất thậm chí đã vào nữa bước Nhập Đạo, làm sao có thể so với" Thiếu nữ cười khổ nói.
"Chênh lệch lớn như vậy?" Tô Hạo khẽ giật mình.
"Đương nhiên, một phần là có vô số tài nguyên đầu nhập đi vào"
"Hai là bọn hắn đều là yêu nghiệt thật sự, so với những người đó, cho dù như Nam Cung gia chúng ta đều chỉ biết xa xa mà ngước nhìn" thiếu nữ đứng dậy nhìn bên ngoài, than nhẹ.
Nói xong thiếu nữ cũng không ngồi lại, quay người rời đi, chỉ để lại một câu "Huyết Hà phái của ngươi tuy rất mạnh, nhưng tại cùng bọn hắn so với, thì kém không chỉ một điểm nữa điểm, tại Giang Nam có lẽ có ảnh hưởng lớn, nhưng khi ra thiên hạ cũng chỉ thuộc nhị lưu trình độ mà thôi"
Tô Hạo nghe vậy, ánh mắt lắp lóe không yên.
...
Sau khi ghé thăm Tiết Thanh Thu, Tần Vô Dạ cùng Di Dạ tại Tinh Nguyệt Tông, cũng không ảnh hưởng các nàng tham ngộ đỉnh.
Nham Kiều lại tiếp tục quay về bên kia bồi Bỉ Bỉ Đông các mỹ kiều thê trò chuyện, lại ôn nhu vuốt ve hơn nữa ngày mới được các nàng vui vẻ đồng ý cho rời đi.
Nham Kiều những lúc đi ra bên ngoài, đều luôn giành thời gian mà quay về hảo hảo mà bồi các kiều thê ở nhà.
Các nàng một khi vắng bóng hắn một ngày không thấy, thì khi hắn quay về nhìn xem các nàng mấy đôi kia ánh mắt u oán cùng nhu mì ánh mắt, tất cả đều làm nội tâm hắn mền nhũn.
Cho nên ở bên ngoài như thế nào sóng, Nham Kiều nhất định cũng phải chiếu cố cảm nhận của Thiên Nhận Tuyết, Bỉ Bỉ Đông các nàng.
Mặc dù như thế tại người khác nhìn vào có vẻ rất phiền phức, nhưng đối với hắn Nham Kiều mà nói, lại là rất hạnh phúc một chuyện.
Dù sao thì bản thân mình hoa tâm như vậy, bỏ ra một cái giá nhất định là phải, miễn sao các nàng có thể hạnh phúc bên cạnh hắn là được.
Nếu Nham Kiều không có cái này không gian chi môn hồn kỹ, hắn chắc chắc sẽ không đi ra ngoài mà dây dưa với nữ nhân khác, thật tốt ở lại bên cạnh Bỉ Bỉ Đông các nàng mà tận hưởng ôn nhu!
...
Hiện tại Nham Kiều tại Tinh Nguyệt Các, đang hứng thú mà chăm chú nhìn lại tình báo mà Tinh Nguyệt Tông thu thập được hôm nay.
"Làm sao lại đi ra nhiều như vậy, đều chạy tới Lộ châu mà tham gia náo nhiệt hay sao?" Nham Kiều thấy vô số thế lực âm thầm hành động được ghi lại, hứng thú cười nói.
Thả xuống trên tay tình báo, Nham Kiều đưa lấy đang đỏ bừng khuôn mặt mà ngồi cạnh hắn Mộ Kiếm Ly ôm vào trong lòng mình.
Mộ Kiếm Ly tuy vô cùng ngượng ngùng, nhưng lại rất thuận theo mà mặc cho hắn ôm lấy mình mềm mại cơ thể, chôn lấy khuôn mặt kiều diễm trên bả vai của hắn mà tận hưởng ấm áp.
Nàng hôm nay không còn mặc lây món kia đơn sơ thô ráp kiếm phục, mà là mềm mại vấy dài tơ mềm, phối hợp dung mạo mỹ lệ vốn có của nàng, nhìn tuyệt mỹ vô cùng.
Đây là Trác Thanh Thanh các nàng giúp lấy Mộ Kiếm Ly chọn lựa thích hợp y phục đấy, nếu không lấy nàng ngốc manh tính cách, thật sự không hiểu rõ như thế nào phối thêm y phục cho mình.
"Theo như tin tức mà Lý Khiếu Lâm trong cung truyền về, sự tình lần này liên quan đến một sự kiện hơn mấy chục năm trước"
"Mà Vô Lệ thành cái này nhị lưu thế lực lại có liên quan trong đó, cho nên trở thành mục tiêu cho hai phe khác nhau nhắm vào" Trác Thanh Thanh tại phía sau giúp Nham Kiều xoa lấy bả vai, dịu dàng nói.
"A! là sự kiện gì?" Nham Kiều vuốt ve mái tóc mềm mại dài xuống lưng của Mộ Kiếm Ly mỹ nhân này, hứng thú hỏi.
"Khi xưa, hoàng thất có một vị quý phi hạ sinh một nam một nữ song bào thai, lúc đó Cơ Thanh Nguyên hết sức sủng ái vị này quý phi, lại có phần yêu thương đôi này tiểu công chúa, hoàng tử"
"Nhưng trong cung nội đấu vốn khốc liệt vô cùng, mà vị quý phi kia lại không có bối cảnh gì, cho nên có một âm mưu bí mật hướng về hai đứa trẻ vừa ra đời kia"
"Một đêm nọ, trong hoàng cung đột nhiên xảy ra hỏa hoạn lớn vô cùng, sau khi lửa dập tắt thì phát hiện tiểu hoàng tử đã ch.ết, mà tiểu công chúa thì mất tích bí ẩn, may mắn vị quý phi kia lại giữ lại được tính mạng, nhưng tâm trí lại mơ mơ màng màng từ ngày đó" La Thiên Tuyết tiếp lời, rõ ràng các nàng cũng nghe được rất nhiều bí mật về sự kiện kia.
Nghĩ lại cũng phải, có Lý Khiếu Lâm cái này vừa tấn thăng Động Hư tại hoàng cung làm nội ứng, bí mật sâu đi nữa cũng giấu không được một vị đại nội tổng quản Động Hư khách khanh chứ.
"Sự kiện kia khi đó dù bị Hoàng thất tận tình che giấu, nhưng vẩn có gió lọt ra ngoài, tuy nhiên âm mưu phía sau là gì, chủ mưu là ai thì đến nay vẩn là một bí ẩn" Nhạc Tiểu Thiền từ bên ngoài đi vào, nhìn xem Nham Kiều ôm lấy Mộ Kiếm Ly trong lòng, nội tâm hơi hướng tới, nhẹ nói.
Nghe vậy, Nham Kiều thần sắc hơi quái dị, bởi vì cái này thất lạc công chúa không phải là cái kia Cơ Yên Nhi hay sao?
Từ sau khi giúp nàng cứu ra mẫu thân, nha đầu này một mực tại Võ Hồn Điện bồi mẫu thân của mình đâu.
Theo như lời Cơ Yên Nhi tự thuật, nàng khi đó được mẫu thân một cái cung nữ trung thành cứu ra được, lại cùng ngay tại đêm hôm đó bí mật may mắn mang theo nàng rời đi nội cung.
Về sau khi lớn lên, từ trong tay cung nữ nhận lấy tín vật của mình, từ người cứu mình biết hết chân tướng sự việc cùng thân phận, Cơ Yên Nhi có thể nói là thống hận hoàng gia vô tình.
Mà về sau nàng lớn lên, người cung nữ kia cũng vì vết thương khi xưa mà qua đời.
Cơ Yên Nhi sau khi chôn cất xong cái này nghĩa mẫu cũng như ân nhân của mình, nàng một người lang thang tìm đường trả thù, rồi lại nhặt được giới chỉ chứa tàn hồn một vị Động Hư, kế đó là tiến vào Đấu La Đại Lục.
Thật sự trùng hợp a, tình tiết gượng ép thật sự, giống như một sự kiện quá tệ do một tên tác giả tay mơ nào đó biên đi ra vậy.
Nham Kiều nội tâm đột nhiên nghĩ đến.
...
Mộ Kiếm Ly đang hưởng thụ Nham Kiều vuốt ve, lại cảm nhận hắn dừng lại tay động tác.
Nàng hơi ngẩn đầu len lén liếc nhìn Nham Kiều một chút, lại thấy hắn quái dị thần sắc, nhịn không được nhỏ giọng mềm nhu nhu hỏi "Huynh đang nghĩ chuyện gì?"
Nham Kiều ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ có phần ngây thơ gần ngay trước mắt này, nhịn không được hôn trên môi mềm của nàng một ngụm thật sâu.
Mộ Kiếm Ly bị hắn bất ngờ thân lên môi đỏ, thân thể hơi cứng đờ, sau đó là mềm nhũn ra, không tự chủ mở ra miệng nhỏ để mặc hắn tham lam ʍút̼ lấy chiếc lưỡi mềm mại của mình.
Một lúc lâu sau, Nham Kiều thả ra nàng môi đỏ, nhìn nàng đỏ bừng khôn mặt, ôn nhu vuốt lấy mái tóc của nàng, nhẹ giọng nói lên sự tình của Cơ Yên Nhi.
"..."
"Thật sự trùng hợp như thế" Trác Thanh Thanh chúng nữ nghe xong cảm thán không thôi.
"Nàng thật là đáng thương" Nhạc Tiểu Thiền cảm nhận được hoàn cảnh của Cơ Yên Nhi rất giống với mình, ánh mắt hơi đỏ lên, than nhẹ.
Nham Kiều gặp nàng hơi ưu sầu, vươn bàn tay xoa nhẹ lấy khuôn mặt diễm lệ của nàng, nhanh chóng nói "Tốt tốt, nàng hiện tại đã tìm lại được mẫu thân của mình, mà Tiểu Thiền ngươi cũng đã cùng mẫu thân mình đoàn tụ"
"Bi kịch cũng đã qua, đừng mãi nghĩ về quá khứ, thật tốt mà vui vẻ là được"
Bị Nham Kiều vuốt lấy khuôn mặt, Nhạc Tiểu Thiền ưu thương lập tức biến mất, thay vào đó là ngượng ngùng vô cùng.
Nhưng lại không giống với những lần trước mà tránh đi đôi này hữu lực bàn tay, nàng lần này cứ như vậy nhắm lại đôi mắt mỹ lê, hưởng thụ lấy cảm giác này.
Một lúc lâu sau, Nhạc Tiểu Thiền mới hơi dịch ra người, nắm lấy bàn tay của Nham Kiều, nàng hơi nhẹ vuốt một chút.
Thật lâu sau đó, nàng ánh mắt hơi xoắn xuýt mà quay người nhẹ quay về phòng của mình.
"Xem ra nàng vẩn còn chưa triệt để quên đi những ký ức trước kia, nhưng nội tâm rõ ràng có quyết định, lại vẩn cò ngại ngùng lấy " Trác Thanh Thanh ôn nhu ôm lấy cổ Nham Kiều, nhẹ giọng bên tai hắn nói khẽ.
"Tốt, các ngươi đừng suốt ngày trêu chọc nàng" Nham Kiều buồn cười bóp lấy tay mềm của nàng nói nhẹ.
...