Chương 68: Tiết Vô Lệ bị bắt
Mà lúc này Tiết Vô Lệ cũng vừa bước ra khỏi thông gian thông đạo, hắn muốn nhanh nhất có thể gặp được Xích thúc, muốn hỏi xem tình hình là như thế nào.
Tuy trong lòng đã có một số suy đoán, nhưng cái này suy đoán quá dọa người rồi, hắn chưa thể tin tưởng được.
Nhưng còn chưa đợi hắn đi đến cùng Xích Nguyên Thiên gặp mặt, một đạo kiếm quang phá không mà đến, trực chỉ mi tâm của hắn.
Tiết Vô Lệ cũng không phải là nhân vật tầm tường, dùng trường kiếm trong tay hơi lách, hiểm lại không thể hiểm tránh đi chí mạng một chiêu.
"Tiết Vô Lệ quả nhiên không tệ, lấy Oanh Hồn sơ kỳ có thể tránh được chiêu này của ta" một lão giả trong tay cầm lấy thanh đồng kiếm bước ra, quanh thân Oanh Hồn Đỉnh phong khí thế khóa chắc lấy Tiết Vô Lệ.
Mà xung quanh Tiết Vô Lệ cũng đã bị vây quanh lại.
"Thiết Huyết Đại Kỳ môn dư nghiệt" Tiết Vô Lệ âm trầm khuôn mặt, như có điều suy đoán nói nhỏ.
"Đúng vậy, xem ra ngươi biết không ít sự tình khi xưa, hiện tại đi theo chúng ta a" Lão giả nhàn nhạt nói.
Tiết Vô Lệ hiện tại trên người mang thương, mà đối phương cũng đều là Oanh Hồn cảnh cao thủ, không một ai yếu hơn hắn, muốn rời đi là không thể nào.
Hắn để ý xung quanh, nơi đây còn lấy một số nhân sĩ giang hồ, nhưng tất cả chỉ hứng thú mà quan sát, không dự định tham dự vào chuyện này.
Tại nơi xa, hắn cũng cảm nhận được mấy đạo khí thế Quy Linh kỳ tại đối chiến, trong đó một người là thúc thúc của hắn, phó thành chủ Vô Lệ Thành một trong Xích Nguyên Thiên.
Nội tâm hắn đều lạnh một nữa, thở dài buôn ra trường kiếm trong tay.
"Bắt lấy, hi vọng ngươi có thể giao phó hết thảy, nếu không chúng ta không thể làm gì khác hơn là dùng một số thủ đoạn rồi" lão giả nhàn nhạt ra lệnh.
Bị phong bế huyệt đạo Tiết Vô Lệ nội tâm run lên, trầm mặt không nói.
Lão giả nhìn xem cũng vừa đi ra Thanh Long hội mấy người, chần chờ một chút cũng không có ra tay, mang theo thủ hạ rời đi.
Hiện tại mục đích đã đạt thành, không nên cùng Thanh Long hội kết thù mới là thượng sách.
Nam Cung Thu Yến thấy lão giả không có ra tay, nhẹ nhàn thả lỏng thân thể, sau đó cũng nhanh chóng rời đi nơi này, bây giờ chỉ có cùng Nam Cung gia tập hợp mới có thể an toàn.
...
Mà tại một đỉnh núi cách nơi này không xa, hai thân hình bao trùm bởi áo bào đen đứng đấy không nhúc nhích, khí thế Nhập Đạo kiềm chế lại không phát.
Hai người chỉ trơ mắt nhìn Tiết Vô Lệ cùng Xích Nguyên Thiên bị Thiết Huyết Đại Kỳ môn người dẫn đi, thật lâu không nói gì.
Lúc lâu sau, một người trong đó khàn khàn mở miệng "Các ngươi thật sự muốn gây khó dễ cho triều đình sao?"
"Ha ha, tông chủ có nói phải cho các ngươi một bài học, nên hiểu quy củ tốt hơn"
"Chúng ta chỉ đề phòng các ngươi phá hư quy củ mà thôi, hắc hắc"
"Các ngươi tại kinh sư tùy ý muốn làm gì cũng được, nhưng đây là giang hồ a, nên biết làm người đi"
"Hiện tại chúng ta cáo từ rồi.. Ha ha"
"Triều đình tranh đấu cũng thật sự không tệ, chúng ta chỉ trả lại lần trước sự tình mà thôi..."
Mấy đạo âm thanh dần dần biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại trầm mặc hai thân ảnh hắc y.
"Lúc trước Hoàng đế bệ hạ một chiêu kia đắc tội không ít đỉnh cấp thế lực, hiện tại chúng ta một bước khó đi a, cả thất đại tông đều có người đến" một người hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
"Trở về phục mệnh, Tiết Vô Lệ cùng Xích Thiên Nguyên đều rơi vào tay Thiết Huyết Đại Kỳ môn dư nghiệt, xem ra sự tình lần này có sư phụ của Thiết Vô Song khi xưa nhúng tay vào" hai người cũng biến mất tại chỗ, chỉ còn lại âm thanh phiêu miễu.
...
Tinh Nguyệt Các hậu viện bên trong, Nhạc Tiểu Thiền vừa đi vào, lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì bên trong đình viện hiện tại là một mãnh oanh oanh yến yến.
Các nàng đang vây quanh lấy khuôn mặt thẹn thùng đỏ bừng Mộ Kiếm Ly cười đùa lấy.
Sư phụ của mình cùng mẫu thân, sư thúc Di Dạ đều tới, bên cạnh đó còn có rất nhiều khuôn mặt rất xa lạ đối với nàng.
Nàng chỉ nhận ra được vị kia Bỉ Bỉ Đông, Hồ Liệt Na cùng phía trước Hợp Hoan Tông thánh nữ Tần Vô Dạ.
Lập tức nàng biết rõ đây là tất cả nữ nhân của sư công tại bên kia thế giới.
Nhìn các nàng ở đó tuyệt sắc dung nhan, mê người thân thể, tất cả đều không thua gì với nàng tuyệt thế mỹ nhân, làm cho Nhạc Tiểu Thiền hơi giận, trừng mắt nhìn đang cười híp mắt nhìn khung cảnh này Nham Kiều.
Mà nàng đi vào cũng hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, chợt bị mười mấy đạo ánh mắt kiều mị quay lại tập trung trên người nàng, cho dù cổ linh tinh quái Nhạc Tiểu Thiền cũng không nhịn đước rút cổ lại ngọc, bộ dáng vô dùng đáng yêu.
"Tiểu Thiền, mau lại đây cho mẫu thân xem có bị thương hay không" Lưu Uyển Hề ngồi gần bên Nham Kiều, quan tâm nhìn nữ nhi của mình, ôn nhu nói.
Nhạc Tiểu Thiền cố nén nội tâm bỏ chạy xúc động, ngượng ngùng đi đến bên cạnh Lưu Uyển Hề, nhỏ giọng nói
"Mẫu thân, ta không sao"
"Sư phụ, sư thúc các ngươi làm sau cũng đến" sau đó nàng nhìn về bên cạnh Tiết Thanh Thu, Tần Vô Dạ cùng Di Dạ nghi hoặc hỏi, mấy người này hiện tại nên bế quan mới phải đây.
"Là sư công ngươi nói ngươi sắp tham dự đấu vòng cuối cùng, cho nên gọi bọn ta cùng nhau tiến đến xem lần này đại hội" Tiết Thanh Thu yêu thương nhìn Nham Kiều một mắt, cười nói.
"Bại hoại nói hiếm có một lần thịnh hội, bảo chúng ta đến du ngoạn một chút cũng không tệ" Di Dạ đang là kiều tiểu thân hình, ngồi tại trong ngực Bỉ Bỉ Đông mà ăn lấy bánh ngọt.
Tần Vô Dạ thì đang ôm Nham Kiều cánh tay, gặp Nhạc Tiểu Thiền chăm chú ánh mắt nhìn mình, yêu mị lườm nàng một mắt "Về sau là người một nhà rồi, Tiểu Thiền muội muội tham gia sự tình, ta tỷ tỷ đương nhiên phải đến xem a"
Nhạc Tiểu Thiền trừng mắt kiều hừ một tiếng, lại nhìn bên cạnh Bỉ Bỉ Đông.
"Miện..." Nhạc Tiểu Thiền vốn định theo thói quen hướng về Bỉ Bỉ Đông hành lễ, lại bị nàng cắt đứt.
"Gọi ta là đại tỷ, hiện tại còn xa lạ như vậy sao?" Bỉ Bỉ Đông lườm Nham Kiều một mắt, ôn nhu cười khẽ.
Nhạc Tiểu Thiền khuôn mặt đỏ lên, nhưng vẩn hướng đến gần Bỉ Bỉ Đông nỉ non mềm giọng gọi "Đại tỷ"
Độc Cô Nhạn vốn ngồi cùng Trác Thanh Thanh, Một Kiếm Ly chư nữ, lúc này cũng hưng phấn chạy chậm đi tới, cười híp mắt nhìn Nhạc Tiểu Thiền, như đợi nàng chào hỏi mình vậy.
"Gọi nàng Nhạn tỷ là được"
Tiết Thanh Thu buồn cười nhắc nhở, ở chung một thời gian, nàng đã quen thuộc hết tính cách của các cô muội muội này, nói ngắn gọn là đáng yêu vô cùng.
"Nhạn tỷ..." Nhạc Tiểu Thiền cũng hơi buồn cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi.
"Tiểu Thiền a, ngươi hiện tại là nhỏ nhất trong chúng ta đây, cho nên chỉ có thể làm tiểu muội muội rồi"
"Về sau Nhạn tỷ chiếu cố ngươi thật tốt, phu quân có ăn hϊế͙p͙ ngươi có thể nói ta biết" Độc Cô Nhạn cười vui vẻ nói.
Nàng từ khi làm vợ Nham Kiều, được phu quân cùng các tỷ tỷ quan tâm, cuộc sống nhẹ nhàng hạnh phúc làm cho tính tình nàng càng hoạt bát đứng lên rồi.
"Nói cái gì đó" Nham Kiều buồn cười, đem nàng kéo vào lòng ôm lấy, trên môi mềm mê người của nàng hôn đứng lên.
Mà Độc Cô Nhạn thì híp lại đôi mắt, vòng tay ngọc ôm lấy hắn, thật tốt hưởng thụ phu quân mình "trừng phạt".
"Tiểu Thiền, về sau gọi ta Thanh Liên tỷ là được" Thanh Liên nhẹ giọng cười nói.
"Gọi ta là Nhận Tuyết tỷ a, ngươi cùng Uyển Hề tỷ tình cảnh giống với ta cùng mẫu thân đây, đều bị bại hoại phu quân bắt lại rồi" Thiên Nhận Tuyết híp mắt nói, lời của nàng làm cho Lưu Uyển Hề hơi ngượng ngùng không thôi.
"Tiểu Thiền a, ta nhờ có ngươi mà không còn là tiểu muội muội đâu, gọi ta là Băng Nhi tỷ là được"
Thủy Băng Nhi vui vẻ nói, nàng vốn là nhỏ tuổi nhất đấy, hiện tại có Nhạc Tiểu Thiền xuất hiện đảm nhiệm vị trí tiểu muội, nàng cuối cùng có thể làm tỷ tỷ cảm giác đây.
"Đã lâu không gặp, hiện tại cũng là người một nhà, gọi tỷ là Liệt Na là được" Hồ Liệt Na lúc này cùng Độc Cô Nhạn chui vào lòng Nham Kiều, che miệng cười nói.
...
Tiếp đó Nhạc Tiểu Thiền lại lần lượt hướng về Thanh Liên, Thiên Nhận Tuyết, Thủy Băng Nhi, Hồ Liệt Na gọi một tiếng tỷ tỷ, số lượng cũng không gọi là quá nhiều, so với quý tộc thê thiếp tại thế giới này còn kém xa.
Về phần Mộ Kiếm Ly, Trác Thanh Thanh, La Thiên Tuyết cùng Từ Vi Vi đều đã quá quen thuộc với nhau, cho nên chỉ ngồi bên cạnh cười cười hì hì nhìn xem Nhạc Tiểu Thiền không ngừng bị trêu chọc.
Nhất là Mộ Kiếm Ly, lúc nãy trước lúc Nhạc Tiểu Thiền trở về, nàng đều bị các tỷ tỷ trêu một lúc lâu đây, lúc này cũng nhìn xem vui vẽ cảnh tượng này.
Nhạc Tiểu Thiền thật vất vả đều cùng các tỷ tỷ nhận biết, sau đó như nhũn ra ngồi vào lòng mẫu thân mình, ủy khuất nói nhỏ "Tại sao ta lại là tiểu muội muội a"
"Băng nhi nàng cũng đã làm vị trí này rất lâu rồi đây, đều được tất cả các tỷ tỷ sủng ai đấy" Nham Kiều ở bên cạnh cười cười nói.
"Hừ, huynh đắc ý lắm a" Thiên Nhận Tuyết hừ lạnh, híp mắt nhìn phu quân mình đang cười vui vẻ.
"Không... Khục ..không có"
"Ta chỉ cảm tạ trời đất cho Nham Kiều ta có thể ở bên cạnh các ngươi mà thôi, thật rất hạnh phúc" Nham Kiều khục một tiếng, sau đó chân thành nói.
"Hừ, huynh chỉ biết dỗ ngọt là giỏi" Thanh Liên lườm hắn một mắt, khóe miệng lại cười vui vẻ vô cùng, nói rõ nội tâm rất thích nghe lời này đấy.
Chúng nữ nghe lời Nham Kiều nói cũng không tự chủ được nở hạnh phúc nụ cười, bầu không khí cứ như vậy ấm áp vượt qua.