Chương 42: Tứ Đại Chung Cực Thần Thú
Toàn bộ lăng mộ được xây dựng bằng đá tảng, đục gõ rất công phu. Hai bên tường đá còn xuất hiện khá nhiều hoa văn, họa tiết kỳ lạ. Theo Hoạt Mai giải thích đây là một loại cổ tự của vương triều Hạ Minh cùng hoa văn trang trí đặc thù của bọn hắn. Vương triều Hạ Minh dùng hai loại chữ viết, một loại lưu hành chung, loại thứ hai chỉ có hoàng tộc và ma thuật sư sử dụng, tự xưng là thần ngữ. Vì sự biến mất đột ngột của vương triều cũng như truy sát toàn bộ ma thuật sư còn sót, thần ngữ đã sớm thất truyền, hiện nay còn rất ít người biết đến. Mà Hoạt Mai chính là một trong những người hiếm hoi này, đây là lý do nàng được chọn làm người dẫn đường, có thể hóa giải cạm bẫy khi cần thiết.
Trên đường đi, Hoạt Mai nhân tiện đọc một vài đoạn văn tự, nhưng đa phần đều rất tối nghĩa, giống như một loại chú ngữ nào đó. Cầu thang dốc xuống, càng đi xa không khí càng ngột ngạt. Một mùi vị mốc meo ẩm ướt bốc lên, pha lẫn chút sự tanh tưởi cực kỳ khó chịu.
Ba người lập tức lấy ra mặt nạ phòng độc đeo lên. Thứ này có thể lọc sạch không khí, đồng thời khử một ít chất độc sinh ra do nấm mốc hoặc thi thể thối rửa. Lý Mộ Vũ đưa cho Diệp Thiên một cái nhưng bị hắn từ chối. Đeo một chiếc mặt nạ dày trên mặt rất khó chịu, hắn tự bế khí là được. Chủ yếu là để tránh mùi hôi kia, có độc hay không vốn không ảnh hưởng gì.
Đường rất dài, dựa theo vận tốc đi, thời gian cùng góc độ, Hoạt Mai ước tính bọn hắn đã đi vào độ sâu gần năm mươi mét dưới lòng đất. Thể chất của Chu Đào tương đối yếu, áp suất không khí thay đổi khiến lòng ngực hắn đập mạnh, hô hấp cũng khó khăn hơn. Hoạt Mai cùng Lý Mộ Uyển là Võ Giả, thể chất mạnh hơn Tu Đạo Giả rất nhiều nên không gặp nhiều khó khăn.
Đi hết năm mươi mét cầu thang rốt cuộc cũng thấy lối ra. Bước qua cửa đá, xuất hiện trước mặt bọn hắn là một căn phòng rộng hơn hai mươi mét vuông, cửa đá sau lưng cũng bị một tảng đá lớn lấp kín. Ba người vẻ mặt ngưng trọng, cẩn thận đanh giá những vật trong phòng. Giữa phòng đặt một cái quan tài lớn bằng đá có nhiều chỗ nứt vỡ, bên trên khắc hình một cái mặt quỷ. Từ phòng này lại phân ra thêm bốn cánh cửa khác, bên trên mỗi cánh cửa có ký hiệu cùng một ít văn tự giảng giải.
Diệp Thiên thoải mái đi quanh một vòng, Chu Đào muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng nhớ lại những chuyện lúc trước liền im miệng. Hảo tâm nhắc nhở có thể sẽ bị Lý Mộ Vũ trách mắng. Tên này tự tin vào thực lực như vậy, cứ để hắn dính vào cạm bẫy rồi chịu chút đau khổ đi.
Thực tế Chu Đào đã nghĩ nhiều, trong căn phòng này không có bố trí bất kỳ cạm bẫy nào. Diệp Thiên lướt qua qua các văn tự khắc trên mỗi cánh cửa, dựa vào thần thuật đồng hóa ngôn ngữ để nhận biết chúng:
- Tứ môn đại diện cho tứ đại thần thú mà bọn hắn thờ phụng, phân biệt là: Hồng, Hoang, Hạn, Diệt. Trong đó Hồng đại diện cho thịnh vượng, Hoang cùng Hạn là điềm gỡ, Diệt chính là diệt vong.
Diệp Thiên bên ngoài bình thản nói, trong đầu không khỏi có điều suy nghĩ. Hồng Hoang Hạn Diệt, Viễn Cổ Tứ Đại Chung Cực Thần Thú, mỗi một con đều có thực lực tương đương với Thần Đế. Cho dù ở bất kỳ thời đại nào đều có hung danh hiển hách. Một trong những chiến tích nổi bật nhất của Diệp Chấn chính là đẩy lui Chung Cực Thần Thú Hoang. Nghe nói trận chiến đó hủy đi hàng trăm cái vị diện liên kết với Thần Giới. Nếu không phải đã có sự sơ tán từ trước, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh phải ngã xuống.
Thế nhưng rõ ràng là Chung Cực Thần Thú tại Thần Giới, ma thuật sư của vương triều Hạ Minh làm sao biết được để thờ phụng? Những thứ này ngoại trừ Hồng ra, ba con còn lại gọi chung là tam hung. Đặc biệt là Diệt, nơi nó đi qua không có bất kỳ thứ gì có thể tồn tại, thực lực cũng là mạnh nhất trong Tứ Đại Chung Cực Thần Thú. Chính Diệp Chấn cũng từng cảm thán, hắn có thể đánh lui Hoang nhưng nếu là Diệt, đoán chừng thêm vào mẫu thân Tần Khuynh Mộng cũng chưa chắc có thể thắng được. Đương nhiên không thắng cũng không có nghĩa là bại, nhiều nhất là ngang tay.
Hoạt Mai kinh ngạc, nàng cũng vừa mới phiên dịch xong những văn tự này, tốc độ kém xa Diệp Thiên rất nhiều. Tuy Hoạt Mai biết cổ tự nhưng thứ chữ viết này quá rối loạn, cần nhìn kỹ, phân tích một lúc mới ra được kết quả.
- Ngươi làm sao biết được?
Diệp Thiên khẽ lắc đầu:
- Đừng hỏi nguyên nhân, chính là ta có thể đọc thứ này loại văn tự này mà thôi.
Diệp Thiên không giải thích, cũng không có ai truy vấn hắn. Diệp Thiên thân phận thần bí, thực lực cao thâm, Lý Mộ Vũ và Hoạt Mai đều biết chuyện này. Về phần Chu Đào, hắn đã sớm tự bế, quyết tâm chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, mặc kệ Diệp Thiên muốn làm gì thì làm.
Lý Mộ Vũ hỏi một câu mang tính thăm dò:
- Vậy chúng ta nên chọn cửa của Hồng sao?
Diệp Thiên cười đáp:
- Những thứ dễ dàng đạt được sẽ không có giá trị. Ngược lại, càng nguy hiểm thì thu hoạch càng lớn. Trước khi quyết định chọn cửa nào, ta muốn biết mục đích các ngươi thăm dò loại lăng mộ nguy hiểm này.
Lý Mộ Vũ im lặng một hồi lâu, sau cùng lên tiếng đáp:
- Vương triều Hạ Minh năm đó tích lũy một lượng tài phú khổng lồ, sau đó biến mất cùng lượng tài phú kia. Ngoài ra, năng lực của ma thuật sư thời kỳ đó cũng rất lợi hại, có thể vực dậy Tu Đạo Giả vốn đang khan hiếm. Quan trọng nhất chính là Hồn Khí. Dựa vào các tài liệu phân tích, vương triều Hạ Minh có ít nhất năm mươi món Hồn Khí, gần bằng toàn bộ Hồn Khí mà Thương Huyền Quốc đang sở hữu. Lăng mộ này rất có thể chứa đựng tất cả những thứ này. Mục tiêu của bọn ta chính là chúng.
Diệp Thiên gật gù:
- Ừm, nói như vậy hẳn là nên chọn Diệt Môn. Đương nhiên nếu các ngươi đã muốn thu lấy tất cả, phân ra mỗi người một cửa là sự lựa chọn không tệ.
- Phân ra?
- Không có quy định chỉ được chọn một a.
Lý Mộ Vũ cùng Chu Đào nhìn qua Hoạt Mai thì thấy nàng gật đầu xác nhận:
- Quả thực không có, nhưng phân ra như thế này quá nguy hiểm. Không loại trừ trường hợp các nhóm đi trước vì lựa chọn này mà bị diệt toàn quân.
Diệp Thiên lắc đầu:
- Diệt Môn có độ nguy hiểm gấp Hồng Môn ít nhất mười lần. Cho nên cả bốn cùng chọn Diệt Môn vẫn nguy hiểm hơn một người chọn Hồng Môn. Một lần thu lấy tất cả khả năng rất thấp, ta kiến nghị ba người các ngươi lấy Hồng Môn, Diệt Môn để lại cho ta là được rồi.
Ba người đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn biết thực lực Diệp Thiên rất mạnh nên đây là một phương án không tệ. Nhưng kể cả như vậy vẫn có rất nhiều rủi ro. Tại đây Lý Mộ Vũ có quyền quyết định, Hoạt Mai cùng Chu Đào đều hướng về nàng. Lý Mộ Vũ trầm tư trong giây lát rồi đáp:
- Hoạt Mai cùng Chu Đào sẽ đi vào Hồng Môn, ta cùng Diệp Thiên sẽ là Diệt Môn.
Chu Đào liền gấp:
- Mộ Vũ, ngươi…
- Đây là mệnh lệnh.
Giọng điệu Lý Mộ Vũ rất dứt khoát, Chu Đào muốn nói thêm gì đó nhưng đành ngậm miệng. Hoạt Mai là quân nhân được huấn luyện từ nhỏ, chấp hành mọi mệnh lệnh được giao mà không có ý kiến gì. Nàng mở đèn pin gắn trên đỉnh chiếc mặt nạ lên, mang theo Chu Đào đi vào trong Hồng Môn.
Đợi hai người mất dạng, Diệp Thiên mới đưa tay vỗ vào chiếc quan tài giữa căn phòng:
- Đến lúc chơi cùng thứ này rồi.