Chương 2: Sơn Tặc Hung Mãnh!
**
Nhìn tiểu tử Lý gia đang ngơ ngác nhìn mình, lão giả lui ra phía sau mấy bước, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Lão từng thấy qua vẻ mặt này trên mặt Lưu quả phụ, nghĩ đến vài ngày trước ở thôn đông, Lưu quả phụ cũng như thế, tỉnh lại sau giấc ngủ thì không biết mình là ai, cả ngày ngồi trong sân cười ngây ngô, một khi có người tới gần nàng, lập tức kêu to, nếu có ai chạm vào nàng thì nàng sẽ cắn lại...
Về sau người quan phủ đến, nói Lưu quả phụ bị điên, lấy dây xích sắt khóa nàng trong nhà, đồng thời khuyên bảo thôn dân trông giữ nàng cho tốt, nếu nàng chạy ra ngoài đả thương người, bọn họ sẽ chịu trách nhiệm.
Lý Dịch thấy lão giả trở mặt, hắn quay đầu nhìn thấy hai đại hán tráng kiện chạy tới bên này.
Trong thời gian ngây người ngắn ngủi, Lý Dịch không có chút do dự co cẳng chạy mất!
Nói đùa, hắn vừa rồi nghe được rõ ràng, lão đầu kia nói mình "Bị điên", nếu như bị bắt, không chừng còn bị xem như tà ma nhập thể, bị trói vào cây cột rồi hỏa thiêu mình...
Lý Dịch đã ch.ết qua một lần càng thêm trân quý cái mạng nhỏ của mình hơn so với ai khác, giờ khắc này hắn bạo phát ra tốc độ nhanh nhất từ khi hắn chào đời đến nay.
Sau lưng, lão giả và hai tráng hán trợn mắt hốc mồm nhìn Lý Dịch đang bức tốc, chỉ biết ngoác mồm.
Ai cũng không nghĩ tới, tiểu tử Lý gia tay trói gà không chặt, bình thường đi hai bước đã muốn nghỉ ngơi thế mà chạy nhanh như vậy!
- Xem ra, người mắc bị điên không thể dùng lẽ thường để hình dung...
Lão giả vuốt vuốt chòm râu dài, không khỏi cảm thán.
Lo lắng bị hai đại hán bắt về thiêu ch.ết, Lý Dịch một đường phi nhanh, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy thôn trang, thấy không có người đuổi theo mới đặt mông ngồi dưới đất.
Hắn thở hổn hển từng ngụm, cảm giác toàn thân như muốn hư thoát.
Toàn lực phi nước đại nãy giờ cơ hồ đã hao hết khí lực của hắn, nếu như bây giờ hai đại hán kia đuổi tới, Lý Dịch cũng đành chịu, hắn giờ đã không có khí lực đứng lên.
Không cần xác định, Lý Dịch vững tin mình đã xuyên không.
Tuy không biết hiện tại là năm nào, ở đâu nhưng dù sao cũng tốt hơn bị trói trên cột thiêu ch.ết, tối thiểu nhất, mình còn sống.
Ngồi dưới đất hơi khôi phục một chút thể lực, nội tâm Lý Dịch lại sầu muộn.
Khẳng định không thể quay về gian phòng kia, không nói ở trong đó chỉ có bốn vách tường, một cái bàn, một cái giường, mà chút đồ ăn cũng không có, nói không chừng khi hắn trở về, người cả thôn đều đang cầm bó đuốc nghênh đón hắn ở cửa thôn, sau đó hắn có thể sẽ quang vinh hy sinh lần nữa.
Chả có khác nhau mẹ gì hết, đều bị thiêu ch.ết.
Thế nhưng không quay về thì hắn ngủ ở đâu đây?
Lý Dịch mới vừa tới đến thế giới này, đầu tiên phải giải quyết vấn đề sinh tồn.
Ầm ầm...
Đúng lúc này, Lý Dịch bỗng nhiên cảm giác được mặt đất dưới chân chấn động.
- Thế nào, động đất?
Lý Dịch đau khổ trong lòng, vừa thiếu chút nữa bị thiêu ch.ết, hiện tại lại gặp động đất, đời trước mình tạo nghiệt gì thế!
Rất nhanh, Lý Dịch phát hiện đây không phải động đất.
Phương xa, bụi mù như dòng nước lũ cuồn cuộn tiến về bên này, trong lúc Lý Dịch đang kinh hãi đã đến trước người hắn, cách chỉ mấy bước.
"Khục! Khục!"
Lý Dịch không kịp đề phòng, hít một miệng lớn bụi vào họng, sặc đến nước chảy nước mắt.
Thật vất vả tỉnh táo lại, vừa định mắng vài câu là ai không có tố chất như thế, lúc ngẩng đầu lên, thần sắc không khỏi khẽ giật mình.
Phía trên con ngựa cao to, một vị tuyệt sắc nữ tử thân mang trang phục màu trắng đang cúi đầu nhìn hắn.
Lông mày hơi nhíu tựa hồ đang suy tư điều gì, nhìn dung nhan vô cùng đáng yêu trước mặt, Lý Dịch chỉ cảm thấy cổ họng có chút phát khô, còn chưa chờ hắn mở miệng, chỉ thấy nữ tử kia hơi gật đầu, trên mặt lộ ra biểu lộ hài lòng, nhàn nhạt phiết hắn liếc một chút, vẫy tay ra lệnh.
- Trói!"
Trong lúc Lý Dịch còn đang ngốc trệ, vài tên sơn tặc hung ác sau lưng nữ tử kia đã tung người xuống ngựa, xông lên...
- Hắc hắc, là một thư sinh...
- Bộ dáng thật anh tuấn, xứng với trại chủ chúng ta!
- Vẫn là ánh mắt nhị tiểu thư tốt...
- Tất cả im miệng cho ta!
Lý Dịch bị trói hai tay sau lưng, nằm ngang trên lưng ngựa, đời trước ngồi xe buýt đã thấy choáng, hắn càng không thích ứng công cụ giao thông thời đại này, trên đường đi bị lắc đến chóng mặt, ý thức cũng dần mơ hồ, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười thô kệch của nam nhân, sau đó nghe một tiếng quát, sau đó mới dần yên tịnh, Lý Dịch cũng hoàn toàn mất đi ý thức.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa mở mắt ra, đầu tiên thấy màn lụa màu phấn hồng, Lý Dịch đứng lên, cảnh giác đánh giá hết thảy xung quanh.
Trên giường sắp xếp chăn mền tản ra hương thơm nhàn nhạt, bên ngoài màn lụa màu phấn hồng chỉ dùng cho thiếu nữ, trưng bày đơn giản một vài đồ gỗ dùng trong nhà, như bàn, ghế dựa, tủ áo...
Sơn tặc!
Hai từ còn sót lại trong đầu để Lý Dịch biến sắc, quay đầu nhìn tứ phương một chút phát hiện trong phòng trừ hắn ra cũng không có người khác mới hơi thả lỏng một hơi.
Chẳng lẽ, mới vừa rồi đang nằm mơ?
Nội tâm Lý Dịch bỗng toát ra một ý nghĩ may mắn.
Sau một khắc, Lý Dịch minh bạch, không phải nằm mơ...
Bởi vì đau!
Lý Dịch nhăn nhặt bưng bụng dưới, da thịt trong quần áo truyền đến cảm giác nóng bỏng để hắn nhịn không được mà ngừng thở, Lý Dịch chửi trong lòng một câu, đám gia hỏa kia thật thô lỗ, không cần nghĩ cũng biết, chỗ này nhất định do mình bị vắt ngang lưng ngựa mà tạo thành!
Cũng không biết y phục thời này do ai phát minh, một tầng lại một tầng, Lý Dịch phí hơn nửa ngày công phu mới cởi ra, cúi đầu xem xét, bụng dưới giữa rốn và thằng em quả nhiên đỏ chót một mảnh.
Lúc này, Lý Dịch ngược lại không có tâm tư mắng những tặc nhân kia, hắn đang cân nhắc tình cảnh bây giờ của mình.
Xem ra, mình hẳn bị những sơn tặc kia bắt được đưa đến đây, thời điểm bị xách lên lưng ngựa ngầm nghe trộm những người kia nói cái gì mà "Trại chủ" "Thành thân" này nọ...
Đầu não Lý Dịch liên tưởng một phen, biểu hiện trên mặt bỗng nhiên trở nên hoảng sợ.
Thành thân!
Lần nữa cúi đầu nhìn một chút, Lý Dịch mới phát hiện y phục hắn mặc hiện tại đã không phải quần áo mặc buổi sáng, không biết lúc nào đã thay đổi thành trường bào màu hồng, trước ngực còn đeo một đóa hoa hồng to lớn đỏ thẫm, nhìn qua muốn vui bao nhiêu thì có vui bấy nhiêu.
Nếu như tính cả lông cắm trên đầu... Lông gà rừng hay lông Khổng Tước gì đó, thì y chang tạo hình tân lang trong các bộ phim cổ trang a!
tr.a xét lại trí nhớ còn sót lại trong ý thức, tựa hồ đã từng bị người đỡ lấy đi tới đi lui, lại còn quỳ xuống, rồi dập đầu...
Sau khi nhớ lại từng hình ảnh mơ hồ, sắc mặt Lý Dịch trắng bệch một mảnh.
Hắn thật bị người đoạt làm áp trại phu nhân?
Không đúng, là ép trại tướng công!