Chương 19: Thứ Nhất Thùng Kim
**
- Biết mình sai ở chỗ nào không?
Nhìn Tiểu Hoàn đang cúi đầu đứng trước mặt, Lý Dịch làm ra vẻ tức giận hỏi.
Lúc đầu chỉ nhất thời hưng khởi giúp tiểu nha hoàn vẽ tranh, bị nàng đem ra ngoài khoe, Liễu Như Ý cũng yêu cầu hắn vẽ một bức giống như đúc, vẽ thì vẽ, thế mà còn không trả tiền?
Thân huynh đệ tính toán sổ sách đây, huống chi là cô em vợ!
Vạn nhất những thiếu nữ bên trong trại đến tìm hắn vẽ thì làm sao, tuy phí không nhiêud thời gian, nhưng vẽ xong không trả tiền, tâm lý Lý Dịch luôn luôn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái.
Tiểu nha hoàn cúi đầu nhìn mũi chân mình, hai cánh tay xoa nắn góc áo, mặt nhỏ ửng hồng không nói lời nào, loại động tác này chỉ khi nàng phạm sai lầm mới làm ra.
Sau một lát, mới nghe được âm thanh mềm mại truyền tới.
- Cô gia, ta biết sai...
Lý Dịch nhíu mày nhìn nàng.
- Tốt, vậy ngươi nói xem ngươi sai ở chỗ nào?
Tiểu nha hoàn nghĩ một lát mới ngẩng đầu, yếu ớt nói.
- Ta không nên cầm đèn ra khoe mẽ.
Mặc dù cúi đầu nhận sai, nhưng tiểu nha hoàn lại không có một chút cảm giác khẩn trương.
Ở chung thời gian dài, nàng đã sớm biết cô gia không phải người dễ dàng tức giận, đối với nàng cũng rất tốt, tựa hồ còn tốt hơn tiểu thư và nhị tiểu thư.
Lần hù nàng duy nhất là hôm trước nàng giúp cô gia thái thịt cắt trúng vào tay, chảy máu, đang muốn chạy ra lấy một nắm đất rải lên thì cô gia phát cáu với nàng.
Nhưng người bên trong trại, bình thường không cẩn thận bị đứt tay hoặc địa phương khác đều sẽ làm như thế này.
Nàng chỉ nhớ rõ khi đó mình đứng một chỗ ủy khuất muốn khóc, sau đó cô gia dắt nàng đi rửa vết thương, lấy thuốc trị thương từ chỗ tiểu thư, sau đó còn lấy một miếng băng gạc thả vào nồi nấu, dùng kéo cắt ra một đầu sau đó băng bó cho nàng, mỗi lần nghĩ đến chuyện này, nội tâm tiểu nha hoàn cảm thấy ấm áp.
Tuy không biết tại sao cô gia làm như vậy, nhưng nàng biết đây là vì tốt cho nàng, cô gia là người đọc sách, hiểu nhiều lắm, sẽ không sai...
Lý Dịch cũng không phải tức giận thật, nhìn tiểu nha hoàn đứng đó cúi đầu thừa nhận sai lầm, khoát tay nói.
- Đi thôi đi thôi, về sau chú ý một chút.
Liễu Như Nghi bình thường không biết bận rộn cái gì, mỗi ngày chỉ có lúc ăn cơm mới có thể nhìn thấy, về phần Liễu Như Ý, Lý Dịch cảm thấy vẫn không thấy nàng thì tốt hơn, trong tiểu viện, ngày bình thường cũng chỉ có Lý Dịch và Tiểu Hoàn, đối với tiểu nha hoàn này, thậm chí Lý Dịch còn quen thuộc hơn thê tử trên danh nghĩa của hắn, đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà trách cứ nàng.
- Biết rồi, cô gia...
Tiểu nha đầu mềm mại ứng một tiếng, lúc đi ra khỏi cửa, Liễu Như Ý vừa lúc tiến vào, trong ngực ôm một đống đồ vật.
Lý Dịch thấy nàng đi đến trước mặt mình, "Ba" một tiếng, thả đống đồ trong tay xuống bàn trước mặt.
- Vẽ cho tất cả những Kỳ Thiên đăng này bức tranh như trước đó.
Nhìn một chồng Kỳ Thiên đăng trước mắt, sắc mặt Lý Dịch dần đen xuống... Thật đúng coi mình như ở đợ mà làm miễn phí này!
"Ba!"
Lại một tiếng vang giòn tan, Liễu Như Ý ném một cái túi lên bàn, từ tốn nói.
- Mỗi Bức Họa 10 đồng tiền, một xu không thiếu!
Lý Dịch sững sờ một lúc, mặt dần dần giãn ra.
- Thành giao!
Ở Liễu Diệp Trại lâu như vậy, cuối cùng cũng gặp được một người coi trọng mình, càng nhiều như vậy càng tốt a.
Liễu Như Ý không ưa nhất sắc mặt con buôn của hắn, hừ lạnh một tiếng quay người đi ra ngoài.
- Thật sự là há mồm sư tử, chỉ một bức họa lại bảo ta giao ba mươi đồng tiền, không bằng đi cướp luôn cho rồi!
- Ba mươi đồng tiền thì thế nào, cô còn không phải lấy ra à?
- Hừ, còn có mặt mũi nói ta, các cô trả tiền còn nhanh hơn ta nữa!
Dưới khất xảo lầu,
Đám nữ tử trực hệ Liễu thị đang chờ ở đó, sắc mặt có chút khó coi, tựa như có người... Đoạt ba mươi đồng tiền của các nàng vậy.
Đối với những nữ tử còn chưa xuất giá này, Khất Xảo Tiết là ngày lễ trọng yếu nhất trong năm, đêm Thất Tịch, các nàng sẽ thả Kỳ Thiên đăng, đồng thời nguyện vọng, hy vọng năm sau có thể tìm được một lang quân như ý, đối với nữ tử thời đại này, việc này quan hệ trực tiếp đến hạnh phúc nửa đời sau của các nàng.
Bởi vậy, cho dù một việc rất nhỏ, các nàng cũng không muốn bị người khác vượt mặt.
Tiểu Hoàn và Liễu Như Ý lấy Kỳ Thiên đăng đã vẽ "Thước Kiều Gặp Gỡ" ra rõ ràng xinh đẹp hơn của các nàng rất nhiều, cứ như vậy, còn chưa bắt đầu cầu nguyện, các nàng đã bị coi thường.
Vạn nhất Chức Nữ thích bức họa của Liễu Như Ý, thế chẳng phải bọn họ sẽ bị lép vế?
Nữ nhân mê tín thì thật đáng sợ, huống chi những cô gái này không nhận giáo dục Vô Thần giống như Lý Dịch, không mê tín... thì tin cái gì?
Trên thực tế, hiện tại Lý Dịch cũng bắt đầu hoài nghi tính chân thực của Vô Thần Luận, ngay cả xuyên việt hư vô này cũng có thể phát sinh, ai biết thế giới này có quỷ hay không?
Tạm không nói mê tín, mọi người đều có tâm ganh đua so sánh, người khác đều có, coi như không thể vượt qua các nàng, cũng phải ngang hàng cùng các nàng mới được.
Tuy ngày bình thường các nàng ngứa mắt với Liễu Như Ý và những người thân cận nàng ta, nhưng không phải thâm cừu đại hận gì, buông xuống mặt mũi đi cầu các nàng cũng có thể.
Không nghĩ tới, Liễu Như Ý đáp ứng rất sảng khoái nhưng lại chào giá mỗi bức họa ba mươi văn tiền, miễn trả giá..
Các nàng rõ ràng nhìn thấy Liễu Như Ý cũng không thu tiền của những nữ tử thân cận mình, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng ba mươi văn cũng không phải quá nhiều, lại còn cầu người, cuối cùng vẫn thành thành thật thật trả tiền.
Xa xa nhìn thấy Liễu Như Ý đi tới, chúng nữ sốt ruột vội vàng tới hỏi thăm.
- Sáng mai, các cô chờ ở chỗ này, ta sẽ đưa họa tới.
Nghe Liễu Như Ý trả lời chắc chắn, chúng nữ mới hài lòng rời đi.
Dứt bỏ cừu oán cùng Liễu Như Ý vì các nàng thật rất thích bức họa kia, vì thế tiêu tốn ba mươi văn tiền, đây cũng không phải một chuyện quá khó tiếp nhận.
Sau khi mọi người rời đi, Liễu Như Ý sờ hầu bao trong tay áo, ước chừng trọng lượng, miệng nhếch lên một đường cong.
Lúc này nghĩ đến sắc mặt con buôn kia của Lý Dịch thế mà cũng không thấy quá ghê tởm nữa.
Ngay lúc đó, Lý Dịch cũng vừa đếm xong đồng tiền trong bao vải.
- Mười ba bức họa, thế mà chỉ có một trăm hai mươi tám văn, gian thương! Thiếu hai ta đồng tiền!
Sắc mặt Lý Dịch có chút khó coi lắp bao vải đựng mấy đồng tiền, sau đó lộ ra nụ cười, ước chừng trọng lượng, nụ cười trên mặt càng sâu.
Bất kể nói thế nào, đây là món tiền đầu tiên hắn kiếm được trên thế giới này, tuy không nhiều nhưng cũng là một dấu hiệu tốt.
Buông túi tiền xuống, hô một tiếng.
- Tiểu Hoàn, đến mài mực!
Tiểu nha hoàn ngoài cửa ứng tiếng, chỉ chốc lát sau, thân ảnh đáng yêu có chút hùng hổ chạy vào.