Chương 30: Cản Đường Ăn Cướp
**
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, quý công tử trẻ tuổi liếc Lý Dịch một cái, cầm trong tay bức họa của hắn được Lý Dịch vừa mới vẽ xong, hài lòng gật gật đầu.
Nhẹ nhàng búng tay một cái, một người đang ngồi xổm trong góc lập tức đứng lên, từ trong ngực lấy ra một khối bạc nén, "Ba" một tiếng ném lên mặt bàn trước mặt Lý Dịch.
Thanh toán xong, nhìn quý công tử tuổi trẻ đi xa, người qua đường xung quanh cũng đột nhiên mất một nửa, Lý Dịch học trong TV dùng hàm răng cắn cắn, cũng không thấy bị sức mẻ gì, ngẩng đầu nhìn từng người qua đường đang dùng một loại ánh mắt dị thường tham lam nhìn bạc trong tay hắn, vội vàng thu vào trong ngực.
Từ trình độ nào đó mà nói, đây mới là số tiền đầu tiên hắn kiếm được chân chính trên ý nghĩa sau khi đi vào thế giới này.
Không nên xem thường mười lượng bạc này, lấy một lượng bạc bây giờ có thể mua hai thạch gạo, mười lượng bạc đã đủ để một nhà bốn người sinh hoạt nhiều năm.
Sờ sờ bạc trong ngực, Lý Dịch không khỏi cảm thán trong lòng, vẫn là người trong thành có tiền!
Cứ như vậy, hắn chỉ cần mỗi ngày vẽ ra một bức họa kiểu này, rất nhanh thì có thể vượt qua thời gian xin nghỉ hưu sớm.
Đương nhiên, đây chỉ là tình huống lý tưởng nhất, trừ quý công tử nhìn dáng vẻ đường đường nhưng đầu không quá bình thường kia, sợ rằng không có mấy người sẽ tiêu mười lượng bạc mua lấy một bức họa.
Bạc tới tay, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, Lý Dịch một bên nằm trên ghế phơi nắng, một bên chờ thư sinh kia quay lại.
Lần này, hắn không cần đợi bao lâu, thân ảnh thư sinh kia vội vàng chạy tới.
Hai người hàn huyên lẫn nhau vài câu, thư sinh kia cảm kích nắm tay Lý Dịch không thả, không ngừng nói cám ơn, thẳng đến khi Lý Dịch phát hiện người qua đường xung quanh đang dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn bọn hắn mới vội vàng vung tay, ra ý cáo từ.
Đương nhiên, lúc gần đi, hắn lấy bức họa vừa rồi mình vẽ Liễu Như Ý đi, thấy thế thư sinh kia cũng không nói gì thêm, ngược lại cáo tri địa chỉ nhà mình cho Lý Dịch, mời hắn lần sau có thời gian đến luận bàn họa kỹ.
Cầm mười lượng bạc, Lý Dịch cảm thấy an tâm không ít, đồ vừa rồi mua không nổi hiện tại cũng có thể vung tay lên trả tiền, bất quá lúc này, trong tay hắn đã cầm không ít thứ, phải chờ bọn người đại hán họ Phương quay lại, dù sao, có sức lao động miễn phí để sử dụng, không dùng thì phí...
Đi đến bên cạnh cây đại liễu trước đó ước định cùng bọn người Liễu Như Ý, tìm một khối thạch đầu sạch sẽ ngồi xuống, chờ mọi người đại hán họ Phương quay lại.
Lúc này Lý Dịch cũng không có phát hiện, sau lưng hắn không xa, trong đám người, một thanh niên xấu xí nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong mắt lóe lên một đạo quang mang tham lam.
Một lúc sau, thân ảnh thanh niên rất nhanh đã biến mất trong một ngõ tắt.
Bên cạnh Họa quầy, sau khi Lý Dịch rời đi, thư sinh kia bắt đầu thu dọn đồ đạc.
- A, làm sao hôm nay thu thập sớm vậy?
Một đạo thanh âm thanh thúy truyền đến, thư sinh ngẩng đầu, nhìn người tới, vừa cười vừa nói:
- Nguyên lai là Tiểu Thúy cô nương, hôm nay trong nhà có việc nên thu thập sớm một chút, cô nương đến lấy họa à?
Thiếu nữ ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, chải hai búi tóc hai bên, khuôn mặt có chút giống trẻ sơ sinh gật đầu, nói:
- Vẽ xong chưa, tiểu thư sai ta đến lấy.
Thư sinh kia cười gật đầu, đưa tới một ống tranh để trên bàn, nói:
- Đã vẽ xong, Tiểu Thúy cô nương mở ra nhìn xem, nếu có chỗ nào không hài lòng, cứ việc chỉ ra, ta sẽ sửa lại.
Thiếu nữ kia khoát tay, nói:
- Không cần, tiểu thư đang rất vội vã muốn lấy họa, ta vẫn phải lập tức trở về.
Đối với kỹ xảo hội hoạ của thư sinh, thiếu nữ cũng không có gì hoài nghi, tiện tay tiếp nhận ống tranh thư sinh đưa, lấy từ trong ví bên hông ra vài đồng bạc vụn, đặt lên bàn sau đó vội vàng rời đi.
Thư sinh kia thu thập xong, gửi đồ ở tửu lâu bên cạnh rồi cũng rất nhanh rời đi.
Mà lúc này, tình cảnh Lý Dịch lại có chút không tốt lắm.
Nhìn một đám người xa lạ chậm rãi đi về bên này, Lý Dịch đứng lên, mặt lộ vẻ cảnh giác.
Trực giác nói cho hắn biết, có phiền phức tới.
Đang muốn chạy qua hẽm nhỏ bên cạnh, thì hai bên sườn đã xuất hiện hai người, thể trạng không khác gì đại hán họ Phương, rõ ràng không phải người Lý Dịch có thể đối phó.
Cơ hồ là trong giây lát, Lý Dịch đã hiểu chuyện gì đang phát sinh.
Sợ rằng vừa rồi hắn lấy bạc ra thử, bị một ít người nhìn thấy.
Ba mặt đều bị vây quanh, phía sau là một đầu đường tắt, Lý Dịch cơ hồ không hề nghĩ ngợi đã chạy vào đó.
Nhìn thấy cử động này của hắn, những người kia không chỉ không đuổi theo, trên mặt từng người ngược lại lộ ra nụ cười trêu tức.
- Trên thân thư sinh kia thật có bạc?
Đi đến đầu ngõ, đại hán cầm đầu, mặt có vết sẹo, nhìn qua có chút dữ tợn đáng sợ bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn qua hỏi thanh niên xấu xí.
Cũng khó trách hắn hiếu kỳ, nhìn cách ăn mặc của gười kia, thấy thế nào cũng chỉ là một thư sinh nghèo, căn bản không giống như kẻ có tiền.
Thanh niên kia nghe vậy, lập tức nịnh nọt nói.
- Đại ca, ta nào dám lừa gạt huynh, vừa rồi ta tận mắt thấy hắn lấy ra một thỏi bạc rất lớn! Sợ rằng ít nhất cũng mười lượng...
- Mười lượng...
Đại hán mặt sẹo ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi, mười lượng bạc, chỉ cần không đi mấy kỹ viện quá nổi danh trong thành thì đủ để hắn tiêu dao khoái hoạt rất lâu.
- Đi vào thôi.
Đại hán kia phất phất tay, mọi người nhao nhao đi vào ngõ nhỏ.
- Mẹ!
Chạy hơn mười bước, nhìn thấy một bức tường cao cuối hẻm, Lý Dịch chửi một câu, không nghĩ tới đi vào một ngõ cụt, lúc quay đầu đã nhìn thấy mấy người kia đi tới.
- Thư sinh, bạc do chính ngươi tự giao ra hay đợi chúng ta giúp ngươi?
Đại hán mặt sẹo cầm đầu trêu tức đi đến trước mặt Lý Dịch, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hắn nói.
Đại hán này nhìn qua lưng hùm vai gấu, thân cao tối thiểu cũng tầm mét chín, gần hai mét, cao hơn Lý Dịch chừng một cái đầu, lúc nói chuyện, hoàn toàn là bộ dáng nhìn xuống.
Mấy người sau lưng hắn cũng dùng một loại ánh mắt trào phúng nhìn main, tựa như đang nhìn một con cừu non đang đợi làm thịt.
Bạc vừa mới tới tay, để trong ngực còn chưa nóng thì sắp bị người cướp đi, trong lòng Lý Dịch lúc này vô cùng biệt khuất, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Hắn cũng không có nghĩ đến việc phản kháng, đừng nói đại hán nhìn qua hung ác trước mặt, mà đám người sau lưng đối phương, Lý Dịch cảm thấy mình chỉ có hi vọng đánh thắng người thanh niên nhỏ bé bỉ ổi kia thôi.
Bạc không có thì còn có thể kiếm lại, mạng nhỏ không có thì không còn cái gì, dù những người này không có ý định đòi mạng hắn, khẳng định cũng sẽ đánh cho hắn một trận... Đây là điều Lý Dịch không muốn nhìn thấy.
Thở dài một hơi, ngẩng đầu thò tay vào trong ngực, chuẩn bị lấy thỏi bạc kia.
Nhìn thấy cử động của Lý Dịch, trên mặt đại hán hiện ra nụ cười.
- Thư sinh này, ngược lại rất thức thời...
Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu đại hán, sau một khắc, nụ cười hắn ngưng kết trên mặt.
- Mặt sẹo ch.ết tiệt, ngươi vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa cho nghe ta một chút?
Hán tử mặt sẹo ngạc nhiên, tay thư sinh kia đã thả vào trong ngực lại đột nhiên lấy ra, biểu lộ trên mặt lại thay đổi thành vẻ trào phúng và khinh thường, nhàn nhạt nhìn hắn nói.