Chương 92: Muội Làm Thế Sẽ Mất Bản Tài Tử!

**


Đã là tiểu thư khuê các, từ nhỏ được dạy bảo, nhất cử nhất động đều phải đoan trang, ổn trọng lễ nghi, đừng nói Thiên Kim Đổng tri phủ, hay Trần tiểu thư danh môn khuê tú, thậm chí thanh quan nhân hơi nổi danh Khánh An phủ ngày bình thường đều vạn phần rụt rè, quả quyết sẽ không làm ra hành động như mời nam tử xa lạ trước mặt mọi người.


Tuy những cô gái này cũng chỉ sai nha hoàn nhà mình tới, nhưng thiếp thân nha hoàn đại biểu ý nguyện các nàng, Lý Hiên thực sự không nghĩ ra, chỉ là một bài từ mà sao hấp dẫn những cô nàng kia như thế?


Phải biết, cho dù Tiểu Vương Gia cao quý như hắn, là Hoàng Thân Quốc Thích, những cô gái này nhìn thấy hắn bất quá cũng chỉ bảo trì lễ nghi, chắc chắn sẽ đến trình độ này, ở phương diện này, sức ảnh hưởng của Tiểu Vương Gia hắn thậm chí còn không bằng Dương Ngạn Châu, Trầm Chiếu - những tài tử nổi danh Khánh An phủ.


Nhưng... Cũng chưa nghe nói qua khuê nữ Đổng tri phủ mời Dương Ngạn Châu nghe!
Lý Hiên tin chắc mười phần, nếu Lý Dịch giờ phút này gật đầu, có lẽ đêm nay sẽ có rất nhiều nữ tử nguyện ý tiến cử giường chiếu cùng hắn lên đỉnh vu sơn.


Loại chuyện này, tài tử Khánh An phủ trước đó có thể làm không ít.


available on google playdownload on app store


Chờ đến khi chuyền tối nay truyền đi, sợ rằng sau này đi dạo thanh lâu không cần trả tiền, sợ rằng còn cô nương nguyện ý trao thân cho hắn mà không cần phụ trách a... (p/s: đừng hoài nghi điểm này, có tư liệu lịch sử nói rằng, cao nhân như Liễu Vĩnh và Đường Bá Hổ cũng có thể đi dạo thanh lâu không trả tiền – trích lời tác giả)


Cùng chung một đêm với Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ đối với những Kỹ Tử mà nói, là cơ hội dương danh rất tốt, nếu có thể nhờ hắn tặng một câu thơ, khen mình phong tình vạn chủng, phong tư yểu điệu, khuynh quốc khuynh thành hay gì đó, thì còn có chỗ tốt gấp bội, có thể rất được thị trường chú ý...


Mà loại tài tử có khuôn mặt anh tuấn, tài hoa chói sáng cũng chính là nhân tuyển thích hợp nhất cho việc trở thành lang quân như ý của các thiên kim tiểu thư kia!


Trong đầu hiện ra cảnh sau này Lý Dịch sẽ được các loại nữ tử chen chúc tiếp cận, nếu mình có được chân truyền của hắn... Khánh An phủ to đùng này còn có nữ tử cự tuyệt mình sao?
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Lý Hiên càng thêm quyết tâm kết giao người bạn này!


Nhìn các thiếu nữ trước mắt đưa qua khăn tay, thiệp mời loại hình đủ kiểu, Lý Dịch có chút nhức đầu, sống hai đời, hoàn cảnh bực này, hắn thật không ứng phó nổi.


Đưa ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Liễu Như Ý, lại phát hiện nàng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tằng Túy Mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.


Ngay tại thời điểm Lý Dịch sắp bị những thiếu nữ nhiệt tình bao phủ, rốt cục, Liễu nhị tiểu thư giống như nghe được tiếng kêu gọi trong lòng hắn, ánh mắt nhìn qua bên này.


Lý Dịch cho nàng một ánh mắt, Liễu Như Ý chậm rãi đi tới, chúng nữ chỉ cảm thấy mình bị một đạo lực lượng nhu hòa đẩy ra, sau đó nhìn thấy một bạch y nữ tử nắm lấy bả vai công tử, nhẹ nhàng nhảy lên, hai người đã đằng không mà bay, lướt qua đỉnh đầu của các tài tử, bay ra Thủy Tạ, trong nháy mắt đã biến mất trước mặt các nàng.


Một màn này quả thực trấn trụ tất cả mọi người ở đây.
Bầu không khí có trong nháy mắt yên tĩnh, sau đó lập tức xôn xao.
- Ta không nhìn lầm chứ, bọn họ vừa bay qua đỉnh đầu ta?
- Cái kia, là tiên tử sao?!
- Xong, vị công tử kia bay đi, bàn giao cho tiểu thư thế nào đây!
- Thật lợi hại...


Có tài tử khi nhìn vào Thủy Điệu Ca Đầu sẽ lâm vào thất thần, đến giờ phút này mới hồi phục tinh thần, không khỏi thở dài một hơi.
Tạo nghệ tại phương diện thi từ của người kia thật rất rất cao... Sau ngày hôm nay, danh Đệ Nhất Tài Tử Khánh An phủ sợ rằng sẽ đổi người.
- Thật lợi hại...


Trong mắt Lý Hiên tràn đầy hâm mộ, nếu hắn có bản sự dạng này, toàn bộ Khánh An phủ, dù thiên kim Đổng tri phủ hay tiểu thư Trần gia, hoặc mỗi thanh quan nhân thanh lâu mắt cao hơn đầu, bán nghệ không bán thân kia, lại có người nào không hâm mộ hắn?
- Thật lợi hại!


Hai tên hộ vệ mặc thường phục sau lưng Lý Hiên liếc mắt nhìn nhau.
Trong mắt hiện ra vẻ chấn kinh, nữ tử này có võ công bất phàm, khinh công càng không tầm thường, trước lúc này, bọn họ chưa bao giờ biết trong chốn võ lâm, khi nào xuất hiện nhân vật như thế?


Quả nhiên, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, giang hồ to lớn, người tài ba xuất hiện lớp lớp, sau khi trở về, nhất định phải bẩm báo Vương Gia, sợ rằng phải tăng cường lực lượng hộ vệ cho Tiểu Vương Gia!


Trên gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm, các nàng cũng không nghĩ tới, nữ tử vừa rồi yên tĩnh đứng bên người các nàng thế mà là một vị nữ hiệp lợi hại!


- Lý công tử bộc lộ tài hoa, đương thời hiếm thấy, Thủy Điệu Ca Đầu vừa ra, đã đã sừng sững trên đỉnh phong Trung Thu từ, hậu nhân muốn siêu việt, khó như lên trời, sợ rằng đồng dạng như Thước Kiều Tiên, đủ để lưu truyền thiên cổ...


Sau một lát, Uyển Nhược Khanh lấy lại tinh thần, than nhẹ một tiếng.
Tằng Túy Mặc quay đầu, hai người liếc nhìn nhau, thoáng di chuyển về phía trước một bước nhỏ, cười nói:
- Nhược Khanh tỷ tỷ nói là...


Uyển Nhược Khanh không có nói giống như nghĩ đến cái gì, ánh mắt bỗng nhiên nhìn cái bàn phía trước.


Tằng Túy Mặc thấy thế, biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp hơi đổi, thầm nghĩ trong lòng hỏng bét, vẫn bị Nhược Khanh tỷ phát hiện, ba chân bốn cẳng cấp tốc chạy tới cầm nhanh bản gốc Thủy Điệu Ca Đầu ôm vào trong ngực.


Hết thảy phát sinh như tốc độ ánh sáng, chờ đến khi Uyển Nhược Khanh kịp phản ứng, Tằng Túy Mặc cuốn tờ giấy Tuyên Thành kia thành ống, xinh đẹp đứng trước bàn, nháy đôi mắt to vô tội nhẹ nhàng cười nhìn mình.
Mà lúc này, nàng cũng chỉ mới bước ra một bước mà thôi.
- Túy Mặc, muội...


Uyển Nhược Khanh khẽ nhếch môi anh đào, gương mặt xinh đẹp tràn đầy ngoài ý muốn nhìn qua Tằng Túy Mặc, có chút không nói nên lời.
Đồ vật đã tới tay, trên mặt Tằng Túy Mặc hiện ra một nụ cười giảo hoạt, nhìn Uyển Nhược Khanh nói:


- Nhược Khanh tỷ, tỷ đã có Thước Kiều Tiên, Thủy Điệu Ca Đầu này không bằng nhường cho ta đi...
Lúc này, thanh quan nhân đầu bài Quần Ngọc Viện giống như một Tiểu Hồ Ly giảo hoạt, khắp khuôn mặt đều hiện ra nụ cười gian kế đã đạt được.


Cách đó không xa, Dương Ngạn Châu dừng bước, trên mặt hiện ra một nụ cười khổ...
Thế mà bị người khác tiên hạ thủ vi cường...
Mà lúc này, bên ngoài lâm viên, Lý Dịch vịn một cây đại thụ, nhắm mắt lại, mê muội trong đầu mới thoáng nhẹ đi một chút.


Kiếp trước chưa bao giờ thể nghiệm qua tư vị giống như đi cáp treo, sau khi đi vào cái thế giới này, hắn đã thể nghiệm hai lần.
Trong lòng của hắn cực độ hiếu kỳ, làm một nữ tử, vì cái gì mà Liễu Như Ý luôn không đi chính đạo, ưa thích bay tới bay lui trên tường không biết?


Hồi lâu sau, đợi nhịp tim đập nhanh hoàn toàn bình ổn, Lý Dịch quay đầu, nhìn qua nữ tử xinh đẹp ở bên cạnh, ánh mắt u oán mở miệng.
- Liễu Như Ý, muội dạng này... Sẽ mất đi bản tài tử...


- Nếu chút điểm xóc nảy ấy cũng không thể chịu đựng được thì luyện võ cả một đời cũng thành không trở thành nhị lưu cao thủ nổi.
Nữ tử ôm kiếm dựa nghiêng một bên, liếc hắn một cái, nhàn nhạt mở miệng, cho ra lý do Lý Dịch không thể phản bác.


Lúc nàng nói chuyện, một cánh tay ngọc co lại vào trong tay áo, Lý Dịch không nhìn thấy tờ giấy bị nàng lặng lẽ giấu đi kia...






Truyện liên quan