Chương 110: Sản Xuất Số Lượng Lớn
**
1 Cho dù nói như thế nào, hắn đã tốn hao không ít tâm huyết vào Như Ý Lộ, không phải thời khắc vạn bất đắc dĩ, Lý Dịch sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Đêm qua, hắn đã nghĩ ra mấy loại sách lược tiếp thị, nếu thực sự không được, tìm mấy kẻ lừa gạt, lẫn lộn cũng có thể.
Đương nhiên, những phương pháp này có hữu dụng hay không vẫn phải thử qua mới biết, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn lần nữa xuống núi trở lại Phủ Thành.
Lần này không để cho Tiểu Hoàn đi theo, ngược lại là Lão Phương không yên lòng, cứ phải theo tới xem một chút.
Không biết tình huống cửa hàng hiện tại như thế nào, suốt ngày đợi trong trại, trong lòng của hắn cũng không nỡ.
Cửa Như Ý Phường lúc này chỉ còn lại hai vị thiếu nữ, tiểu nha hoàn kia sau khi đợi hơn nửa canh giờ thì không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa.
- Xem ra nơi này hẳn sẽ không mở cửa buổi sáng.
Hai nha hoàn nhìn sắc trời, thời gian đã sắp đến gần giữa trưa, lắc đầu nói.
Mặc dù không mua được Như Ý Lộ, trở về không thể giao nộp, nhưng cửa hàng không mở cửa cũng không phải mình sai, chờ ngày mai lại đến xem.
Hai người thống nhất ý kiến đang muốn rời khỏi thì từ xa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đi về phía đây.
- A, không phải vị kia chưởng quỹ vừa gặp hôm qua sao?
Một tiểu nha hoàn hơi kinh ngạc hô.
- Đúng, chính là vị công tử kia.
Bên cạnh, một thiếu nữ khác lập tức lên tiếng.
Hôm qua, lúc bồi phu nhân đi mua son, phấn, trong lúc vô tình phát hiện nơi này mới mở một cửa hàng, tò mò đi vào, hai vị tiểu nha hoàn không có ấn tượng quá nhiều đối với cửa hàng nhưng vị chưởng quỹ anh tuấn trong cửa hàng lại làm cho các nàng ghi nhớ.
Nếu vị công tử này đã tới, vậy Như Ý Phường hẳn cũng sẽ mở cửa, trong lòng hai người vui mừng, may mắn các nàng không rời đi quá sớm.
Lý Dịch ngược lại không có chú ý có hai vị thiếu nữ đang đứng trước cửa hàng, đang thầm nghĩ chuyện khác, mở cửa mới phát hiện hai nàng theo hắn đi vào, mới rốt cục ý thức được cái gì.
- Hai vị cô nương là...
- Chúng ta đến mua Như Ý Lộ.
Một tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn hắn, thanh thúy nói.
Lão Phương đi theo phía sau nhìn thấy một màn trước mắt, biểu hiện trên mặt có chút sững sờ.
Không phải cô gia nói sinh ý Như Nghi lộ không tốt, căn bản không ai mua à, đây là tình huống gì?
Hình như hai tiểu nha hoàn chờ trước cửa không ngắn, mà còn vì mua Như Ý Lộ?
Lúc này, Lý Dịch mới phát hiện hai vị tiểu nha hoàn mắt trước nhìn có chút quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại thì nhớ đến phụ nhân mua Như Ý Lộ hôm qua mang theo hai nha hoàn bên người, không phải chính là hai người trước mắt sao?
Cửa hàng khai trương ngày thứ hai đã có khách hàng quen, đây là một chuyện đáng mừng, ít nhất nói rõ vấn đề không phải từ Như Ý Lộ, chỉ là phương thức tiêu thụ không đúng, Lý Dịch lấy ra một bình sứ trên kệ hàng, đưa tới.
Tiểu nha hoàn thấy vậy lắc đầu, lấy từ trong ngực ra hai thỏi bạc, đặt trên quầy, nói:
- Nơi này có hai mươi lượng, tất cả đều dùng để mua Như Ý Lộ.
Lão Phương đứng ở một bên ngơ ngác nhìn hai tiểu nha hoàn tài đại khí thô, não có chút quá tải.
Hôm nay, mới vừa mở cửa không bao lâu đã thu vào hai mươi lượng bạc, nếu như vậy mà còn nói là sinh ý không tốt, vậy thế nào mới tính là sinh ý tốt?
Ngay cả Lý Dịch cũng không nghĩ tới, hai vị tiểu nha hoàn vừa mở miệng đã muốn nhiều như vậy, nhóm Như Ý Lộ đầu tiên cũng chỉ làm ra có hai mươi mấy bình, dù sao trong nhà cũng phải lưu lại mấy bình, hôm qua bán hai bình, trong cửa hàng còn dư lại cũng chỉ có khoảng 20 bình mà thôi.
Trong cửa hàng còn thừa lại 22 bình Như Ý Lộ, tất cả đều bán cho hai tiểu cô nương, thêm ra hai bình, coi như tặng cho các nàng.
Hơn hai mươi bình Như Ý Lộ, hai người mang theo không tiện.
Lý Dịch tìm một hộp gỗ bỏ vào, nhìn hai vị tiểu nha hoàn vừa lòng thỏa ý rời khỏi cửa hàng, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút, nhiều Như Ý Lộ như vậy, phải dùng tới khi nào mới hết?
Đương nhiên, Lý Dịch cũng không biết, phụ nhân kia đã ký thác hi vọng sinh hoạt tình thú vợ chồng mình trong thời gian sau vào những này bình sứ nhỏ này, tự nhiên cần phải dự trữ nhiều một chút...
- Cô gia, không phải người nói sinh ý cửa hàng không tốt sao?
Lão Phương quay đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút ngốc trệ.
Nếu Như Ý Lộ có thể bán với tốc độ này, vậy hắn còn cần bán mứt quả làm gì, ngồi trong nhà kiếm tiền là được, cần gì phải phiền toái như vậy?
Lý Dịch thở dài một hơi, nhìn Lão Phương, chậm rãi nói.
- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ánh mắt phải nhìn xa một chút, lâu dài, ngươi hiểu không? Đây mới chỉ là hai mười lượng bạc mà thôi, sau này phải kiếm nhiều tiền hơn nữa, không được luôn luôn thỏa mãn hiện trạng, lúc này mới chỉ là một bước nho nhỏ trong kế hoạch của chúng ta mà thôi.
Trên mặt Lão Phương lộ ra vẻ sùng bái, cô gia đúng là cô gia, nếu đổi lại là hắn, nếu dễ dàng kiếm được hai mươi lượng bạc sớm đã không thể bảo trì bình tĩnh.
- Xin hỏi, nơi này có bán Như Ý Lộ không?
Một giọng nói yếu ớt từ cửa vang lên, một tiểu nha hoàn mười lăm mười sáu tuổi đi vào, đầu tiên nhìn thấy một đại hán khôi ngô, không khỏi có chút khiếp đảm, nhỏ giọng hỏi.
" Xin lỗi, hôm nay đã bán sạch Như Ý Lộ.
Trong lòng Lý Dịch kỳ quái, hôm qua Như Ý Lộ còn không ai hỏi thăm, sao hôm nay từng người đều chạy tới thế?
- A, vậy làm sao bây giờ?
Tiểu nha hoàn lộ ra vẻ mặt sầu khổ, vừa rồi thấy cửa tiệm chậm chạp không mở, nàng đợi nhàm chán cho nên đi dạo một vòng trên đường phố, lại không nghĩ rằng lúc trở về Như Ý Lộ đã bán xong.
- Như vậy đi, trước tiên cô có thể giao một nửa tiền đặt cọc, chờ ngày mai có hàng mới, chúng ta sẽ giữ lại cho cô, sáng ngày mai tới lấy là được.
Lý Dịch nhìn nàng nói.
Tiểu nha hoàn ngẫm lại cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Nàng ngược lại cũng không sợ bọn họ cầm tiền bỏ trốn, dù sao cửa hàng của bọn họ còn ở chỗ này, trong Phủ Thành cũng cực ít phát sinh chuyện gạt tiền đặt cọc của người khác.
- Vậy thì... Ta muốn mười bình, đưa ngươi 5 lượng bạc.
Tiểu nha hoàn móc từ trong ví ra 5 lượng bạc, ngẩng đầu nói.
- Cái gì... Mấy bình?
Lão Phương trừng mắt, nhìn thấy tiểu nha hoàn chẳng hề để ý mà đặt bạc trên quầy, trong lòng ngạc nhiên, chẳng lẽ người trong Phủ thành đều có tiền như vậy?
Lý Dịch cũng không rảnh rỗi bồi tiếp Lão Phương ngẩn người, thu tiền đặt cọc, lấy một mảnh giấy viết xuống mấy chữ "Nước hoa, mười bình, đã giao tiền đặt cọc năm lượng", dưới góc phải tiêu sái kí lên tên của mình, đưa cho tiểu nha hoàn.
Sau nhiều lần xấu hổ, Lý Dịch cảm thấy loại chữ viết cua bò kiếp trước vẫn nên để cho một mình hắn thưởng thức, khi viết lên trang giấy, dùng bút pháp Vương Hi Chi độc nhất trên thế giới này, kí tên cũng là loại nghệ thuật ở hậu thế, không sợ có người bắt chước.
Tiểu nha hoàn cất kỹ trang giấy, ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của chưởng quỹ một chút, ẩn ẩn cảm giác có chút quen thuộc, trong lòng mang theo nghi hoặc, đi ra cửa hàng.
- Cô gia, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Lão Phương hưng phấn nhìn Lý Dịch, hỏi.
Lý Dịch liếc nhìn hắn, có chút tức giận nói.
- Còn có thể làm gì, đương nhiên tăng nhanh sản xuất rồi!
Ngay khi bọn hắn đóng cửa tiệm, dự định về trại thì tiểu nha hoàn kia cũng đã về đến nhà, ngay một khắc rảo bước vào cổng chính, trong đầu giống như có một tia sáng xẹt qua.
- Vị công tử vừa rồi kia, giống như là...
Trong óc tiểu nha hoàn không khỏi hiện lên khung cảnh một buổi tối không lâu trước đây, trong vườn cẩm tú, trên hội thơ Trung Thu, nàng được tiểu thư nhờ đi mời vị tài tử kia, cùng nha hoàn nhà khác tranh nhau mặt đỏ tới mang tai...