Chương 102: Muội không muốn liên hôn
Edit: LeeMon
Beta: Mavis Clay, Thảo My
"Lung nhi, nàng cảm thấy gả Dao nhi cho Nam Cung Mộc thế nào?" Đông Phương Dịch Hàn ôm chặt Thương Lung Tình vào trong ngực, hôn lên trán nàng, thản nhiên nói.
"Không ổn lắm!" Thương Lung Tình nghe vậy, thản nhiên đáp lại, nàng không có hứng thú gì với mấy cái này, lại càng không xen vào, không hiểu tại sao hắn lại hỏi nàng như vậy?
"A? Tại sao vậy? Cảm thấy bọn họ không hợp nhau sao?" Đông Phương Dịch Hàn hơi nghi ngờ đáp án của Thương Lung Tình, vì sao nàng không suy nghĩ đã trả lời nhanh như vậy!
"Chàng cảm thấy quốc vương kế nhiệm của Địa Long quốc sẽ là ai?" Thương Lung Tình không trả lời hắn ngay mà hỏi lại một vấn đề khác, vẻ mặt không dao động chút nào.
"Nếu không có bất ngờ gì mà nói, sẽ là Nam Cung Mộc." Mặc dù trong lòng Đông Phương Dịch Hàn có chút không hiểu, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc, luôn cảm thấy trong lời nói của nàng có hàm ý khác.
"Vậy chàng cảm thấy với tính cách của muội muội chàng, nàng có thể đảm nhiệm được không? Một công chúa ngoại quốc đấu thắng được nữ nhân bản quốc?" Thương Lung Tình không quanh co lòng vòng nói thẳng ra. Không phải nàng xem nhẹ Đông Phương Dao, mà sự thật là như vậy, không thể không đối mặt.
"Nàng cảm thấy muội ấy quá đơn thuần, không có cách đối phó với nữ nhân hậu cung?" Đông Phương Dịch Hàn khẽ nhíu mày, chính xác là hắn cũng chưa suy xét đến vấn đề này, vốn dĩ cũng chỉ là muốn tìm một nơi tốt cho Dao nhi, cho rằng Nam Cung Mộc là lựa chọn không tồi mà thôi.
"Ta đâu có nói thế! Tốt nhất là chàng hỏi ý kiến của muội ấy đi? Nếu thực sự là vì muốn tốt cho muội ấy." Thương Lung Tình không nói rõ, nữ nhân trong cung nào có ai không có tâm kế, nàng cũng không hiểu rõ Đông Phương Dao, vì vậy, cũng không thể kết luận bừa.
"Nhưng lần liên hôn này, muội ấy thân là công chúa, nếu không gả, vậy rất khó giao phó." Đông Phương Dịch Hàn nhớ tới lần liên hôn này, thật là đau đầu, đương nhiên hắn không nỡ để muội muội duy nhất đến nơi xa như vậy, nhưng nếu như không làm như thế, sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết.
"Lấy thực lực của chàng, ngay cả muội muội của mình cũng không bảo vệ được sao?" Thương Lung Tình nhíu mày, hàm ý nhìn hắn mà nói. Nếu hắn thực sự lo lắng đau lòng cho muội muội của hắn, nàng tin hắn sẽ không cưỡng ép nguyện vọng của nàng.
"Ách, cũng không phải vậy! Vậy nếu không thì hỏi ý kiến của muội ấy đi." Đông Phương Dịch Hàn suy nghĩ một chút, gật đầu nói, nét mặt hiện đầy suy nghĩ sâu xa.
"Buồn ngủ quá, ta phải đi ngủ đây." Thương Lung Tình đột nhiên cảm thấy mình hơi mệt, bèn chui từ trong ngực hắn ra ngoài, định đi ngủ một lát. Vậy mà, lại bị hắn kéo vào trong lòng, ngạc nhiên một hồi.
"Lung nhi, đợi lát nữa Nam Cung Mộc qua đây, nàng cùng ta đi gặp hắn? Nàng ngủ trong lòng ta trước một lát, lát nữa ta gọi nàng dậy, được không?" Đông Phương Dịch Hàn cúi đầu nhìn Thương Lung Tình trong ngực, dịu dàng nói. Vẻ mặt vừa bá đạo vừa mạnh mẽ.
Khóe miệng Thương Lung Tình co rút, hắn đang thương lượng với nàng sao? Nếu là thương lượng với nàng sao lại ôm nàng không chịu buông tay? Đây rõ ràng là nhất định phải để nàng đi gặp Nam Cung Mộc cùng hắn. Chẳng lẽ hắn thật sự muốn nàng xem xét giúp muội muội hắn sao?
"Ta không muốn đi, chàng đừng ép buộc ta thế chứ?" Thương Lung Tình ngao ngán đảo tròn con ngươi, vẻ mặt không vui nói. Người này có lúc rất dễ nói chuyện, có lúc lại cảm thấy vô cùng ngang ngược không hiểu lý lẽ, thay đổi rất nhiều.
"Ách, Lung nhi, nàng đi theo ta xem đi? Lát nữa cũng có thể cho ta ý kiến." Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, biết nhất định là Thương Lung Tình không vừa lòng chuyện vừa nãy, chớp chớp đôi mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu oan ức nhìn nàng giả nai nói.
"Nhưng ta mệt ch.ết đi được, không muốn gặp ai cả." Thương Lung Tình cố ý bĩu môi nói. Lúc này người cũng chui vào trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái dựa vào.
"A, vậy chờ nàng ngủ đủ rồi đi gặp vậy, nàng nghỉ ngơi trong lòng ta là được." Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, nhếch môi cười nói. Mặc dù nàng nói mệt không gặp người khác, nhưng lại không rời khỏi ngực hắn, cũng đủ để chứng minh nàng đã đồng ý. Nếu không đã sớm mặc kệ hắn, một mình đi rồi.
"Đại ca, đại ca, muội không muốn liên hôn! Không được gả muội cho người nước khác." Đông Phương Dao người chưa tới, tiếng đã tới trước, vừa vội vã thở hổn hển chạy vào, vừa cuống cuồng nói. Nàng vừa mới nhận được tin, đã đi tìm nhị ca, kết quả nhị ca nói cái gì cũng là do đại ca quyết định, vì vậy nàng ngay cả nước còn chưa uống đã chạy đến đây.
"Dao nhi, bộ dạng này của muội còn ra thể thống gì, đừng hồ nháo." Đông Phương Dịch Hàn cau mày, nhìn Thương Lung Tình trong ngực một chút, thấy hình như nàng không có dấu hiệu tỉnh lại, thấp giọng khiển trách nàng.
"Ách, đại tẩu đang ngủ sao?" Đông Phương Dao thấy Đông Phương Dịch Hàn mặt lạnh, vẫn cẩn thận từng li từng tí nhìn người trong ngực, hơi ấp úng nói. Nàng cũng biết, ở trong mắt của đại ca, bây giờ cũng chỉ có đại tẩu, những người khác hoàn toàn là mây bay.
"Dao nhi có người thích rồi sao?" Thực ra Thương Lung Tình đã sớm tỉnh rồi, chỉ là nàng lười di chuyển mà thôi, thấy Đông Phương Dao chạy vào, vẻ mặt còn mờ mịt, liền lên tiếng hỏi.
"Ách, không có.... Không có." Đông Phương Dao nghe vậy, sắc mặt hơi mất tự nhiên nhìn bọn họ nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xuất hiện một khoảng đỏ ửng nhàn nhạt.
"Nếu không có, vậy tại sao muội không đồng ý? Lần liên hôn này đều là hoàng tử đấy." Thương Lung Tình ngồi thẳng người trong lòng Đông Phương Dịch Hàn, mắt chớp chớp, thản nhiên nói. Dường như cũng là đang thử thăm dò nguyện vọng của Đông Phương Dao.
"Cũng bởi vì bọn họ đều là hoàng tử, nên muội mới không thèm! Muội muốn giống như đại ca và đại tẩu, một đời một kiếp một đôi, không cần hắn có địa vị hiển hách và quyền hành như thế nào, chỉ cần yêu muội là đủ rồi." Đông Phương Dao nghe vậy, trong nháy mắt nóng nảy, nàng không thèm mấy hoàng tử rắm thối đó! Nữ nhân của bọn hắn chất đống như núi, nàng cũng không muốn dụng tâm tính toán tranh thủ tình cảm với nhiều nữ nhân như vậy!
"Muội thực sự nghĩ như vậy sao, cho dù hắn là một thư sinh nghèo?" Thương Lung Tình nhìn Đông Phương Dịch Hàn mắt nháy nháy, dường như đang ám chỉ cái gì, vẻ mặt hứng thú nhìn Đông Phương Dao.
"Đúng vậy, có gì phải sợ? Không phải cuộc sống của hai người sao? Chỉ cần hắn chịu nỗ lực phấn đấu, cho dù là cơm canh đạm bạc thì có sao đâu chứ." Vẻ mặt Đông Phương Dao kiên định nói, mặc dù nàng là công chúa cao quý, nhưng nàng cũng có quyền lựa chọn hạnh phúc. Cho dù ra sao cũng được, nàng sẽ không gả cho người hoàng thất.