Chương 105: Ngươi lo lắng cái gì!
Edit: Mavis Clay
Beta: LeeMon, Thảo My
Ban đêm, bầu trời giống như tấm màn che tối màu, bên trên treo lác đác một ít đốm sao, ánh sao ảm đạm, mặt trăng bị những tầng mây dày che khuất, chiếu ra chút ánh sáng le lói.
Ánh nến mông lung bao phủ lên người Thương Lung Tình, tựa như đang phủ kín một lớp ánh sáng mỏng, trông mê ly mà thanh lãnh, cao quý mà đạm bạc, nàng nhàn nhã nâng chung trà lên, động tác tao nhã hớp ngụm trà, dường như đang chờ cái gì đó.
Bỗng nhiên, giữa trời đêm có một bóng đen đạp gió mà đến, áo bào nhẹ nhàng, trong mắt nam tử xẹt qua chút kinh ngạc, nhìn Thương Lung Tình, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi đang đợi ta?"
"Ngươi thấy vậy sao?" Thương Lung Tình nhìn nam tử mặc y phục đen từ đầu đến chân trước mắt, nhíu mày, lạnh nhạt đáp.
"Ha ha, xem ra chuyện gì cũng không qua mắt được nàng? Nàng không sợ hãi hay kinh ngạc thân phận của ta à?" Nam Cung Hành Vân nghe vậy, mặt đầy ý cười nhìn Thương Lung Tình, trong mắt dường như ánh lên sự si mê và ái mộ.
"Chỉ là có chút kinh ngạc thôi, nhưng điều đó đâu thể hiện cho cái gì đâu chứ? Chẳng lẽ bởi vì thân phận của ngươi khác thường, nên mọi thứ đều trở nên khác thường sao?" Thương Lung Tình lại hớp thêm một ngụm trà, tùy ý nói. Vẻ mặt nàng nói chuyện thản nhiên, dường như đã lường trước rằng hôm nay hắn sẽ đến.
"Lung Tình, nàng có đồng ý đi với ta không?" Nam Cung Hành Vân đột nhiên bước tới bên người Thiên Lung Tình, nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, thâm tình trông ngóng nàng, giống như đang nhìn một món bảo vật, tia sáng nóng bỏng lóe lên.
"Vậy là ý gì? Đi đâu?" Thương Lung Tình khẽ nhíu mày, dường như có chút không hiểu sao hắn lại nói vậy? Ý của hắn, là muốn mang nàng rời khỏi Thiên Long Quốc?
"Đương nhiên là theo ta về Địa Long quốc, nàng yên tâm, sau này nếu đại sự thành công, ta nhất định sẽ cho nàng ngôi vị cao nhất!" Nam Cung Hành Vân thấy Thương Lung Tình có chút chú ý, trong lòng nghĩ là nàng đồng ý, liền đưa ra hứa hẹn.
"Ngôi vị? Ý ngươi là gì? Vị trí hoàng hậu?” Thương Lung Tình híp mắt, trong mắt lóe lên chút lãnh ý. Không phải hắn nghĩ rằng nói với nàng như vậy, nàng sẽ đi cùng hắn chứ?
"Đúng vậy! Có gì có thể so với quyền lợi địa vị sao? Lung Tình, dựa vào tài hoa của nàng, sao có thể cam chịu chỉ làm một Tiêu Dao Vương Phi nhỏ nhoi chứ? Rời khỏi nơi đây đi theo ta không tốt sao? Ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng!" Nam Cung Hành Vân thâm tình nhìn Thương Lung Tình, trong mắt dường như còn lóe lên địch ý và hàn ý với Đông Phương Dịch Hàn.
"Ta nghĩ… hình như ngươi hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải? Ta không thể rời khỏi đây được, giờ ta đã là Tiêu Dao Vương Phi." Thương Lung Tình giương mắt lạnh nhạt nhìn Nam Cung Hành Vân, vân đạm phong khinh nói.
"Chỉ cần nàng đồng ý đi theo ta, những thứ khác ta đều không để ý!" Nam Cung Hành Vân kích động nhìn Thương Lung Tình, vô cùng chờ mong.
"Nhưng ta để ý!" Thương Lung Tình lạnh nhạt nhìn Nam Cung Hành Vân, dường như đang bắt đầu không vui. Hắn xem nàng là cái gì chứ? Có thể để hắn tùy ý sắp xếp sao?
"Hoàng tử Nam Cung nửa đêm chạy tới chỗ Vương Phi bổn vương, là có ý gì sao?" Đúng lúc Nam Cung Hành Vân còn muốn nói thêm gì đó, Đông Phương Dịch Hàn đã âm trầm bước tới. Ánh mắt thâm sâu nhìn hắn chằm chằm, còn có ý định nắm lấy Thương Lung Tinh kéo vào trong lòng.
"Lung Tình, nàng hãy suy nghĩ về lời nói của ta, ta rất nghiêm túc!" Nam Cung Hành Vân không thèm để ý tới sự ghen tuông của Đông Phương Dịch Hàn, nói thêm một câu thâm tình với Thương Lung Tình rồi mới xoay người bỏ đi.
"Lung nhi, hắn đã nói gì với nàng? Muốn nàng suy nghĩ cái gì?" Đông Phương Dịch Hàn khẽ nhíu mày, sốt ruột nhìn Thương Lung Tình hỏi, trong lòng dấy lên một chút hốt hoảng khó nói.
"Nói muốn ta cùng hắn rời khỏi Thiên Long Quốc." Thương Lung Tình rũ mi, khiến người khác không nhìn rõ được tâm tình của nàng, nhàn nhạt lên tiếng.
"Cái gì? Rời khỏi Thiên Long quốc? Không được, nàng không được rời khỏi ta, không được đồng ý với hắn!" Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe vậy, ôm chặt lấy nàng, bá đạo cường thế nói.
"Nếu ta muốn rời đi, chàng ngăn được sao?" Thương Lung Tình có chút buồn cười dựa vào lòng hắn, ra vẻ không hiểu nhẹ nhàng hỏi, vẻ mặt đầy sự tò mò.
"Lung nhi, nàng không nỡ rời khỏi ta có đúng không? Không cho nàng rời khỏi ta!" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhìn bộ dáng vô cùng ủy khuất, đáng thương tội nghiệp của hắn.
Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng giật giật, hắn trưng bộ dáng ủy khuất này cứ như ai khi dễ hắn thảm lắm vậy. Ánh mắt nàng phức tạp nhìn hắn, im lặng.
"Lung nhi, nàng im lặng chứng tỏ là nàng sẽ không rời khỏi ta đúng không?" Con ngươi của Đông Phương Dịch Hàn chớp chớp, lời nói và giọng nói có chút gấp gáp khẩn trương hơn.
Hắn biết, nếu nàng muốn rời đi hắn hoàn toàn không thể ngăn cản được! Dù sao thế lực của nàng còn lớn mạnh hơn thế lực của hắn không biết bao nhiêu lần! Trừ phi nàng tự nguyện ở lại, nếu không thì tay hắn vốn chẳng nắm nổi nàng, đây cũng chính là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy nóng ruột.