Chương 114: Ngươi không hề nói láo?
Edit & Beta: Hạ Tử Yên
"Ha ha, bán? Không thể nào, ta làm sao bỏ được, thương yêu còn không kịp nữa mà." Đông Phương Dịch Hàn cười ha ha, lqđ vẻ mặt vui vẻ ôm nàng lên xe ngựa, trở về Phủ Tiêu Dao Vương.
"Tiểu thư, ngươi rốt cục trở lại, Tiểu Thăng đã xảy ra chuyện" Thương Lung Tình mới vừa xuống xe ngựa, Mộng Vũ vội vàng bỏ chạy đến bên cạnh nàng, kê vào lổ tai nói.
"Chuyện gì xảy ra?" Thương Lung Tình khẽ nhíu mày, có chút không hiểu, thời gian gần đây tiểu tử kia luôn không thấy bóng người, mặc dù nàng biết thân phận của hắn không đơn giản, chỉ nhắc nhở hắn không nên đi trêu chọc phiền toái. Không nghĩ tới bây giờ lại đã xảy ra chuyện?
"Hắn bị thương, hiện tại đang nghỉ ngơi, cũng không để cho người ta đụng vào, tiểu thư, ngươi đi qua xem một chút đi." Mộng Vũ có chút lo lắng nhìn Thương Lung Tình, việc này dù sao cũng liên quan đến mạng người, lại kéo dài nữa, đoán chừng thương thế của hắn sẽ nghiêm trọng hơn.
"Đây là chuyện gì xảy ra, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?" Thương Lung Tình nhìn chằm chằm Âu Dương Thăng ngồi ở mép giường, nhìn vết máu khắp người hắn, lêqquýđônn cũng không chịu xử lý, nhất thời có chút tức giận không thôi. Đứa trẻ này sao lại không biết chiếu cố mình như vậy chứ.
"Tỷ tỷ, ta sai rồi. . ." Âu Dương Thăng cũng không nói cái gì, trực tiếp cúi đầu, dáng vẻ có chút ủy khuất, đáng thương nói, ánh mắt lấp lánh.
"Hừ, có chuyện gì? Mau xử lý miệng vết thương đi rồi nói sau." Thương Lung Tình khẽ hừ một tiếng, đi lên trước, bắt tay vào giúp hắn xử lý vết thương trên người.
Qua nửa canh giờ, cuối cùng Thương Lung Tình cũng xử lý tốt tất cả vết thương lớn nhỏ trên người hắn. Mặc dù không phải rất nghiêm trọng, nhưng nếu không chịu xử lý tốt, còn sợ sẽ bị nhiễm trùng.
"Tỷ tỷ, ta nói, tỷ không được giận ta nha." Âu Dương Thăng đáng thương nhìn Thương Lung Tình, nói có chút ấp úng. Ở trong lòng hắn, Thương Lung Tình đã sớm là người thân nhất, người đáng tin cậy nhất của hắn.
"Nói một chút xem, nếu gạt ta, sau này cũng đừng để cho ta nhìn thấy ngươi." Thương Lung Tình lạnh nhạt nghiêm mặt, có chút không vui nói. Mặc dù nàng đối tốt với hắn, nhưng lại không cho phép hắn coi nàng thành đồ ngốc.
"Tỷ tỷ, ta, ta thật ra là Thái tử Thủy Long Quốc, khi tỷ cứu ta, là vừa hay bị người đuổi giết. Thật xin lỗi, ta không nên giấu giếm tỷ." Âu Dương Thăng có chút xấu hổ cúi đầu, ngượng ngùng nói.
"Thái tử? Ngươi không có nói láo?" Mặc dù Thương Lung Tình biết thân phận của hắn không đơn giản, nhưng còn không có nghĩ tới hắn sẽ là Thái tử! Trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
"Là thật, tỷ tỷ, ta cũng vì không có biện pháp nên mới giấu diếm thân phận, tỷ đừng giận ta có được hay không?" Vẻ mặt Âu Dương Thăng ủy khuất nhìn Thương Lung Tình, trong mắt thoáng qua một tia bất đắc dĩ và hận ý.
"Sao ngươi lại bị đuổi giết, phụ hoàng ngươi mặc kệ sao?" Thương Lung Tình nhíu mày, bây giờ có chút im lặng, sao nàng lại có duyên với người của hoàng thất như vậy chứ, lần trước cứu là Hoàng tử Địa Long Quốc, lần này lại là Thái tử Thiên Long Quốc!
"Hôm bị đuổi giết đó phụ hoàng cũng không biết, sau có phái người tìm ta, nhưng ta không dám trở về, sợ lại bị hạ độc thủ. Dù sao ta cũng không xác định được là ai muốn muốn giết ta." Trong mắt Âu Dương Thăng thoáng qua vẻ bi thương, l^q"đ hắn vì tự vệ, chỉ có thể giả ngu để sống ở Phủ Tiêu Diêu Vương này, tránh né đuổi giết. Hắn cần phải tr.a rõ là ai muốn giết hắn, hơn nữa hắn cần phải giữ sức lực thì mới có thể phản kích trở lại.
"Nếu như vậy, vậy vì sao ngươi vẫn là vết thương khắp người? Sao ngươi lại chạy ra ngoài hả?" Thương Lung Tình nhìn hắn một cái, không vui nhìn chằm chằm hắn, tiểu tử này không khỏi quá không xem lời nói của nàng ra gì?
"Tỷ tỷ, ta chỉ là muốn đi ra ngoài thăm dò tình hình, nhưng, không cẩn thận bị bọn họ phát hiện, mới bị thương. . ." Âu Dương Thăng vừa nói vừa cúi đầu, không dám nhìn Thương Lung Tình, vẻ mặt xấu hổ.
"Vậy bây giờ ngươi định làm thế nào? Ngươi có thể đối phó với bọn hắn sao?"
"Ta đã liên lạc với người của ta, nhưng, lực lượng của ta có hạn, cho nên chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn. Nhưng gần đây nghe nói phụ hoàng bị bệnh, tỷ tỷ, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?"
"Nếu ngươi có đầy đủ binh lực, ngươi xác định ngươi có thể chiến thắng bọn họ không?"
"Ừ, tỷ tỷ, thật ra thì phụ hoàng luôn đứng bên phía của ta, nếu ta có lực lượng để chống lại, ta nhất định có thể thắng! Thật ra thì mấy năm nay phụ hoàng đều bị ép buộc không biết phải làm sao, chỉ có thể mắt mở mắt nhắm, cũng hi vọng ta có thể hăng hái tranh giành một chút "
"Nếu ta cho ngươi một đội quân, ngươi có thể đảm bảo toàn thắng hay không?"
"Có thật không? Tỷ tỷ, ngươi thật sự có thể giúp ta sao?"
"Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta là có điều kiện "
"Ồ, mặc kệ là điều kiện gì ta đều sẽ đáp ứng tỷ, chỉ cần tỷ tỷ có thể cho ta mượn một đội quân, ta nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình."
"Ngươi sẽ không sợ ta nói điều kiện quá hà khắc sao? Đồng ý sảng khoái như vậy?" Thương Lung Tình nhíu nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt, cố ý bày ra dáng vẻ suy nghĩ sâu xa.
"Không sợ, nếu tỷ tỷ chịu cho ta mượn lực lượng của tỷ, tại sao ta còn phải lo lắng những thứ này, ta tin tưởng tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không làm khó ta." Âu Dương Thăng nghe vậy, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, lqđ cũng không biết tại sao, trong lòng hắn chính là rất chắc chắn, Thương Lung Tình chắc chắn sẽ không nói điều kiện quá hà khắc.
"Ồ, ngươi ngược lại rất tin tưởng ta, thật sự không sợ ta bán đứng ngươi hả?" Thương Lung Tình nhìn vẻ mặt kiên định này của hắn, đột nhiên có chút buồn cười, tiểu tử này xem ra còn mạnh hơn so nàng tưởng tượng nha! Có lẽ giúp hắn thật sự sẽ là một việc đầu tư rất lời.