Chương 49: Thật đúng là thâm tàng bất lộ nha
Editoor: Ôp
"Tỷ tỷ, lễ vật của tỷ thật đặc biệt nha, là cái gì vậy?" Thương Doanh Nhi tò mò nhìn bánh sinh nhật kia, thấp giọng hỏi.
"Bánh sinh nhật, có thể ăn." Thương Lung Tình nhàn nhạt nói, thưởng thức chén trong tay.
"Tình nhi, nàng nói một chút đây là cái gì?" Đang lúc Thương Doanh Nhi lại muốn đặt câu hỏi, liền nghe được giọng nói tràn đầy vui mừng của Thương Minh.
Kể từ sau khi ái thê của ông rời đi, ông cơ hồ là đem tất cả yêu thương cho nàng, đạt trong lòng bàn tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Cho đến khi mấy tháng trước nàng xuất giá, cũng đưa nhất cho nàng thứ tốt nhất.
Vậy mà trong lòng vẫn còn có chút áy náy, mặc dù bình thường rất thương nàng, nhưng luôn luôn bận rộn buôn bán ở ngoài, không để mắt đến hứng thú yêu thích của nàng, không nghĩ tới nàng lúc này lại học được thủ nghệ như thế.
Dương Tú Nhi nhìn khuôn mặt hưng phấn của Thương Doanh Nhi, chỉ hận rèn sắt không thành thép, trong lòng thất vọng với Thương Doanh Nhi vô cùng, vì sao con gái của bà tốt với Thương Lung Tình kia như vậy, tín nhiệm như vậy? Vì sao không thể đứng cùng một trận tuyến với bà? Nghĩ tới đây, dịu dàng trên mặt trở nên ác độc âm hiểm, bà tuyệt đối không cho phép Thương Lung Tình lấy đi mọi thứ trong Thương gia.
"Đây là bánh sinh nhật, coi như là bánh ngọt đi." Thương Lung Tình đi đến phía trong đại sảnh, nhìn bánh sinh nhật lạnh nhạt nói. Tay cũng cầm lên 5 cây nến nhỏ mình đặc chế để bên cạnh, cắm từng cây một trên bánh.
Mọi người thấy động tác của Thương Lung Tình, rất kỳ quái nhìn vào, không hiểu vì sao một chiếc bánh ngọt đang tốt như thế lại chen vào 5 cây nến? Cho đến lúc nàng cầm lửa lên đốt đầu nến, càng khiến cho mọi người thêm xôn xao, khó hiểu. Sau đó lập tức vang lên tiếng sợ hãi, tiếng nghi ngờ, tiếng kinh ngạc, tiếng tò mò ở trong đại sảnh. . .
"Oa, ngươi xem, thật thần kỳ, lại có thể làm như vậy? Đây rốt cuộc là sao nha?"
"Ừ ừ, Đúng vậy, vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy. "
"Thật là xinh đẹp, nếu sinh nhật của ta có vật đặc biệt như vậy, thật là tốt biết bao."
"Ngươi xem, phía trên cây nên còn lóe lên ánh sáng năm màu đấy."
"Không biết, chiếc báng ngọt chen vào những cây nến này còn có thể ăn không? Thoạt nhìn rất ngon miệng ."
...
Thương Lung Tình nghe tiếng nghị luận mọi người, lông mày nhếch lên, những người này phản ứng cũng quá hơi quá đi? Bánh sinh nhật này vốn là phải đốt nến trong buổi tối mới đẹp, mà bây giờ là ban ngày, căn bản không nhìn ra hiệu quả, các nàng cũng có thể nói đến mức thần kỳ như thế, thật sự là hết ý kiến.
Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình một bộ tử y nhạt, trong con ngươi thoáng qua một tia tán thưởng và thương yêu. Trước kia không biết nàng trôi qua cuộc sống thế nào, nhưng hôm nay với thủ nghệ như này, nói vậy phải bỏ ra không ít tâm huyết? Ánh mắt nóng rực vẫn nhìn chăm chú vào Thương Lung Tình, vẻ mặt tràn đầy vui sướng. Xem ra hắn nhặt được bảo vật. . .
"Cha, người tới đây một chút." Thương Lung Tình không có để ý lời nói của mọi người, xoay người nhìn về phía Thương Mnh, nhẹ giọng gọi.
"Tốt." Thương Minh vừa nghe Thương Lung Tình gọi ông, lập tức đáp trả đi đến.
"Cha, người hãy ước gì đi. Sau đó thổi tắt cây nến." Thương Lung Tình nói xong cũng làm động tác, cho Thương Minh làm theo, nói ông nhìn về phía bánh sinh nhật ước.
"A, tốt, tốt." Thương Minh nhìn chiếc bánh sinh nhật lấp lánh, trong mắt tràn đầy ý vui sướng, liên tiếp nói mấy từ tốt, dựa theo phương pháp Thương Lung Tình nói mà làm.
Thương Lung Tình nhìn phản ứng của mọi người, có chút không tưởng. Đây là việc đơn giản ở thế kỷ 21, vậy mà ở chỗ này lại trở thành tiêu điểm, chẳng qua là không nghĩ sẽ lớn đến thế. . . Xem ra sau này có thể mở một gian hàng bánh ngọt nư vậy bánh, chắc chắn buôn bán sẽ rất tốt.
"Tình nhi, sau đó thì sao? Nên làm như thế nào?" Thương Minh cho ước xong rồi thổi tắt cây nến, không biết bước kế tiếp nên làm thế nào, có chút mờ mịt hỏi Thương Lung Tình.
"Cầm cái dao bên cạnh lên, từ phía trên cắt dọc xuống." Thương Lung Tình nhẹ nhàng nói xong, đưa tay lấy cây nến ra, ý bảo Thương Minh bắt đầu cắt bánh sinh nhật.
Nhìn tay run nhẹ Thương Minh không biết làm sao, nàng nhận lấy cây dao trong tay Thương Minh, nhẹ nhàng bắt đầu cắt bánh,từ từ cắt chiếc bánh ba tầng cao từng miếng nhỏ, phân đều đặt trên đĩa.
"Mộng Vũ, phân phát cho bọn họ thử một chút." Thương Lung Tình cắt xong bánh ngọt, mở miệng nói.
"Vâng, tiểu thư." Mộng Vũ nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thương Lung Tình, cầm lên số bánh đã được chia nhỏ phát ra.
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết như thế nào cho đúng, thậm chí có người cầm lên cái nĩa trên đĩa nghiên cứu, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc. Đồng loạt nhìn về Thương Lung Tình, chờ đợi đáp án.
Ánh mắt Thương Lung Tình nhàn nhạt đảo qua, lúc ánh mắt mọi người tò mò, cầm lên một khối bánh ngọt cuối cùng, dùng nĩa nhẹ nhàng lấy một khối bánh nhỏ cho vào miệng, ngoài mặt là giải thích phương pháp ăn, sau đó uyển chuyển nói: "Mọi người theo như phương pháp của ta, thử ăn một chút xem thế nào?"
Mọi người vừa nghe, rối rít đưa tay cầm nĩa lên, xiên một miếng nhỏ bánh ngọt bỏ vào miệng, trong lúc nhất thời, tất cả đều xuất hiện vẻ mặt bất khả tư nghị cùng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn thức ăn trong tay.
"Cô nương, món điểm tâm ngọt đặc biệt như thế có thể cho tại hạ biết cách làm hay không? " Một thương nhân ước chừng chừng bốn mươi tuổi, mặt mày hưng phấn, con ngươi tràn đầy chờ mong.
"Tạm thời ta chưa tính truyền ra ngoài, sau này có thể được." Thương Lung Tình lạnh nhạt nói.
"Ồ, đáng tiếc, vậy xin cô nương sau này chiếu cố nhiều hơn." Vị thương nhân kia có hơi thất vọng, nhưng vẫn rất có thành ý nói.
Dương Tú Nhi nhìn mọi thứ trước mặt, ánh mắt trở nên dữ tợn ngoan lệ, bộ mặt âm u. Không nghĩ Thương Lung Tình lần này trở lại, lại còn dễ dàng chiếm cứ ánh mắt của mọi người. Nếu như hôm nay Thương Minh thật sự tuyên bố nàng thừa kế sản nghiệp, tin tưởng sẽ có rất nhiều người vì vậy mà ủng hộ nàng.
Không được, nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, tuyệt không cho phép tình huống như thế phát sinh. Suy nghĩ suy nghĩ, nhìn một chút Thương Minh, lại nhìn xuống Thương Lung Tình, cuối cùng ánh mắt dừng trên người một tiểu nha hoàn nơi đó, ý bảo nàng nhanh ra tay.
Lúc Thương Lung Tình trở về an vị, Đông Phương Dịch đột nhiên Hàn nhích tới gần nàng, vòng tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, hơi thở nóng rực phả ra bên tai Thương lung Tình, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Lung nhi, nàng thật đúng là thâm tàng bất lộ* nha!"
*Thâm tàng bất lộ: Che giấu tài năng, chỉ những người cao thâm nhưng không lộ ra.
Thương Lung Tình không thay đổi nhìn hắn, mặt trấn định, trầm mặc, không để ý chút nào đến giọng nói của Đông Phương Dịch Hàn. Tay cầm ly trà, nhàn nhạt uống.
Lúc này, tiểu nha hoàn mặc quần áo xám tro đứng ở bên cạnh, vội vàng đến gần nàng, giúp nàng rót trà, tay giống như rất khẩn trương nhẹ nhàng run lên. Vẻ mặt có chút hốt hoảng lui trở về, mắt lại thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào ly trà của Thương Lung Tình.