Chương 46
Editor: Tường An
A La cùng mẫu thân và đệ đệ trốn đến sơn trang đã sáu bảy ngày rồi, trong núi đương nhiên không so được với kinh thành, thật sự quá lạnh. May mà A La đã sớm có chuẩn bị, từ mấy năm trước la hét đòi phụ thân mua một sơn trang, bố trí địa long ở khắp nơi. Lần này các nàng vào núi, Diệp Trường Huân đau lòng thê tử và nhi nữ, tất nhiên có chuẩn bị than củi, đốt địa long ấm áp cho nên không đến mức phải chịu lạnh.
Ngày ngày A La ở trên núi cùng mẫu thân đọc sách viết chữ, tiến bộ không ít, còn Diệp Thanh Việt nghịch ngợm từ lúc vào núi lại trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, mỗi ngày đều đi theo hạ nhân lấy lộc nhung, sâm rừng về cho mẫu thân và tỷ tỷ, bảo là muốn cải thiện khẩu vị cho các nàng.
Đôi khi nghe thấy tiếng hổ gầm trong rừng sâu, A La không khỏi hơi sợ hãi, Diệp Thanh Việt thấy liền chạy tới, vỗ ngực nói: "Tỷ đừng sợ, có đệ ở đây, dù có mười đầu lão hổ đến ta cũng giải quyết hết!"
A La nhìn đệ đệ khỏe mạnh kháu khỉnh, không khỏi bật cười.
Kỳ thật, phu thân vừa nghe A La đề nghị lên núi, tất nhiên là có phái người theo bảo vệ, chắc chắn sẽ không gặp chuyện gì bất trắc, nhưng nghe tiểu gia hỏa này nói lời tri kỷ như vậy, làm tỷ tỷ tự nhiên cũng yên tâm.
Mấy ngày nữa sẽ bước qua năm mới, Ninh thị không thấy phu quân lên núi thì không khỏi nghi hoặc.
Ngay sau đó, nàng lại phát hiện một chuyện ly kỳ, thì ra bọn thị vệ tuần tr.a trên núi đúng lúc gặp hạ nhân Tiêu gia, thế mới biết gia quyến Tiêu gia cũng vào núi.
"Ta vốn cảm thấy ỷ tưởng của A La thật sự rất bất ngờ, trời thì lạnh mà cứ nhất định muốn vào núi đón năm mới, không ngờ người Tiêu gia cũng đến rồi?"
Lúc này, Ninh thị tất nhiên cảm thấy không thích hợp, bao gồm chuyện A La đột nhiên đề nghị đi sơn trang hiển nhiên cũng không phải tâm huyết dâng trào.
A La biết không thể gạt mẫu thân được nữa, đành khai ra: "Nương, ta nói thật ngài đừng tức giận, ta nghe người trong thư viện nói, qua mùa đông năm nay, Yến Kinh sẽ xảy ra đại sự, cha và ca ca thì ta không có biện pháp, bọn họ là nam nhân, lại có việc quan trọng không thể đi được, ta và ngài chỉ là nữ tử, tất nhiên muốn sớm mang đệ đệ đi lánh nạn. Lúc này, Tiêu gia hẳn là cũng có ý như vậy."
Ninh thị nghe vậy không khỏi lo lắng: "Nếu thật sự như thế, vậy cha ngươi và ca ca ngươi thì sao..."
A La thở dài: "Nương, loại chuyện này chỉ có thể nghe theo ý trời. Ngài phải biết, tin tức ta nghe được cũng không hẳn là đúng, nếu tự tiện nói với cha và ca ca, kéo theo bọn họ lên núi tránh nạn, đó mới là chuyện cười, sẽ không ai tin ta. Bây giờ chúng ta đi trước, để cha khỏi phải lo trước lo sau, thời điểm tất yếu chỉ cần bảo toàn bản thân là được. Cha võ nghệ cao cường, kết giao rộng rãi, nếu thật sự có chuyện gì, hắn nhất định có thể tự bảo vệ mình."
A La dám nói như vậy là vì, trong ấn tượng của nàng đời trước, các văn võ bá quan đều bị truyền vào cung, đa số an ổn vượt qua kiếp nạn này, chỉ có một số gia quyến mất mạng trong cơn loạn lạc mà thôi.
Trong lòng Ninh thị vẫn không an tâm nhưng việc đã đến nước này, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể phái người về Yến Kinh tìm hiểu tin tức.
Mấy ngày sau, vừa bước qua năm mới, hạ nhân cũng truyền tin đến, thiên tử băng hà!
Ninh thị vừa nghe, sắc mặt đại biến, nếu lúc trước nàng còn nghi hoặc "kiếp nạn" mà A La nói thì bây giờ nàng lại không dám không tin. Thiên tử băng hà, bất luận là phu quân đang làm quan trong triều hay trưởng tử đang học ở thư viện tất nhiên đều không thể rời Yến Kinh.
Hơn nữa, trước đó Thái tử đã hoăng (ch.ết), không ai kế thừa đế vị, tất nhiên dẫn đến triều đình đại loạn!
Ninh thị hoang mang lo sợ, A La dù sao cũng đã trải qua một lần, bình tâm tĩnh khí an ủi mẫu thân: "Bây giờ có lo lắng cũng vô ích, ta và ngài tay trói gà không chặt, trở về kinh thành chỉ vô duyên vô cớ liên lụy phụ thân thôi."
Ninh thị lại lo lắng cực kỳ: "Không biết bên Tam phòng thế nào, có bị liên lụy hay không?"
Hiện tại, lão tổ tông đã giá hạc về tây, Đại phòng đã sớm cắt đứt quan hệ với nhà mình, duy chỉ có Tam phòng là thường xuyên qua lại, Ninh thị thiện tâm, tất nhiên nhớ tới Tam đệ muội và cháu trai cháu gái.
A La rũ mắt, im lặng một lát, nói: "Mặc cho số phận đi."
Kỳ thật, nhớ tới đủ loại chuyện ngày trước, trong lòng nàng cũng coi Diệp Thanh Huyên như muội muội ruột, nếu như có thể nàng cũng muốn giúp, nhưng mà... nếu nàng chạy đến Tam phòng nói sẽ xảy ra biến cố như vậy, ai tin nàng chứ, chỉ sợ sẽ chê cười nàng là kẻ điên. Cũng chỉ có cha mẹ luôn dung túng cho tính tình kiêu căng của nàng, mới chiều theo ý kiến của nàng, năm hết tết đến lại chạy vào núi chịu lạnh.
Sau khi áy náy, Ninh thị hiển nhiên cũng nghĩ giống A La, hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Mà thôi, việc này nói ra cũng không ai tin, biến cố lớn như thế, ai có thể dự đoán trước được, A La là phúc tinh, ta và A Việt có thể tránh khỏi loạn lạc đã là may mắn trong bất hạnh rồi, quả thật không quản được những người khác."
Suy nghĩ rõ ràng những điều này, Ninh thị cũng không tự chuốc thêm phiền não nữa, giống như ngày thường, dạy A La đọc sách viết chữ, thuận tiện mài dũa tính tình Diệp Thanh Việt.
Mãi cho đến đầu tháng hai, thời điểm ba người rốt cuộc không nhịn được nữa, hạ nhân liền tìm hiểu được tin tức, An Nam vương mang binh vào Yến Kinh, bình định chiến loạn, sau đó đăng cơ làm đế. Diệp Trường Huân cũng truyền thư đến báo bình an, Diệp Thanh Xuyên ở thư viện cũng không bị liên lụy gì, qua vài ngày nữa, đợi tiêu diệt hết tàn quân, sẽ đến đón mẹ con các nàng về Yến Kinh.
Sau khi nhận được thư, Ninh thị rốt cuộc hoàn toàn yên tâm, đúng lúc hôm nay Diệp Thanh Việt bắt được thú rừng, Ninh thị liền đích thân xuống bếp làm mấy món ngon cho tỷ đệ A La.
Thời gian này, Diệp Thanh Việt thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều, không rảnh rỗi chọc tức A La nữa, ngược lại hay qua phòng A La trò chuyện giải buồn.
A La vui mừng cực kỳ, nàng nhìn hắn từ nhỏ lớn lên, trước kia hay bị hắn chọc tức, bây giờ đã ra dáng tiểu đại nhân rồi.
Xem ra, nam hài tử vẫn phải trải qua chút chuyện mới tốt.
Hai tỷ đệ đang chơi cờ trong phòng thì ngửi thấy mùi thơm từ phía phòng bếp truyền đến, tay liền không hạ cờ được nữa.
"Tỷ, thơm quá a, thịt thú rừng đúng là quá thơm!"
"Là nương đích thân xuống bếp làm, không ngon mới lạ đó!"
Dứt lời, A La lập tức ném quân cờ, muốn chạy qua xem, nàng sắp chảy nước miếng rồi đây.
Nào ngờ vừa ra sân thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, ngay sau đó, một hộ vệ chạy tới báo: "Cô nương, thiếu gia, sợ là có một nhóm tàn quân sẽ đi qua chỗ chúng ta, hai vị nhanh chóng cùng phu nhân trốn đi thôi!"
A La cả kinh, vội vàng cẩn thận lắng nghe động tĩnh phía xa, vừa nghe xong, nàng lập tức biến sắc.
Nàng biết nhóm tàn quân này thật ra là thủ hạ của Tam Hoàng tử, không có quân lương nên cướp bóc khắp nơi.
Đời trước, nàng nhớ rõ nhóm người đó không đi về hướng này, không ngờ đời này sống lại, sự tình dĩ nhiên có biến!
"Thanh Việt, nhanh, đi gọi nương, chúng ta cùng rời khỏi nơi này!"
Nếu thật sự gặp phải nhóm tàn quân kia, hậu quả thật không tưởng tượng nổi, A La quyết định thật nhanh, kim ngân châu báu trong sơn trang đều để lại đó trước, bảo toàn tính mạng mới là trọng yếu.
---------
Thời điểm Tiêu Kính Viễn dẫn một đội quân tiến vào La Phù sơn chính là mùng tám tháng hai, thời tiết vẫn rất lạnh, thậm chí còn có băng tuyết.
Lúc vừa vào núi, trời còn đổ mưa, càng vào sâu trong núi, hạt mưa chậm rãi biến thành hoa tuyết, phủ lên trường kiếm và khôi giáp, ngay cả bờm ngựa cũng có một tầng tuyết trắng.
"Bẩm tướng quân, nơi này có một sơn trang, xung quanh có rất nhiều dấu chân và vó ngựa hỗn loạn."
Tiêu Kính Viễn gật đầu, ra lệnh: "tr.a tiếp."
Dứt lời, hắn đã nhảy xuống ngựa.
Nơi này có dấu vết vó ngựa, chứng tỏ có tàn quân vừa đi qua nơi này, dấu vết cũng chưa bị tuyết vùi lấp có nghĩa bọn chúng vừa rời đi không lâu.
Tiêu Kính Viễn lập tức tiến vào sơn trang, chuẩn bị đích thân tr.a xét.
Sau khi tinh tế quan sát, đại khái cũng đoán ra, từng có một hộ gia đình mang theo nô bộc ở nơi này, xem ra là nhà phú quý.
Khi đi hẳn là rất vội vàng.
Đương nhiên cũng có khả năng là căn bản chưa kịp đi thì gặp phải tàn quân, cho nên bị bắt đi rồi?
Tiêu Kính Viễn cúi đầu, nhíu mày quan sát dấu vết lưu lại, suy đoán hướng đi tiếp theo của nhóm tàn quân này.
Nhóm tàn quân này thật ra là Thiên Khôi tướng quân dưới trướng Tam Hoàng tử mang theo thủ hạ bại tướng trốn vào núi sâu, mà Tiêu Kính Viễn muốn diệt cỏ tận gốc, tất nhiên muốn mang binh đi truy bắt.
Đúng lúc này, một binh lính cầm theo vài thứ đi qua.
"Nơi này hẳn là bị tàn quân cướp sạch, chỉ còn sót lại vài thứ này."
Tiêu Kính Viễn lơ đãng ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy một thứ trong tay người lính kia.
Lúc này, máu toàn thân hắn như đông lại, cả người lạnh lẽo như rớt vào hầm băng.
Hắn nhìn thấy một vật trong cái hộp gỗ mà binh lính kia vừa mở ra, chính là một sợi dây khóa trường mệnh.
Mà cái dây khóa trường mệnh này, bảy năm trước, vào một đêm mưa sa gió giật, hắn từng tự tay đeo vào cổ chân tiểu cô nương.
"A La..."
Hô hấp, vào giờ khắc này, ngưng trệ.