Chương 3
Lạc Lạc vừa đi khỏi không bao lâu, từ cửa động một nam nhân mặc hắc bào bước vào, cúi đầu cung kính với Lăng Thiên Ngạo:
- Thần quân! Vết thương của ngài đã hồi phục chưa? Cũng tại thuộc hạ lơ là, khiến người của yêu giới nhân cơ hội đả thương ngài.
Lúc này, Lăng Thiên Ngạo mới phất tay, y phục đầy máu trên người đã biến mất, thay vào đó là bạch y của Lạc Lạc mang đến.
- Ta không sao! Không phải lỗi của ngươi! Cũng tại ta sơ suất, lúc loại bỏ tâm ma là lúc ta suy yếu nhất nên mới để bọn yêu giới đả thương, nhưng lần này cũng không thể loại bỏ hoàn toàn tâm ma, e là phải tìm cơ hội khác, nếu không một khi tâm ma bộc phát sẽ không khống chế được.
Lăng Thiên Ngạo lạnh lùng nói.
- Vậy Thần quân, khi nào người trở về?
Nam nhân hắc bào cúi đầu.
- Phong! Chuyện ở Thần cung giao cho ngươi xử lí! Ta vẫn cần ở đây một thời gian.
Hắn phải ở lại đây với tiểu hồ ly của hắn một thời gian a.
- Nhưng Thần quân, công chúa Phượng tộc hằng ngày vẫn đến tìm ngài!
Giọng của nam nhân tên Phong có vẻ khẩn trương.
- Thật phiền phức! Cứ đuổi nàng ta đi, không cần nói nhiều với nàng ta!
Giọng hắn mất kiên nhẫn.
- Thuộc hạ đã rõ!
Trong phút chốc, Phong nhanh chóng rời đi, chỉ còn Lăng Thiên Ngạo trong sơn động.
Lúc này Lạc Lạc cũng đã về y quán, nàng không hiểu sao tim cứ đập thình thịch, cả người nóng lên lạ thường, nàng bị bệnh, bị bệnh rồi a~~~
******
Kể từ lúc đó đến nay cũng đã được nửa tháng, hằng ngày Lạc Lạc vẫn mang thức ăn đến cho Lăng Thiên Ngạo. Có điều nàng cảm thấy quả thật mình rất xui xẻo vì Lăng Thiên Ngạo đã đặt ra một luật lệ, chỉ cần nàng làm điều gì trái ý hắn thì sẽ bị phạt- đó là hôn nhẹ, nàng biết là mình sẽ bị chịu thiệt nhưng không thể phản kháng, vì vậy chỉ có thể hạn chế làm trái ý hắn. Nhưng hắn rất quá đáng,ví dụ chỉ cần nàng đến muộn dù chỉ là một phút cũng bị phạt, nàng không gọi hắn là Ngạo cũng bị phạt. Mỗi lần nàng bị hôn là hít thở không thông, đầu óc quay cuồng, hơn nữa còn phát bệnh lạ - tim đập nhanh, cả người nóng đến lạ thường. Hơn nữa mỗi lần nàng bảo hắn tự lo liệu thì hắn lại than vết thương chưa lành hẳn, đau chỗ này chỗ kia, còn lấy cớ hắn là nam nhân của nàng nên nàng phải chịu trách nhiệm, khiến nàng quả là không còn gì để nói.
Trong thời gian này, hắn còn dạy nàng pháp thuật, quả thật nàng càng ngày càng lợi hại, chẳng mấy chốc thì nàng sẽ trở thành hồ ly vừa giỏi pháp thuật vừa tinh thông y thuật. Có điều không phải hắn dạy nàng không công mà với điều kiện mỗi lần hắn dạy nàng một chiêu thức thì nàng phải hôn nhẹ hắn, những lúc đó nàng đều nhăn nhó:
-Thế khi khác nào ngươi phạt ta a!!!
Lúc đó hắn chỉ mỉm cười gian xảo:
- Lúc phạt là ta hôn nàng, còn bây giờ nàng hôn ta, khác nhau hoàn toàn a!
Nàng quả thật không thể đấu lại hắn, vì vậy Lạc Lạc ngày nào cũng bị chiếm tiện nghi mà vẫn ngây thơ không hề biết lòng dạ của đại sắc lang nào đó.
Hôm nay như thường lệ nàng mang đồ ăn chuẩn bị lên núi thì sư phụ liền gọi nàng lại.
- Lạc Lạc! Hôm nay sư phụ có việc phải ra ngoài, dự là chiều mới về, con ở lại y quán trông coi khám bệnh, một mình Liên Tuyết ta không yên tâm, con không được rời khỏi, người bệnh có thế đến bất cứ lúc nào!
Lạc Lạc thầm nghĩ dù không đến một ngày cũng không sao, dù sao hắn rất lợi hại, nhịn đói một ngày cũng không ch.ết, cùng lắm ngày mai hắn hôn nhẹ nàng lâu hơn thường ngày thôi, dù gì nàng cũng quen bị phạt, nghĩ xong nàng liền gật đầu với sư phụ.
- Hảo! Sư phụ cứ yên tâm, Lạc Lạc sẽ trông coi y quán thật tốt
-Đồ nhi ngoan, ta sẽ mang gà nướng về cho con!
Sư phụ hài lòng nhìn nàng.
Và rồi cả ngày hôm đó thật yên bình, nhưng Lạc Lạc không ngờ bi kịch lại đến vào buổi tối.
Đang ăn gà nướng ngon lành, Lạc Lạc liền nghe ai gọi tên mình, mà giọng này thật quen, giống như của Lăng Thiên Ngạo vậy, nàng giật mình, chẳng lẽ nàng bị ảo giác sao? Mắt nàng nhìn ra cửa, quả nhiên là hắn, bạch y phiêu dật cùng nụ cười tà mị nổi bật trong bóng tối. Nàng sợ hãi bỏ chiếc đùi gà xuống, chạy thẳng ra ngoài.
- Người sao lại đến đây? Sao người biết nơi này?
Nàng lo sợ hỏi hắn.
- Lạc nhi, hôm nay nàng để ta nhịn đói, ta đặc biệt đến để phạt nàng đây!
Hắn cất giọng trầm thấp.
- Ngươi đi trước đi, mai ngươi muốn phạt thế nào cũng được, hôm nay ta thật sự có việc quan trọng nên không mang thức ăn cho ngươi a!!!
Nàng vừa nói vừa đẩy hắn.
- Ta sẽ không phạt nàng nữa, mai nàng cũng không cần đến sơn động!
Nàng trừng to mắt không thể tin nhìn hắn. Những nàng chưa kịp vui mừng hắn đã cất tiếng.
- Ta nghĩ kĩ rồi, thấy y quán của nàng cũng thật không tồi, ta quyết định ở lại đây đến khi bình phục thì thôi!
- KHÔNG ĐƯỢC!!!!!
Nàng la to.
- Nàng không muốn ta ở đây!
Hắn nhíu mày tỏ vẻ tức giận.
Thấy hắn tức giận nàng liền thay đổi sắc mặt, cười hì hì:
- Ta sao không muốn ngươi ở đây a,chẳng qua y quán là của sư phụ ta, ta không thể quyết định, sư phụ ta rất rất khó tính, bây giờ ngươi trở nề sơn động, mai ta sẽ mang thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon cho ngươi, ngươi thấy thế nào!!
Mặt hắn có vẻ dịu lại, nhưng nàng chưa kịp vui mừng hắn lại cất tiếng.
- Yên tâm! Ta sẽ thuyết phục sư phụ nàng!
Nói rồi hắn kéo tay nàng vào trong, thân thiện chào sư phụ nàng.
- Xin chào sư phụ của Lạc nhi,tại hạ Lăng Thiên Ngạo là bằng hữu của Lạc nhi, vì mới từ phương xa đến nên chưa tìm được nơi ở, mạn phép xin thần y cho ta ở tạm y quán một thời gian.
Giọng điệu của hắn quả là vừa tha thiết vừa chân thành.
Lại nói đến hắn vừa xuất hiện khiến sư tỷ của nàng thần hồn điên đảo, ánh mắt dán chặt lên hắn không chớp một cái, nhìn dáng vẻ của tỷ tỷ nhìn hắn khiến nàng thật khó chịu a.
- Thì ra là bằng hữu của Lạc Lạc,đã vậy ta cũng coi ngươi như người nhà, ở tạm một thời gian không có vấn đề gì!!!
Nhìn hắn đầy khí chất, lại là bằng hữu của Lạc Lạc, sư phụ có vẻ rất tin tưởng
Lạc Lạc mở to mắt, sư phụ của nàng cũng thật là dễ tính a.
- Như vậy tại hạ biết ơn ngài không hết, nghe nói ngài là thần y danh tiếng thiên hạ, ta may mắn được một vị bằng hữu tặng một củ nhân sâm ngàn năm, mạn phép nhờ thần y ngài kiểm tr.a xem có phải thượng phẩm hay không!
Hắn từ tay áo càn khôn lấy ra.
Sư phụ vừa nhìn thấy nhân sâm đã sớm sáng mắt, cẩn thận đưa tay nhận, thận trọng xem xét.
- " Thần y danh tiếng thiên hạ" ta không dám nhận, nhưng ta có thể chắc chắn đây là nhân sâm ngàn năm quý hiếm, cả ngàn năm mới ra có một củ, nhân sâm này chỉ có thể phát triển ở nơi cực hàn, rất khó lấy được, quả là thượng phẩm của thượng phẩm.
- Vậy ta xin thần y hãy nhận lấy nó, kẻ hèn ta không hiểu y thuật, giữ lại cũng không có ích, nó ở bên thần y sẽ cứu được rất nhiều người.
Lăng Thiên Ngạo mỉm cười đầy chân thành.
Sư phụ nàng có chút do dự...
-Coi như ta cảm ơn vì ngài cho tá túc ở đây! Nếu không ta sẽ không yên lòng.
- Phải đó sư phụ, đó là thành ý của Lăng công tử, người nhận đi nếu không công tử sẽ buồn lắm!
Liên Tuyết nãy giờ im lặng bỗng chốc lên tiếng, giọng nói dịu dàng như nước, trên mặt còn hơi phiếm hồng, nhìn Lằng Thiên Ngạo đầy e thẹn. Chỉ tiếc hắn một chút cũng không để ý nàng ta, ánh mắt chỉ dán chặt lên Lạc Lạc, nhìn thấy vậy Liên Tuyết tức tối không thôi, Liên Tuyết nghĩ cả đời này đây là nam nhân tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, làm tim nàng không khỏi xao xuyến, nhưng nàng liếc mắt cũng nhận ra hắn có ý với lạc Lạc liền không khỏi phẫn nộ, thế nhưng trong lòng đã thầm khẳng định: " Nam nhân này sẽ sớm thuộc về ta"
- Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh! Ta sẽ dùng nhân sâm này để chế thuốc cứu người.
Sư phụ nàng cất tiếng đầy phấn khởi.
Nghe thấy vậy,Lăng Thiên Ngạo liền buông lời cảm tạ.
- Đa tạ thần y!
Trong phút chốc, Lạc Lạc cảm thấy đầu óc quay cuồng, sự việc xảy ra quá nhanh khiến nàng không khỏi bàng hoàng. Sư phụ nàng không những cho hắn ở lại còn có vẻ rất hài lòng về hắn, cuộc sống của nàng từ nay về sau phải làm sao a. Hắn quả là xảo trá, còn biết dùng nhân sâm lấy lòng sư phụ nàng, trong lòng nàng quả là rất phẫn nộ.
Ngước mắt lên, Lạc Lạc nhìn thấy một nụ cười đầy ôn nhu, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh run, nàng cảm nhận được nụ cười ấy ẩn chứa một mối nguy hiểm vô cùng to lớn, giờ nàng đã không thể nào khống chế cục diện.
****
Đêm khuya thanh vắng, Lạc Lạc trằn trọc không thể ngủ, vừa nghĩ đến Lăng Thiên Ngạo từ này sẽ sống cùng nàng, nàng liền cảm thấy run rẩy, tên đó nguy hiểm như vậy ngày tháng tiếp theo sao nàng có thể sống nổi a,,trong lúc lo sợ nàng đã ngủ thiếp khi nào không hay. Trong căn phòng tối tăm, chỉ nghe tiếng thở đều đều của Lạc Lạc bỗng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, dưới ánh trăng yếu ớt soi vào khe cửa có thể thấy nụ cười đầy tà mị của Lăng Thiên Ngạo. Hắn nhẹ nhàng khép cửa, chậm rãi cởi ngoại bào ra, nghiêng người nằm xuống giường. Nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu của nàng, hắn không khỏi say mê, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi lướt quanh vành môi của nàng, sau đó nhân lúc miệng nàng hé mở đưa lưỡi càn quét bên trong, nụ hôn vừa triền miên vừa ôn nhu, bàn tay nhẹ vuốt khuôn mặt mềm mại của nàng. Đến khi tiểu nhân nhi trong lòng khó chịu hừ nhẹ một tiếng hắn mới thỏa mãn ôm trọn nàng vào trong lòng, nhắm mắt từ từ đi vào giấc ngủ.