Chương 5: Năm đó là ai cho chàng tiên đan?
-"Bà bà, tiểu mỹ nữ, trảm đi thật có chút đáng tiếc."
Hiện giờ, thời điểm này, chỉ có Bình Vương gia dám lên tiếng.
Hắn là đứa cháu được Thái Hoàng Thái Hậu cưng chiều nhất, nếu như Quốc Vương sát khí khó gần thì Bình Vương gia lại khiến cho người ta có thiện cảm bởi vẻ thư sinh nho nhã, đối với kẻ trên hay người dưới, đều hết mực chân thành.
Bình Vương gia, thực ra cũng chính là Thái Tử tiền nhiệm của Long Quốc, là người xuất sắc nhất trong tám Hoàng Tử.
Cùng lúc đó, Liễu Phi, chính là Thái Hậu hiện tại, sinh cho Tiên Đế hoàng tử thứ chín. Lo lắng Tiên Đế vì sủng ái Liễu Phi mà thiên vị Cửu Hoàng Tử, Thái Hoàng Thái Hậu đã ngấm ngầm sai hạ nhân hàng ngày bỏ một lượng độc nhỏ trong thức ăn của người.
Kế hoạch của Thái Hoàng, mấy năm đầu khá thành công. Mặc cho Thái Y tận lực chữa trị, mặc cho Tiên Đế sai người cầu cứu tứ phương, Cửu Hoàng Tử, đầu óc trì độn, da dẻ nhăn nheo, người đầy mụn nhọn, đứa trẻ bốn tuổi đáng ra phải hồng hào đáng yêu thì đằng này lại xấu xí bốc mùi hôi hám.
Cửu Hoàng Tử bảy tuổi, bảy năm cơ thể ngấm độc của Thái Hoàng, héo tàn lay lắt, mọi người đoán già đoán non, người chẳng thể sống qua đêm trăng rằm.
Liễu Phi khóc cạn nước mắt, giây phút hạ nhân tới, đem nhi tử đi khỏi, tim nàng tưởng như ngừng đập.
Tấm lụa đỏ vắt lên, tạ lỗi với gia tộc, tạ lỗi với Quốc Vương, dặn dò hoàng nhi đợi mình, nàng toan kết thúc sinh mệnh tại đây...
-"Mẫu thân...mẫu thân..."
Nàng nghe tiếng A Cửu gọi, lẽ nào nhanh tới vậy?
Lẽ nào nàng và người đã cùng một chỗ?
-"Đợi mẫu thân với..."
-"Mẫu thân, người mau xuống, người làm gì vậy, người đừng bỏ Cửu Cửu..."
-"Mẫu thân, người đừng nghĩ dại..."
-"A Cửu, ta không nghĩ dại, ta đi theo con."
-"Mẫu thân, vậy người mau xuống đây, mau xuống đây với con."
Liễu phi như người mất thần trí, lao xuống ôm lấy hài nhi bé bỏng. Mãi sau nàng mới biết đó không phải là mơ, cũng không phải ở thế giới bên kia, hoàng nhi không những còn sống, mà còn hồng hào khoẻ khoắn.
Cửu Cửu kể, lúc người tưởng như chia lìa thế gian này, lại đột nhiên thấy ấm áp, cả cơ thể được một con cáo bao bọc, lông của nó, mềm như tuyết trắng, ấm như lòng mẹ, nó có đôi mắt tím long lanh, nó truyền cho Cửu Cửu một viên kẹo nhỏ, Cửu Cửu ăn vào tự dưng thấy sinh khí dồi dào.
Liên Phi cả người bàng hoàng, những điều hoàng nhi kể, nàng nửa tin nửa ngờ, là hoàng nhi bị lẩn thẩn, hay thực sự đã được truyền tiên đan từ hồ ly? Nàng nghĩ, nghĩ, rồi lại không nghĩ nữa, việc đó chẳng quan trọng, quan trọng là bảo bối của nàng đã trở về.
A Cửu từ đó thoát nạn, càng lớn càng khôi ngô, cường tráng, văn võ song toàn, mạnh mẽ quyết liệt, rất được Tiên Đế sủng ái. Rốt cuộc, người đã không ngần ngại chuyển ngôi vị Thái Tử cho Hoàng Tử út.
Đó là việc chưa từng có, bởi lẽ, từ trước tới nay, chỉ khi Thái Tử phạm tội mới bị phế truất, Bình Vương gia là một ngoại lệ.
Thái Hoàng Thái Hậu cố làm lớn chuyện, nhưng quần thần lúc đó không ai về phe bà, căn bản, ai cũng khẳng định, Cửu Hoàng Tử có khí chất và trí tuệ khác người, có thể đưa Long Quốc lên một tầm ới.
Quả thật, từ ngày hắn kế nhiệm, quốc gia ngày một giàu mạnh.
Nhưng càng vì thế, Thái Hậu, sủng phi của hắn lại ngày càng kiêu căng, hống hách ngang ngược, Thái Hoàng Thái Hậu cực kì chướng mắt.
-"Bà bà, con nghĩ bà bà nên bình tĩnh..."
-"Bình nhi hôm nay lại cãi bà bà ư? Muốn làm phản sao?"
Yến mỹ nhân khẽ cười, vị công tử này, quả thật không cần vì nàng mà cầu xin. Ra tới pháp trường, chỉ cần lắc chiếc chuông nhỏ trong tay, lập tức bà bà sẽ tới cứu nàng, kể cả bà bà không cứu được, cùng lắm nàng mất thêm một mạng nữa.
-"Thái Hoàng, người giận quá không nghĩ tới việc lớn rồi, tiểu cô nương này, ít ra cũng là người đẹp hiếm có, người nhìn lại mà xem, người có thể kiếm được mỹ nữ đẹp hơn nàng ấy ư?"
-"Ta...đẹp cũng ích gì chứ?"
Thái Hoàng giận dữ.
-"Sao lại không có ích? Bây giờ Quốc Vương sủng ái Hoa Quý Phi, coi nàng như ngọc quý, người lại nổi tiếng sắt đá, với chỉ một đêm, làm sao có thể động lòng...lỗi cũng không phải tại tiểu mỹ nhân..."
-"..."
-"Chi bằng giữ nàng lại, dạy dỗ dần dần, mà không cần dạy dỗ, hoàng nhi nghĩ, Quốc Vương hiện giờ đang mê muội, nhưng tới một ngày, rồi người cũng sẽ nhận ra bộ mặt "thiện lương" của Quý Phi, lúc đó, Yến mỹ nhân, hoàng nhi không tin nàng không có cơ hội..."
-"Quốc Vương sủng nàng ta như vậy, ngay cả tháng trước nàng ta nhẫn tâm giết bảy cung nữ, người vẫn bênh nàng, Bình nhi, giả định của con, có phải quá ảo tưởng?"
-"Bà bà, bàn cờ này, chúng ta không được vội..."
Đoạn, Bình Vương gia thì thầm gì đó với Thái Hoàng Thái Hậu, chỉ thấy bà mỉm cười, A Ngân cuối cùng không những không bị chém, mà ngược lại còn được ban vải vóc trang sức lộng lẫy.
Thái Hoàng sai người đốt cháy tẩm cung của nàng, rồi lấy cớ hiện tại chưa chuẩn bị kịp, sắp xếp nàng ở tẩm cung nhỏ hơn, nhưng lại rất gần với đại điện của Quốc Vương.
Hàng ngày, nàng được dạy dỗ đủ thứ, Thái Hoàng còn mời cả danh kĩ nổi tiếng phương Bắc tới chỉ bảo, A Ngân học rất nhanh, nhưng nàng cũng là đối phó, nàng không muốn có được trái tim của Quốc Vương bằng cách đó.
Âu cũng là nghĩ xa, Quốc Vương chủ yếu nghỉ tại tẩm cung của Hoa Phi, các phi tần khác thi thoảng được nghênh giá, riêng chỗ A Ngân, gần trong gang tấc, nhưng người lại chưa bao giờ thèm đặt chân tới.
Nàng nhớ hắn.
Tình cảm, thật dại khờ.
Dẫu cho hắn yên người khác, dẫu cho hắn sỉ nhục nàng, nàng vẫn thổn thức mỗi khi lén lút nhìn trộm hắn.
Nàng dùng những khả năng còn sót lại của hồ ly, hàng ngày nhẹ như mây bay, nấp sau tấm rèm ấy.
Bộ dạng hắn phê tấu chương, thật anh tuấn.
Hắn ngủ, cũng thật anh tuấn.
Ngay cả khi hắn ngọt ngào yêu chiều Hoa Quý Phi, một bậc đế vương sao có thể chung tình tới vậy? Nàng lại càng cảm thấy ngưỡng mộ, cảm thấy tim mình rung động vì hắn, nhiều hơn.
...
Ngày qua ngày, cứ như vậy mà trôi qua, bình dị, lặng lẽ...
Cho tới một hôm, sóng gió ùa tới hậu cung, Hoa Quý Phi trúng độc, Thái Y mọi nơi đổ về, đã ba ngày ba đêm, nàng ấy vẫn chưa tỉnh.
Quốc Vương cực kì phẫn nộ, tuyên bố quyết không nương tay với kẻ nào to gan.