Chương 6
Đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng cạy ra miệng nàng, phiên quấy trong cái miệng nhỏ đầy mật ngọt, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ qua hàm trên, cuốn lấy phấn lưỡi đang né tránh, làm càn dây dưa hút.
“n? Nàng không cần sao?” ɭϊếʍƈ qua cánh môi đỏ bừng, Tư Lập Thân thấp giọng hỏi, cánh tay nhanh ôm Viên Tiểu Nhi, làm cho thân thể hai người gắt gao dán chặt vào nhau, thậm chí dùng đầu
gối mở ra hai chân của nàng, làm cho lửa nóng nam tính sớm sưng kề sát nơi ấm áp giữa chân.
“Hơn nữa, là chính nàng mời ta, không phải sao?” Tay hắn không an phận tham tiến vào vạt áo, cách cái yếm cầm một cái miên nhũ, không nhẹ không nặng xoa bóp.
“Không…… Ta……” Viên Tiểu Nhi bối rối lắc đầu, nơi riêng tư bị vật nóng kề sát truyền đến một chút cảm giác khát vọng đến tê dại, làm cho thanh âm của nàng mang theo một tia run rẩy “Là, là có rắn……”
Nàng cắn môi nhịn xuống run rẩy, mâu nhi nhẹ đảo, ẩn ẩn xẹt qua một chút chột dạ.
“Rắn?” Tư Lập Thân nhíu mày, khẽ cắn môi dưới của Viên Tiểu Nhi, khuôn mặt anh tuấn hé ra một chút tà nịnh “Thật sự có rắn sao? Hử?”
Hắn thấp hỏi, bàn tay cầm lấy tuyết nhũ hơi hơi sử dụng lực vuốt ve, cái mông rắn chắc cũng đi theo hướng lên, va chạm chân oa mẫn cảm.
“A!” Khoái cảm đột nhiên tới làm cho Viên Tiểu Nhiđược ngẩng đầu yêu kiều, chột dạ cùng luống cuống trên mặt bị hắn nhìn không xót một cái gì “Ta……”
Nàng bối rối nhìn hắn, biết chính mình nói dối bị nhìn thấu, căn bản không có rắn, là nàng khát vọng hắn, nhất thời trong tình thế cấp bách nàng liều mình bật thốt lên lời nói dối.
Nàng không biết chính mình bị làm sao, chỉ cảm thấy thân thể hư không rất khó chịu, hắn đem nàng trở nên tò mò kỳ quái, làm cho nàng cũng không nhận thức được chính mình.
“Tiểu Tiểu Nhi, nàng muốn ta, đúng hay không?” Tư Lập Thân đem Viên Tiểu Nhi đặt ở trên tảng đá, đem chân phải của nàng nâng lên, quấn qua thắt lưng của hắn, nam tính đặt ở hoa huy*t, cách vật liệu may mặc nhẹ nhàng cọ xát.
Mà bàn tay to cũng đi theo kéo xiêm y cùng cái yếm trên người nàng, làm cho hai luồng tuyết nhũ no đủ không hề che lấp ánh vào đôi mắt.
Dưới ánh trăng, mien nhũ tuyết trắng dưới ánh trăng chiếu sáng óng ánh trong suốt, nhũ lôi đỏ bừng sớm kiên đĩnh, nở rộ lên màu đỏ hồng
Viên Tiểu Nhi khó nhịn khẽ nấc, nhịn không được, mở ra cái đùi đang khép lại, đem hạ thể dán về phía hắn, cuồng loạn khóc hô: “Muốn…… Ta muốn ngươi……”
*
Nghe được Viên Tiểu Nhi kêu khóc, Tư Lập Thân vừa lòng nở nụ cười, dùng sức hôn môi của nàng, đầu lưỡi phóng đãng cùng nàng dây dưa.
“Vật nhỏ, ta thích nàng thành thực.” Hắn triền miên phấn lưỡi, ách thanh nói nhỏ, bạc môi chậm rãi dời xuống dưới.
Lưỡi nóng ẩm ướt khẽ ɭϊếʍƈ xương quai xanh tinh tế, ở da thịt tuyết trắng lưu lại dấu vết ướt át ái muội, một tay cũng đi theo nâng lên một nhuyễn nhũ, mềm nhẹ vuốt ve.
Mà ở ngón tay ở ngoài hoa môi, nhẹ đảo qua bộ lông tinh tế ướt sũng, tìm được kiều nhụy được giấu ở lớp dưới.
Hai ngón tay kẹp hoa châu mẫn cảm, ngón tay thô khẽ xoa, chà xát châu nhụy kia, ngẫu nhiên nhẹ đè nặng, làm cho nhụy hoa đỏ tươi sưng lên.
“À không……” Hoa châu mẫn cảm vừa bị đụng chạm, lập tức truyền đến một trận khoái cảm khó hiểu, làm cho bụng dưới của Viên Tiểu Nhi co rụt lại, hoa dịch không ngứng lưu tiết ra.
Mà môi của hắn tiếp tục đi xuống ɭϊếʍƈ , dây dưa qua bụng bằng phẳng, dừng lại ở trên rốn khéo léo, đầu lưỡi nhẹ đùa bỡn.
“A……” Thân thể Viên Tiểu Nhi khẽ run rẩy, chịu không nổi cảm giác gãi ngứa kia, hai chân cũng đi theo một trận hư nhuyễn, thiếu chút nữa xụp xuống, tay nhỏ bé phải đặt lên bờ vai của hắn để làm chỗ dựa, mắt sương mù, vô lực nhìn hắn “Không……”
Không cần đụng nàng…… Nàng nóng quá, hư không giữa hai chân không nhịn được lan tràn ra, làm cho nàng cảm thấy khó chịu, không tự chủ được muốn càng nhiều càng nhiều……
“Đừng nóng vội!” Nhìn ra khát vọng của nàng, Tư Lập Thân cười nhẹ, cũng không dễ dàng thỏa mãn nàng, cho dù dưới bụng sớm trướng đau làm cho hắn đau đớn khó nhịn, hắn vẫn là ngăn chận dục vọng, cố ý muốn trêu nàng.
Hắn muốn xem bộ dạng của nàng khi bị dục hỏa chiếm đóng, nàng tựa như một nụ hoa, hắn muốn nàng là nụ hoa từ từ nở rộ ở trong lòng hắn ── chỉ là nụ hoa thuộc về hắn.
Đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ qua rốn khéo léo mê người, lại nhẹ nhàng chậm chạp dời xuống dưới, đi vào trong hoa huy*t mê người cực điểm.
Yêu dịch chịu không ngừng, sớm chảy ra, đem chân đẹp nhiễm lên một mảnh ẩm ướt, tế nhu mềm mại dính lên một tầng thủy quang mỏng manh, hoa châu bị ngón tay chà sát sớm đỏ tươi sưng lên, tư thái run rẩy đến mê người.
Hắn nhịn không được há mồm, cố ý hướng đến chân mẫn cảm nhẹ thở ra khí.
“A!” Viên Tiểu Nhi lập tức dật ra một tiếng khẽ ngâm, đầu ngón tay gắt gao đâm vào vai hắn, hai chân đứng thẳng liền run rẩy.
“Mẫn cảm như vậy a?” Mâu bình tĩnh, hắn nhìn đóa hoa chịu không được mà khẽ mấp máy, hoa dịch buộc vòng quanh tràn ra hương thơm ngọt ngào, dụ hoặc hắn.
“Hương vị này thực thơm” (*che mắt, bịt tai*)Hắn nhịn không được cúi đầuóa hoa, đầu lưỡi dính lên ngọt dịch, làm cho hắn vừa lòng nhẹ chậc.
“Không!” Thanh âm hắn dây dưa ɭϊếʍƈ làm cho nàng cảm thấy rất xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải làm sao, theo bản năng muốn kẹp chặt hai chân.
“Nàng dám, ta sẽ không thỏa mãn nàng!” Tư Lập Thân ách thanh cảnh cáo, ngón tay dùng sức lôi kéo hoa châu đỏ tươi.
“Ngô!” Viên Tiểu Nhi run rẩy một cái, vì sợ cảnh cáo của hắn, chỉ biết ngoan ngoãn đem chân mở ra, e lệ nhắm mắt lại.
“Thế này mới ngoan.” Thấy nàng nghe lời, Tư Lập Thân vừa lòng nở lên nụ cười, ngón tay dời xuống động, ở trong đóa hoa nhẹ khuấy đảo.
Hoa dịch trong suốt theo tay hắn làm nhịn không được mà chảy xuống, theo độ cong đùi đi xuống, đem phía trên cũng nhiễm một mảnh ẩm ướt.
“Mở mắt ra! Xem nàng khát vọng ta cỡ nào.” Hắn một bên mệnh lệnh, ngón tay một bên tham nhập hoa môi, nhẹ nhàng đâm vào trong vách tường hoa.
“A!” Một cỗ nhẹ đau làm cho Viên Tiểu Nhi mở mắt ra, nhìn đến ngón tay Tư Lập Thân tham nhập vào hoa khâu, bị hai cánh hoa môi gắt gao bao vây lấy.
Thị giác kích thích kia làm cho nàng khẩn trương, lại không biết phải làm sao, bụng dưới dùng sức một cái, làm cho ngón tay hắn bị hấp vào rất nhanh, vách tường hoa không được m, phảng phất đang khát vọng cái gì.
Mà hắn cũng đi theo cúi đầu xuống, đem mặt vùi vào giữa hai chân, đôi môi dán lên đóa hoa ẩm ướt, ɭϊếʍƈ nhuyễn nộn mẫn cảm, từng giọt từng giọt đem uống xuống.
“n a……” hoa huy*t truyền đến khoái ý làm cho Viên Tiểu Nhi mê loạn, nhiệt tình nâng lên mông trắng, đón hùa theo sự dây dưa ɭϊếʍƈ của hắn.
Mà lưỡi dài nóng ẩm ướt không chỉ ở huyệt ngoài ɭϊếʍƈ, ngón tay cũng đi theo ở trong đóa hoa trêu chọc, càng khiêu khích ȶìиɦ ɖu͙ƈ mạnh mẽ hơn.
“Ô ân……” Viên Tiểu Nhi cắn môi, bị trêu đủa đến tình mê ý loạn, vách tường hoa không nhịn được mà mấp máy, cảm giác gãi ngứa ở huyệt khẩu không thể thỏa mãn nàng, nàng càng muốn nhiều hơn nữa……
“A…… Ta muốn……” Lắc lắc đầu, nàng cầu xin nhìn hắn, biết chỉ có hắn mơí có thể thỏa mãn nàng “Thật khó chịu…… Cầu ngươi……”
Nghe nàng mềm mại khẩn cầu, Tư Lập Thân nheo mâu lại, đầu lưỡi ɭϊếʍƈ uống yêu dịch, ngón tay cảm thụ được hoa thịt rung động.
Hắn biết nàng đã chịu không nổi! Hắn ngẩng đầu nhìn người nàng vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ mà mê loạn, khí chất hồn nhiên ở khuôn mặt nhỏ nhắn, dần dần nhiễm lên hương vị thuộc loại nữ nhân.
Đó là hắn giúp nàng nhiễm