Chương 22

Edit: Tịnh Hảo


Thời gian chậm rãi trôi qua, tác giả mang phù hiệu màu lam trên tay áo dựa theo thứ tự ký tên, lần lượt lên sân khấu giới thiệu tác phẩm mới của mình với mọi người. Từng vị tác giả đều luyên thuyên không ngừng, tài sáng tạo nhanh nhẹn, sự tích cực của họa sĩ dưới sân khấu hoàn toàn được khơi dậy, dựa theo lời miêu tả của tác giả mà tiến vào thế giới thần kỳ kia.


Sáng tạo rất đáng giá, vì đề phòng bị người có tâm địa xấu “tham khảo”, cho nên nhóm tác giả chỉ nói đơn giản đại khái, từng câu chuyện đều thú vị và rộng lớn, nhưng chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ trước mặt mọi người, thì đã bị nhóm tác giả che giấu về trong lòng.


Bọn họ càng che lấp, thì người nghe còn chưa thỏa mãn.
Mỗi tác giả trước khi xuống sân khấu, đều sẽ nói một câu, “Nếu như bạn có hứng thú với câu chuyện này, muốn cùng tôi tiếp tục hoàn thành nó, khi giao lưu tự do rất hoan nghênh đến tìm tôi.”


Trước đó Yến Kỳ Vũ chưa bao giờ tiếp xúc qua nhiều sự sáng tạo như vậy, làm linh cảm cô cứ rộ lên, phấn khích làm việc trôi chảy, bộ phận kia trong lồng ngực không ngừng nhảy bình bịch, bút trong tay mình giống như có linh hồn, đã tự vẽ lên mấy hình ảnh nhân vật thú vị.


Bộ Na Na một tay chống má, nhìn ánh mắt của cô ấy hiền lành giống như một người mẹ. Ai mà không thích đứa nhỏ vừa kiên định vừa cố gắng chứ, thật hận không thể dùng tất cả đồ ăn vặt trên thế giới này nhét đầy vào cái túi của cô, để miệng của cô đều phủ đầy lớp đường trắng.


available on google playdownload on app store


Bộ Na Na nhỏ giọng nói: “Đừng có gấp, một lát hoạt động trao đổi tự do phải phát huy cho tốt, với kỹ năng vẽ của em, nhất định có thể tìm được tác giả hợp ý.”


Yến Kỳ Vũ ngẩng đầu lên từ trong tập tranh, tầm mắt dừng ở giữa biển màu xanh lam, cô vừa chờ mong vừa băn khoăn, nơi đó thật sự có người đang chờ cô sao?
...
Rất nhanh, tác giả thứ 17 kết thúc phần diễn giải của mình, cúi đầu đi xuống sân khấu.


Đặng Diệu Hoa không đợi thêm được một phút đồng hồ nữa, chốc lát nhảy dựng lên từ chỗ ngồi, trong tay quơ tờ giấy ký tên, ân cần nói với Cà Ca: “Tổng biên, phía bên tác giả đã giới thiệu xong rồi, có phải nên đến lượt chúng tôi không? Anh xem, tôi…”


“Ai nói là giới thiệu xong rồi?” Dưa Gia nhíu mắt, xoay vòng chuỗi trong tay nửa vòng, “Ở chỗ này của chúng tôi, còn có một màn chót.”
Giống như phối hợp với lời nói của anh ấy, “Sói xám lớn” liên tục im lặng ngồi hàng cuối cùng bên phía tác giả đột nhiên đứng dậy từ trong đám người. 


Anh chỉnh đốn trang phục lại một chút, bước ra, không nhanh không chậm đi đến sân khấu.


Người đàn ông ẩn giấu phía sau mặt nạ sói xám này, trên mặt có một sức quyến rũ khó có thể nói thành lời, dễ dàng trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt. Lúc anh chậm rãi xuyên qua đám người, tầm mắt của mọi người cũng hướng theo bước đi của anh, khi đôi giày da của anh bước lên cầu thang, tầm mắt của mọi người lại hướng tới thảm trải sàn trên sân khấu.


Trong mắt Yến Kỳ Vũ, có vô số đường nét hội tụ quay quanh bên người đàn ông, tạo thành vóc người anh, tứ chi của anh và dáng vẻ của anh. Mỗi một động tác đều có thể biến thành một bức vẽ, những bức vẽ này xếp chồng lên nhau, lướt qua rất nhanh trong đầu cô, như là hoạt hình trắng đen rõ nét.


Người đàn ông đứng giữa sân khấu, tay cầm microphone, đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ chậm rãi nhìn toàn bộ khán giả dưới sân khấu.
Tầm mắt Yến Kỳ Vũ lơ đãng đối diện với anh, không tự chủ được rùng mình một cái.
Không phải vì sợ hãi...
... Mà là vì một loại hưng phấn không rõ.


“Chào các vị.” Người đàn ông trên sân khấu mở miệng, giọng điệu trầm tháp, “Tôi là Điền Dã, có thể các vị đang ngồi ở đây vẫn chưa nghe qua tên của tôi. Nhưng không sao cả, đa số các vị ngồi bên dưới tôi cũng chưa từng nghe qua.”


Dưa Gia dưới sân khấu liên tiếp bóp nát một quả Phật châu.
Vị đại thần này bình thường điên cuồng thì thôi đi! Lần này mang một ID mới, sao còn có thể điên cuồng như vậy! Ngạo mạn như vậy! Không bằng đợi người ta chế nhạo đi!


Đều nói "văn vô đệ nhất võ vô đệ nhì" (*), người học văn đều có chút ngông nghênh. Lời nói của Điền Dã giống như nước lạnh xối vào nồi chảo dầu, nháy mắt khơi lên một trận cười lạnh.


(*)文无第一武无第二: Văn vô đệ nhất: trong văn học rất khó để công nhận ai giỏi nhất; võ vô đệ nhì: còn trong võ thuật thì định thắng thua rất đơn giản.
Nhóm tiểu biên tập của văn học Cá Heo nhốn nháo rỉ tai nhau, dò la lẫn nhau: “Tác giả nào vậy?”


“Không biết, ngồi ở hàng cuối cùng, không có biên tập đi theo.”
“Tính tình cũng quá điên cuồng rồi, đến từ đâu thế.”
“Điền Đã?... Hình như nghe thấy tên này ở đâu rồi, mau chóng điều tr.a thêm xem có tác phẩm gì!”


Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, mọi người không hẹn mà cùng lấy điện thoại cầm tay ra, kiểm tr.a tác phẩm của anh ở trên mạng. Rất nhanh, trên màn hình di động của mọi người đều xuất hiện một trang web giống nhau.
—— Điền Dã


—— Giới tính: nam. Không có ảnh chụp. Tuổi: không biết. Giáo dục và kinh nghiệm: không biết.
—— từng vinh dự giành được hạng nhất của giải thưởng Ngôi Sao truyện ngắn khoa học viễn tưởng Trung Quốc năm 201x.
Khoa, khoa học viễn tưởng sao... Chuyện này có thể chạm đến chỗ mù kiến thức của mọi người rồi.


Giải thưởng Ngôi Sao khoa học viễn tưởng Trung Quốc là một trong những giải thưởng tiểu thuyết khoa học viễn tưởng số một trong nước, có lượng uy tín cực cao, hơn nữa mấy năm gần đây đề tài khoa học viễn tưởng lại rất hot, khiến cho vô số độc giả vùi đầu vào chốn ngân hà xa xôi. Nhưng mà rất khó có được một tác phẩm khoa học viễn tưởng hay, mà gu của giám khảo giải thưởng Ngôi Sao rất kén chọn, thà là giải thưởng không có ai lãnh, thì cũng sẽ không tùy tiện trao thưởng. Cho dù không phải là người trong giới khoa học viễn tưởng cũng đều nghe nói qua, “Giải nhất của tổ truyện ngắn đã không có ai nhận trong suốt năm năm rồi.”


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, xấu hổ bỏ di động xuống. Anh và bọn họ hoàn toàn không ở cùng một tần số, muốn gièm pha cũng không có cách nào.
“Thì ra là anh ấy!” Có một người hô ra tiếng.


Đặng Diệu Hoa quay đầu nhìn tác giả mà mình dẫn tới, kinh ngạc hỏi: “Loạn Mã Quân,  biết cậu ta à?”


Loạn Mã Quân là tác giả mới mà Đặng Diệu Hoa vừa ký gần đây nhất, tuy nói là “người mới”, nhưng thật ra mấy năm trước đã hoạt động trong giới này. Tác phẩm của Loạn Mã Quân toàn là truyện gợi cảm nổi tiếng, thậm chí còn hot đến cả Nhật Bản, fan trong và ngoài nước rất đông đảo, mỗi bản có lượng in ấn trên một vạn. Bởi vì nhân vật trong tác phẩm có thịt rất nhiều, nên mỗi lần sample được công bố ra đều phải tô mờ một mảnh lớn, cho nên mới có ID “Loạn Mã Quân” này, dần dần, ID gốc của cô ấy đã không có ai nhớ nữa.


—— không sai, họa sĩ của những câu chuyện lộ liễu với những nhân vật nóng bỏng, là “cô”.


Loạn Mã Quân tốt nghiệp học viện hoạt hình hạng nhất ở Nhật Bản, năm nay học thành tài trở về. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, thì ai cũng sẽ không liên tưởng được một cô gái ngoan ngoãn như thế với ID của cô ấy.


Loạn Mã Quân không để ý đến ruồi bọ bên tai, cô ấy nhìn chằm chằm Điền Đã trên sân khấu, đôi mặt ẩn sau chiếc mặt nạ vui vẻ là ngọn lửa nhất định phải có được.
...
Trên sân khấu, phần diễn thuyết của “Điền Dã” vẫn còn đang tiếp tục.


Mà câu chuyện anh mang đến quả thật phù hợp với phong cách tác phẩm của anh, anh muốn tìm kiếm một vị họa sĩ truyện tranh, cùng anh sáng tác một tác phẩm có đề tài về cơ giáp, bối cảnh câu chuyện xảy ra ở tương lai xa xôi, nhân vật chính là một cô gái xuất thân bình thường, thiên phú của cô vừa đủ để vào học viện quân sự Liên Bang, hơn nữa còn là khoa giữ gìn và tu sửa những bộ giáp không bắt mắt nhất. Nhưng cô cũng có chỗ hơn người của cô, chính là nghị lực và sự bền lòng không ai bì được, để đạt được mục đích, cô có thể nỗ lực cố gắng thêm mấy trăm lần.


“Mọi người không hề nghe sai, nhân vật chính là cô gái trẻ tuổi. Không chỉ như thế, trong bộ tác phẩm này không có nam chính, tất cả nhân vật quan trọng đều do nữ đảm nhiệm.” Điền Dã dừng hai giây, kèm với tiếng hít không khí ở dưới sân khấu, vừa nói, “Tôi hi vọng đối tượng mà tôi hợp tác, là một họa sĩ truyện tranh nữ có kinh nghiệm phong phú.”


Hoang đường!
Cho dù là họa sĩ truyện tranh, tác giả hay là biên tập, thì tất cả mọi người đều không nhịn được nói thầm.


Bọn họ không có nghe sai chứ, một truyện tranh cơ giáp có đội hình toàn là nữ? Hơn nữa không có tuyến tình cảm? Độc giả nữ sẽ không thích đề tài mạnh mẽ này, độc giả nam cũng sẽ không thưởng thức những động tác khoa chân múa tay yếu đuối kia.


Toàn hội trường chỉ có một mình Dưa Gia có thể duy trì nụ cười, còn có tâm tư cười nhạo tiểu biên tập thiếu kiên nhẫn khác, dù sao một tháng trước anh ấy đã bị vị đại thần này kích thích qua vài lần.
Ngay cả Cà Ca nghe xong, cũng hiếm thấy nói một câu khen ngợi: “Dũng khí gia tăng.”


Dưa Gia vui mừng nói: “Người trẻ tuổi mà, muốn thử nhiều đề tài khác nhau, có bước tiến mới cũng tốt.”
Anh ấy hoàn toàn đã quên mình từng bị làm cho tức đến huyết áp lên cao như thế nào.


Bộ Na Na ngồi ở hàng cuối cùng cũng không xem trọng đề tài này, với ánh mắt biên tập nhiều năm của cô ấy, quả thật câu chuyện này có điểm sáng, nhưng phải mạo hiểm quá lớn, khả năng bị bỏ xó ngoài chợ còn cao hơn khả năng nổi tiếng.


Cô ấy không nỡ để bảo bối Tiểu Vũ Mao của mình lãng phí hai năm nhào vào đề tài này.
“Tiểu Vũ Mao!”
Bộ Na Na nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô gái ngốc bên cạnh.
Nhưng Yến Kỳ Vũ giống như phát rồ, hai mắt dừng trên sân khấu cao cao, kích động đến cơ thể khẽ run rẩy.


Lúc đầu giấy trắng trong tay cô là tên của hai tác phẩm “Hiệp khách Miêu Miêu”, “Nhân vật phản diện là con chó”, nhưng lúc này tất cả đã bị bôi đen, và bị đoạt lấy bởi một cái tên có khí phách hơn “Giấc mộng không trung”.


Câu chuyện này thật sự hấp dẫn cô: Một nữ chính không ngừng vươn lên, cùng với vũ trụ rực rỡ lộng lẫy.
Yến Kỳ Vũ ú ớ hỏi: “Chị Na Na, chị có tin vào nhất kiến chung tình không ạ?”


Bộ Na Na giật mình nhìn cô, lại nhìn sói xám lớn trên sân khấu: “… Em đừng có ngốc nghếch, em cũng không phải là Sói đỏ.”
Yến Kỳ Vũ phục hồi tinh thần lại, trên mặt ửng đỏ, may là được chiếc mặt nạ thỏ trắng che mất: “Em đâu có nói về người, mà là về câu chuyện này ạ.”


Cô bị sáng kiến mạnh dạn này làm thuyết phục rồi. Trước đó, cô không có kế hoạch rõ ràng, “muốn vẽ cái gì thì vẽ”, như vậy cũng được, như thế cũng tốt, chỉ cần là công việc thì cô sẽ không soi mói.


Nhưng khi cô nghe nội dung chính của câu chuyện từ trong lời kể của Điền Dã, rõ ràng có một âm thanh nhắc nhở cô: Đây là truyện tranh mà cô muốn vẽ, đây là câu chuyện mà cô muốn kể, đây là đời người mà cô muốn sáng tác…
Đây là, người hợp tác mà cô kề vai chiến đấu trong tương lai.


...
Vu Quy Dã đứng ở trên sân khấu cao cao, nhờ vào sự ẩn giấu dưới mặt nạ mà nhìn các động tác khác nhau của khán giả dưới sân khấu.


Anh đã sớm biết câu chuyện này sẽ khiến cho sóng to gió lớn, phản ứng của khán giả nằm trong dự kiến của anh. Thật đáng tiếc là, phần lớn khán giả đều không xem trọng câu chuyện của anh, điều dễ nhìn thấy nhất, chính là nhóm họa sĩ truyện tranh đều không hẹn mà cùng lắc đầu, và biên tập thấp giọng nói chuyện với nhau.


Ở trong đám người, hai họa sĩ truyện tranh ngồi ở hàng đầu và hàng cuối cùng đồng thời nhìn anh với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.


Trên mặt của cô gái ngồi ở hàng đầu mang một chiếc mặt nạ vui vẻ quỷ dị của Nhật Bản, mặt nạ của cô gái tựa như đang cười, trong đôi mắt trống rỗng như có hai ngọn lửa bùng cháy, làm người khác phát lạnh.


Mà cô gái ngồi ở hàng cuối cùng lại là một “tiểu bạch thỏ”, lúc nãy đến trễ, cô vừa sợ sệt vừa đáng thương, nhỏ bé rút lại thành một nắm tròn. Nhưng lúc này cô lại biến thành “Thỏ bá vương”, nếu không phải bị biên tập ghì chặt xuống, thì chắc cô đã sớm chạy ra khỏi chỗ ngồi.


Vu Quy Dã nhận ra “tiểu bạch thỏ” kia.
Phải nói, khi cô gái dùng chữ viết mềm mại ký tên “Tiểu Vũ Mao” lên quyển số điểm danh, thì anh đã nhận ra thân phận của cô.
... Không ngờ tới, Yến Kỳ Vũ thật sự là họa sĩ truyện tranh của truyện tranh mạng Cá Heo.


... Không ngờ tới, cô cũng tới tham gia “hội che mặt thân cận” này.
Vừa nghĩ đến cô từng từ chối số điện thoại của mình, còn bảo cô chủ tiệm café giúp đỡ ngăn cản anh, trong lòng Vu Quy Dã cảm thấy phức tạp.
Thế giới này cũng thật nhỏ.


Ôm tâm tình bất đắc dĩ và lúng túng như vậy, Vu Quy Dã cũng không tiết lộ thân phận với Yến Kỳ Vũ. Đợi sau khi Yến Kỳ Vũ ký xong, Vu Quy Dã mới nhận lấy bút, nắn nót ký bút danh ảo: Điền Dã ở dưới tên của cô.


Hai bút danh một ở trên, một ở dưới, thân mật như đang kề cùng một chỗ, như là một mảnh lông chim đang bay bồng bềnh giữa đồng ruộng mênh mông.
Bây giờ hai người cũng là một người ở trên, một người ở dưới, đại sói hoang ở trên sân khấu, tiểu thỏ trắng ở dưới sân khấu.


Vu Quy Dã cười thầm trong lòng, anh cầm microphone trong tay đặt lên bục diễn thuyết, xoay người rời khỏi sân khấu.






Truyện liên quan