Chương 33

Khung trò chuyện của A Lâm bật ra, Yến Kỳ Vũ đang ôm hai chân cuộn mình ở trong ghế dựa, trong lòng ôm một con thỏ to, hồi hộp nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chờ “thầy Điền Dã” phát biểu ý kiến về thiết kế cơ giáp của cô.
A Lâm: Tiểu Vũ Mao, Tiểu Vũ Mao! Mau ra đây!!!


A Lâm: Có đại bát quái muốn chia sẻ với cậu!!!!!
Yến Kỳ Vũ không hào hứng lắm gõ chữ trên bàn phím.
Tiểu Vũ Mao: A Lâm, bây giờ tớ không có tâm tình nghe bát quái...
A Lâm: 【 mỉm cười 】
A Lâm: Bát quái có liên quan đến nam thần của cậu.


A Lâm: 【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】
A Lâm: Xin hỏi bây giờ cậu có tâm tình chưa?
Tiểu Vũ Mao: Có! Đặc biệt có tâm tình!!!!


Yến Kỳ Vũ lập tức ngồi dậy, hai chân khép lại, ngồi ngay ngắn trước máy tính. Rõ ràng ngay cả tên Quân Tử Quy Dã còn chưa xuất hiện trên màn hình, nhưng biểu hiện của cô lại giống như thật sự nhìn thấy nam thần, theo bản năng lấy trạng thái hoạt bát nhất để đón tiếp “Đại Mễ Mễ kinh thiên”.


Cũng may A Lâm không thích thừa nước đục thả câu, tốc độ tay nhanh chóng thuật lại toàn bộ câu chuyện, quả thật Yến Kỳ Vũ có thể nhìn thấy tàn ảnh đánh chữ như bay trên điện thoại di động của đối phương.


A Lâm: Cậu có nhớ tớ từng nói với cậu không, Tri Bất Đạo Tiên Nhân muốn hợp tác một bộ truyện tranh với Quân Tử Quy Dã?
A Lâm: Nhưng tớ đến lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa thấy bắt đầu hạng mục.
A Lâm: Trước kia tớ cảm thấy chuyện này có thể sẽ thất bại.
A Lâm: Bây giờ tớ khẳng định!


available on google playdownload on app store


A Lâm: Quả thật chuyện hợp tác này thất bại!
A Lâm gửi liên tiếp ảnh gif ếch nhảy múa, không biết là đang bày tỏ sự vui mừng “ha ha ha ông ta cũng có ngày hôm nay”, hay là đang biểu đạt cảm giác đau buồn “hu hu hu công việc bị nhỡ rồi”.


Yến Kỳ Vũ nhìn cuộc đối thoại chi chít trên màn hình, lòng hiếu kỳ hoàn toàn dâng lên.


Tính tình của Tri Bất Đạo Tiên Nhân không tốt, đắc tội không ít người trong giới này, cảm tình của Yến Kỳ Vũ đối với ông ta rất phức tạp. Một mặt, ông ta là “thầy giáo” đầu tiên mà cô theo học, quả thật đã dạy cho cô rất nhiều điều, ông ta chứng kiến sự tiến bộ của cô, năng lực mài luyện của cô. Nhưng mà về mặt khác, thái độ cao cao tại thượng của Tri Bất Đạo Tiên Nhân và tính cách “nói gió thì phải có mưa” đã tr.a tấn Yến Kỳ Vũ suốt hai năm.


Cho nên sau khi biết kế hoạch hợp tác của ông ta và Quân Tử Quy Dã tan biến, Yến Kỳ Vũ không nói ra được rốt cuộc cảm xúc trong lòng là gì.
Tiểu Vũ Mao: Tin tức này chính xác không?
Tiểu Vũ Mao: Cậu nghe từ ai thế, có phải là truyền sai không?
A Lâm: Tuyệt đối không có khả năng!


A Lâm: Vừa mới nãy đây, có một cô nhóc vô cùng xinh đẹp đến văn phòng, người cao 1m , nhưng rất khí thế.
A Lâm: Tớ nghe thấy hai người nói chuyện mới biết được cô gái đó là cháu gái của ông ta.


A Lâm: Dáng vẻ xoi mói mọi thứ hoàn toàn giống như một khuôn đúc ra, thật sự là người một nhà vui vẻ khinh thường người khác.
A Lâm: Hai người cãi nhau, bị tớ nghe được 【doge】


A Lâm: Cháu gái của ông ta cũng là một họa sĩ trong giới này, có vẻ như rất nổi tiếng. Cô ấy nói lần này nam thần của cậu không định hợp tác với họa sĩ nổi tiếng, muốn tìm người vô cùng mới.
A Lâm: Tri Bất Đạo sĩ diện lớn như vậy, nên lúc đó liền bùng nổ.
Tiểu Vũ Mao: Ôi!!


Yến Kỳ Vũ nhìn thấy tin này, cô sẩy tay làm gối ôm tiểu thỏ trắng ở trong lòng ngã nhào dưới đất.
Tác phẩm mới của Quân Tử Quy Dã lại chọn một họa sĩ mới?... Làm sao có thể...


Nếu như đại thần cùng đại thần hợp tác, Yến Kỳ Vũ nhiều nhất chỉ biết "Hâm mộ", sau đó coi đây là động lực để mình tiếp tục vươn lên, dốc lòng học tập, hy vọng có một ngày có thể đứng bên cạnh đại thần… Không, đứng phía sau đại thần là được rồi! Nói không chừng đến một ngày nào đó, cô có thể vẽ tranh minh họa bìa sách cho đại thần.


Nhưng đại thần Quân Tử Quy Dã lại tự hạ mình, hợp tác với một họa sĩ hoàn toàn mới không có danh tiếng… Tin tức này lập tức đánh tan lòng tự tin của Yến Kỳ Vũ, làm “họa sĩ mới” như cô đây vừa khó chịu vừa ghen tị.


Nhưng từ lúc học cấp ba đến giờ, cô liền yêu thích vị tác giả này. Tiểu thuyết của nam thần xuất bản, cô đều muốn thu thập mỗi phiên bản là ba bộ, một bộ để mình xem, một bộ để cất kỹ, một bộ cầm đi bán để đẩy mạnh tiêu thụ. Phim điện ảnh của nam thần sáng tác, cô cũng mua cho đã ghiền, không nỡ vứt vé xem phim gốc, đặc biệt quý trọng giấu trong cuốn tập. Sách nổi tiếng của nam thần cô cũng đã nghe đến sắp nát, những câu chuyện trầm bổng phập phổng đó đã cùng cô vượt qua những đêm dài dằng dặc chạy bản thảo, giúp cô xua tan đi sự cô đơn. [email protected]#


Ôi.
Đều là người mới, nhưng đối phương lại có thể lọt vào mắt xanh của nam thần, vậy chắc chắn người đó vô cùng có thiên phú và kỹ năng vẽ cao siêu, mới có thể làm rung động được nam thần QAQ.


Yến Kỳ Vũ lại lật lật bản thảo trong máy tình của mình, vốn dĩ là tác phẩm để cô kiêu ngạo, bỗng nhiên trở nên chỗ nào cũng không vừa mắt: cảm giác màu tệ, cơ thể người biến dạng, nét vẽ không lưu loát, xử lý bối cảnh chưa đủ bắt mắt… Nói chung, chỗ nào cũng đều tệ.


Cô đã tốn thời gian một tuần để làm thiết kế người trong truyện tranh “Giấc mộng không trung”, còn mặt dày nhờ thầy Điền Dã kiểm định. Nhưng vị người mới thần bí kia đã có thể quang minh chính đại sóng vai đứng chung với đại thần Quy Dã, chênh lệch này quả thật rất lớn.


... Cô quyết định từ hôm nay trở đi đổi tên thành “Yến không vui”, tự là “Đau thương vì tình”, biệt hiệu là “Tiên nữ ưu sầu”.
A Lâm ở bên kia không biết tin tức này lại làm cho đồng bọn của mình đả kích lớn như vậy, còn đang lảm nhảm chia sẻ bát quái với cô.


A Lâm: Cháu gái của Tri Bất Đạo Tiên Nhân cũng rất đáng ghét, vừa chảnh vừa điểu.
A Lâm: Tớ vẽ được một nửa, cô ấy lại túm lấy bút thay đổi dự định dùm tớ.
A Lâm: Nhưng mà cô ấy sửa rất tốt.
Rốt cuộc Yến Kỳ Vũ mới lấy lại được một chút tinh thần.


Tiểu Vũ Mao: Ồ? ID của cô ấy là gì?
A Lâm: Không biết ┑( ̄Д  ̄)┍
A Lâm: Tớ đưa ảnh mà cô ấy đã sửa qua cho cậu xem thử, nói không chừng cậu có thể nhận ra phong cách vẽ của cô ấy.
Tiểu Vũ Mao: 【 gật đầu 】


Mười giây sau, khung trò chuyện của hai người chợt bị một cặp ngực lớn miêu tả sinh động chiếm hết.
Tiểu Vũ Mao:.........
Tiểu Vũ Mao: (ノへ ̄,) che mặt
Tiểu Vũ Mao: Làm ơn, tớ làm sao có thể dựa vào ngực mà nhận ra người chứ!


Yến Kỳ Vũ cảm thấy hai mắt của mình sắp bị mù rồi, chỗ nào là ngực chứ, rõ ràng là một cặp bóng rổ thì có.
A Lâm: _(:з" ∠)_ Nhưng cô ấy chỉ vẽ ngực mà!
A Lâm: Miệng của cô ấy cũng thối lắm, còn châm chọc tớ ngực phẳng.
A Lâm: Tiểu Vũ Mao, làm bạn bè với nhau, cậu nói thật với tớ đi.


A Lâm: 【 mặt đứng đắn】Ngực của tớ, thật sự rất nhỏ sao?
Yến Kỳ Vũ cẩn thận nhớ lại dáng người của cô bạn này… Ách, cô chỉ nhớ đối phương rất gầy, về phần dáng người thế nào thì cô hoàn toàn không nhớ được.
Tiểu Vũ Mao: Thực xin lỗi, tớ không nhớ được...


A Lâm: Không nhớ được? 
A Lâm: Làm ơn đi, hai chúng ta cũng đã ngủ chung với nhau 2 năm, cùng nhau tắm chung mấy trăm lần rồi mà!
A Lâm: Tớ còn ngớ trên ngực trái của cậu có một vết bớt hình lông chim, ngay eo có nốt ruồi, trên đùi có một vết sẹo!


A Lâm: exm, nhưng ngay cả tớ có ngực hay không mà cậu cũng không nhớ sao?
Yến Kỳ Vũ bị đối phương công kích như đang đốt pháo làm cô xấu hổ vô cùng.


Cô là người phương nam, mà A Lâm là người phương bắc, trước khi đến Trục Mộng Đường, căn bản chưa từng trải qua việc tắm chung với người khác. Cô là cô gái phương nam hướng nội ngại ngùng, lần đầu tiên tiến vào phòng tắm đã bị tình thế “hồ tắm toàn thịt” dọa sợ, phóng mắt nhìn thì tất cả đều là dáng vẻ gầy béo già trẻ khác nhau, trong tay cô cầm một chiếc khăn lông ngắn, che hết phía trên và phía dưới, không dám tiến vào trong nhà tắm một bước, hận mình không thể trở nên vô hình. Mà A Lâm lại tùy tiện trần truồng cơ thể, lấy tốc độ nhanh nhất chiếm giữ một vòi sen, còn nhiệt tình ôm lấy bả vai cô mời cô cùng xài chung với mình.


Cô lắc đầu, nhanh xua đuổi những cảnh tượng “hoạt sắc sinh hương” kia, vô cùng chân thành xin lỗi cô bạn của mình.
Tiểu Vũ Mao: Thực xin lỗi, lần sau khi tắm cùng với cậu, tớ nhất định sẽ nghiêm túc nhìn ngực của cậu.
Điền Dã:...
Điền Dã:.
Điền Dã:?


Yến Kỳ Vũ hóa đá ở trước máy tính, khiếp sợ nhìn khung trò chuyện xuất hiện một cái tên không nên xuất hiện!


Thì ra trong lúc Yến Kỳ Vũ và A Lâm đắm chìm vào bát quái, thì Vu Quy Dã đã xem xong ảnh thiết kế cơ giáp mà Yến Kỳ Vũ gửi qua. Hình dạng của các cơ giáp khác nhau, mỗi một thiết kế đều rất nổi bật.


Nhưng có mấy hình dạng cơ giáp khác nhiều so với trong kịch bản mà Vu Quy Dã viết, anh tin Yến Kỳ Vũ không tùy tiện vẽ loạn, chắc chắn có lý do của cô, cho nên anh định hỏi tại sao Yến Kỳ Vũ muốn thiết kế như vậy.
——những việc phát sinh sau đó thì mọi người đều biết rồi.


Yến Kỳ Vũ trả lời nhầm cửa sổ trò chuyện, rõ ràng là lời nói thầm kín cho cô bạn cùng phòng, nhưng bây giờ đã thành quấy nhiễu ȶìиɦ ɖu͙ƈ rồi.
Cô quyết định đổi tên thành "Yến hổ thẹn", ai cũng đừng khuyên cô.


Yến Kỳ Vũ nhanh chóng chọn copy câu nói vô liêm sỉ kia, định rút về… Kết quả trong lúc vội vã lại phạm phải sai lầm, “rút về” chuyển thành “cắt bỏ”.
Tiểu Vũ Mao:...
Tiểu Vũ Mao: Làm ơn làm ơn, thầy Điền Dã, xin nói với tôi là câu nói kia đã rút về thành công đi.
Tiểu Vũ Mao: QAQ


Điền Dã: 【 mỉm cười 】【 mỉm cười 】
Điền Dã: Nếu như Mao Mao cần model nam, thì không cần đến lúc tắm mới có thể nhìn thấy cơ ngực của tôi đâu. ^_^






Truyện liên quan