Chương 38
Sau khi Vu Quy Dã tiễn cô giáo Rachel về, anh khiêng Daniel trở về nhà.
Chỉ thấy hai vợ chồng Vu Kinh Hồng và Tô Hòa tay trong tay đứng ở dưới lầu, khi trông thấy đứa nhỏ tròn tròn trên vai cậu, thì lửa giận của hai người liền bộc phát.
Nhưng hôm nay, chuyện Daniel lén bỏ trốn, cho dù xuất phát từ lý do gì, đều khiến hai vợ chồng vừa nóng vừa giận. Tô Hòa chính là một thư sinh văn chương, sức khỏe không tốt, tối nay huyết áp đột ngột tăng cao, suýt chút nữa phải uống thuốc trợ tim gấp. Vu Kinh Hồng càng tự trách mình không ngừng, nước mắt cứ rơi không dứt.
Vì để Daniel khắc sâu “giáo dục” không thể quên này, hai vợ chồng quyết định lần này tuyệt đối không buông tha cho cậu bé!
Đồ dùng đánh người đều là bọn họ tìm tạm bợ, Vu Kinh Hồng cầm chổi trong nhà, lúc đầu Tô Hòa nhặt một cành liễu khô cằn, dưới ánh nhìn chăm chăm của bà xã, anh đổi thành một nhánh cây thô.
Daniel không ngốc, nhìn thấy sắc mặt hung dữ của cha mẹ ở phía sau, lập tức gân cổ khóc lên.
Vu Kinh Hồng cả giận nói: “Đản Đản, con còn biết khóc sao? Con có biết tối nay có bao nhiêu người lo lắng cho con không? Cha mẹ chạy tới đồn cảnh sát cùng xem băng theo dõi, cậu và cô giáo Rachel tìm con khắp nơi, tất cả mọi người đều đang lo lắng cho con, mà con ngay cả một câu xin lỗi cũng không có?”
Daniel mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Xin... Thực xin lỗi, mẹ, lần sau con sẽ không lén trốn ra ngoài nữa...”
“Bây giờ nói xin lỗi đã muộn rồi!”
Daniel: “...” Mẹ nói mà không giữ lời mà!
Sau khi Vu Kinh Hồng xách cổ áo của Daniel, nước mắt cậu bé cứ chảy không ngừng, nước mũi nước miếng ào ào chảy một mạch xuống trong khăn quàng cổ.
Trong lúc nhất thời, tiếng khóc của đứa trẻ và tiếng trách cứ của mẹ hòa vào nhau, Tô Hòa khuyên cái này khuyên cái kia, thật sự không còn cách nào nữa.
Anh ấy cầu xin giúp đỡ từ người cậu nhỏ: “Quy Dã, em nói vài câu đi.”
Vu Quy Dã nhìn kịch hay từ nãy giờ, khẽ ho một tiếng, chậm rãi nói: “Chị, khoan hãy đánh đã.”
Lông mày Vu Kinh Hồng dựng thẳng: “Em cũng muốn cầu xin giúp đỡ cho thằng nhóc này?”
“Không phải.” Vu Quy Dã vươn tay, động tác nhẹ nhàng chậm chạp lấy khăn quàng cổ trên người Daniel xuống.
Tô Hòa & Vu Kinh Hồng: “... ? ? ?”
Vu Quy Dã xếp khăn quàng cổ lại, cẩn thận cầm chặt trong tay: “Khăn quàng cổ này là của người khác, để lại nước mắt sẽ bị dơ.”
Daniel: “... ? ? ?”
...
Khi Vu Quy Dã về nhà đã qua mười hai giờ, đêm nay chạy ngược chạy xuôi, thần kinh căng thẳng liên tục, mãi đến khi rửa mặt xong nằm trên giường, anh mới có sức lực lướt weixin.
Suy nghĩ một chút, anh gửi tin nhắn cho Yến Kỳ Vũ.
Quy Dã: Yến tiểu thư, cám ơn sự giúp đỡ của cô vào ngày hôm nay, tôi đã đưa Daniel về nhà rồi.
Quy Dã: 【 chia sẻ hình ảnh - Daniel khóc】
Yến Kỳ Vũ lập tức trả lời weixin.
Tiểu Vũ Mao: Thật tốt quá, mọi người về nhà rồi à?
Quy Dã: Về rồi. Còn cô thì sao?
Quy Dã: Còn ở McDonald’s sao?
Tiểu Vũ Mao: Không có, tôi đã về nhà rồi. 0w0
Tiểu Vũ Mao: Nhà tôi thuê có canh cửa, mười hai giờ phải trở về.
Cửa chống trộm của nhà cho nhóm người thuê mỗi khi đến mười hai giờ khuya, đều sẽ khóa trái ở bên trong, quy định này và “cấm hút thuốc ở trong nhà”, “tắm rửa xong phải dọn sạch tóc ở cống thoát nước”, “dùng phòng bếp xong phải lập tức rửa chén” cùng in ra hết, dán vào trên tường ở cửa vào.
Bất đắc dĩ là, quy định này quản được người khác, nhưng không quản được A Dũng. A Dũng thường xuyên rạng sáng mới về nhà, đập mạnh cửa chống trộm tạo ra tiếng động lớn, Yến Kỳ Vũ ngủ ở phòng khách được ngăn vách từng bị đánh thức mấy lần.
Trước đó không lâu, cô đã đóng tiền thuê nhà một quý, cô hạ quyết tâm, chờ sau khi xong ba tháng này, cô nhất định sẽ nhanh chóng tìm căn nhà mới chuyển ra ngoài!
Quy Dã: Đúng rồi, khăn quàng cổ của cô ở chỗ tôi.
Quy Dã: Khi nào cô rảnh, tôi mời cô ăn cơm, thuận tiện trả khăn quàng cổ cho cô.
Quy Dã: Đương nhiên là chờ sau khi cô chạy bản thảo xong.
Quy Dã: ^_^ Lần này đừng có từ chối đấy.
Vu Quy Dã là con sói đuôi dài, mang khăn quàng cổ về nhà chính là tìm cái cớ để hẹn Yến Kỳ Vũ ra ngoài ăn cơm.
Với tính cách của Yến Kỳ Vũ, chắc chắn sẽ không đồng ý để Vu Quy Dã bỏ tiền ra, đến lúc đó khiêm nhường một phen, người đàn ông có thể mượn nước đẩy thuyền nói lời thoại kinh điển kia, “Như vậy đi, tôi mời cô ăn cơm, vậy cô mời tôi xem phim có được không?”.
Đáng tiếc là anh bàn tính rất kỹ, nhưng Tiểu Vũ Mao lại là người say mê công việc không thể dứt khỏi được.
Tiểu Vũ Mao: Không cần đâu, không cần đâu, khăn quàng cổ đó không đáng giá đâu.
Tiểu Vũ Mao: Tôi mua ở ngoài vỉa hè, có 30 thôi.
Tiểu Vũ Mao: Tôi mua cái khác là được rồi.
Tính toán kỹ càng của Vu Quy Dã bỗng chốc rơi lộp bộp xuống đất.
Tiểu Vũ Mao: Không thể trò chuyện được nữa, tôi phải chạy bản thảo rồi.
Quy Dã: Gấp như vậy à?
Tiểu Vũ Mao: Ừm, vốn dĩ hôm nay tác giả hợp tác với tôi sẽ gửi kịch bản tập hai qua cho tôi, nhưng anh ấy không có online.
Tiểu Vũ Mao: Cho nên tôi định xóa nét thô tập một trước.
Tiểu Vũ Mao: Xóa nét thô phải yêu cầu độ chuyên tâm, cho nên không thể tán gẫu ấy. ~~
Quy Dã: ...
Quy Dã: 【 sờ đầu 】
Quy Dã: Chú ý sức khỏe, ngủ sớm một chút.
Tiểu Vũ Mao: 【 nắm tay 】 OK. Qua nửa tiếng nữa tôi sẽ đi ngủ.
Vu Quy Dã cúi đầu nhìn chiếc giường mềm mại dưới người, lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đột nhiên sự áy náy dâng trào.
Quy Dã: Đúng lúc tôi cũng có chút công việc chưa xử lý xong, tôi và cô cùng nhau tăng ca nhé.【 trái tim】
Nói xong câu đó, Vu Quy Dã lập tức khoác thêm áo ngủ xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng sách ở bên cạnh.
Chuyện đêm nay xảy ra quá nhiều, anh đã quên Tiểu Vũ Mao còn đang chờ kịch bản của anh.
Người hợp tác cố gắng như thế, sao anh có thể nghỉ ngơi chứ?
...
Khi anh mở máy tính, màn hình còn lưu lại một đoạn cuối của kịch bản gốc, tần suất truyện tranh nhiều kỳ không giống tiểu thuyết, tiểu thuyết có thể mỗi ngày đổi mới, dưới tình huống truyện tranh không có thuê trợ lý, một tuần đổi mới một lần đã là cực hạn. Cho nên yêu cầu cuối mỗi tập truyện tranh đều phải để lại “dấu móc”, dụ độc giả tuần sau tiếp tục theo dõi.
Sau khi Vu Quy Dã đã chỉnh sửa lại toàn bộ, nhưng còn kề cà chưa sửa một đoạn cuối cùng của tập hai, anh muốn để lại sự hồi hộp lên nhân vật “An Khiết Lỵ Na”, nhưng lại sợ khúc dạo đầu để lại nhiều ẩn số quá, sẽ làm cho độc giả phản cảm, nếu như để độc giả cảm thấy “sao câu chuyện này phức tạp phiền phức như thế” thì mất nhiều còn hơn được.
Anh cẩn thận cân nhắc, cuối cùng quyết định tạo một đoạn khôi hài ở cuối truyện, dùng bầu không khí thoải mái để hóa giải vấn đề.
Tối nay anh chậm trễ tới mấy tiếng, nhưng khi bị gió lạnh thổi qua thì đầu óc tỉnh táo không ít, viết xuất quỷ nhập thần, thoáng chốc đã sửa hoàn thành tập hai, viết được một nửa tập ba.
Anh dừng hai tay đánh chữ lại, bấm lưu tài liệu, quyết định công việc còn lại để mai tiếp tục làm.
Khi Vu Quy Dã làm việc vì để không bị người khác quấy rầy, trước nay anh đều đóng hết tất cả phần mềm trò chuyện. Mãi đến lúc này anh mới có thời gian lên QQ, gửi tài liệu tập thứ hai vào trong nhóm.
Vừa mở QQ ra, một mảnh “lông chim” liền bay xuống trên màn hình.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, tôi đã hoàn thành phân cảnh tập một rồi, đã gửi cho chị Na Na, nếu như anh không chê tôi vẽ xấu thì xem thử nhé.
Tiểu Vũ Mao: 【 chia sẻ văn kiện 】
Tiểu Vũ Mao: Kịch bản tập hai thế nào rồi?
Nhìn thời gian, đoạn hội thoại này gửi vào mấy tiếng trước.
Điền Dã: Thực xin lỗi, đã để cô đợi lâu.
Điền Dã: Tối nay đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vừa mới về nhà.
Điền Dã: 【 chia sẻ văn kiện 】
Điền Dã: Đây là kịch bản gốc tập hai.
Anh vốn tưởng rằng lúc này Yến Kỳ Vũ đã ngủ, không ngờ đến cô trả lời rất nhanh.
Tiểu Vũ Mao: Ồ!
Tiểu Vũ Mao: Anh giải quyết chuyện ngoài ý muốn sao rồi?
Tiểu Vũ Mao: Tôi đang tô nét lại cho tập một, anh yên tâm đi, sẽ không trễ tiến độ đâu.
Tiểu Vũ Mao: Yên tâm giải quyết chuyện của mình là được rồi.
Thật sự quá quan tâm mà.
Mỗi lần nói chuyện cùng cô gái này, cho dù là dùng thân phận nào, Vu Quy Dã cũng cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái.
Điền Dã: Yên tâm đi, chuyện phiền toái dã được giải quyết thuận lợi.
Điền Dã: Tôi xem bản thảo phân cảnh trước, một lát nói chuyện tiếp nhé.
Vu Quy Dã down file bản thảo phân cảnh của Yến Kỳ Vũ xuống, kéo vào trong chỗ đọc hình ảnh, click đúp chuột mở ra.
Chốc lát, anh giống như bị một cơn gió lốc bao quanh, tiến vào trong thế giới khoa học viễn tưởng kỳ lạ.
Là tác giả kịch bản gốc, mỗi lần Vu Quy Dã hạ bút xuống, anh đều sẽ cố gắng tưởng tượng cảnh này sẽ hiện ra hình ảnh như thế nào trên bức họa, mà độc giả khi nhìn thấy sẽ có loại phản ứng gì.
Anh đã từng viết kịch bản phim, đối thoại của các nhân vật kịch bản phim trong nước sẽ quyết định tính thắng lợi, đối thoại của nhân vật chiếm hơn 90% số trang kịch bản. Nhân vật phim thời nay khi mở miệng, phải tránh dùng quá nhiều thành ngữ, “càng rõ càng tốt”, đơn giản rõ ràng, tránh những từ cận âm khó đọc, bởi vì trên thực tế sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho diễn viên khi quay phim, cũng sẽ ảnh hưởng đến độ hiểu của khán giả.
Với kinh nghiệm quý báu này, trong lúc Vu Quy Dã sáng tác sẽ cố ý tránh những điểm này. Ví dụ như câu chuyện “Giấc mộng không trung”, bối cảnh xảy ra trong thời gian tương lai ảo tưởng, có rất nhiều sản phẩm khoa học công nghệ mới lạ và lợi hại, làm sao để mượn nhân vật chính giới thiệu bối cảnh câu chuyện, còn phải làm cho rõ ràng dễ hiểu, điểm ấy là chỗ mà Vu Quy Dã chú ý tới nhiều nhất.
Trước khi quay phim, đạo diễn cần phải làm rất nhiều công việc chuẩn bị, trong đó có khâu tạo ra “kịch bản câu chuyện”, cũng được gọi là “kịch bản phân cảnh”. Tên cũng như nghĩa, đạo diễn sẽ vẽ một bản thảo trước mỗi phân đoạn, là đặc tả hay là chỉ là cảnh xa, là nhìn xuống hay là ngửa mặt lên, máy móc quay ở vị trí nào, chỗ đứng theo thứ tự của các nhân vật ra sao, nếu như di chuyển ống kính còn cần phải đánh dấu trên thuyết minh máy đẩy.
Phân cảnh đạo diễn tự tay viết chính là “khúc dẫn đầu” của câu chuyện trong đầu đạo diễn, vào lúc quay phim sẽ đơn giản rõ ràng hơn, cũng tiện cho các khâu liên quan khác hợp tác.
Nhưng mà có rất nhiều đạo diễn không có học tập theo hệ thống, chưa từng học vẽ qua, phân cảnh kịch bản gốc bọn họ sáng tác đều là “Matchstick Men” (*), chỉ cần mình có thể hiểu là được.
(*) Matchstick Men: những kẻ lừa đảo
Ngành nghề bây giờ dần dần có sự phân hóa nhỏ, có một số đạo diễn sẽ giao công việc vẽ phân cảnh cho họa sĩ chuyên về vẽ phân cảnh, bộ phận nhiếp ánh có kinh nghiệm phong phú cũng biết tự vẽ phân cảnh và thảo luận cùng đạo diễn.
Vu Quy Dã đã thấy qua rất nhiều “phân cảnh”, vô cùng đẹp cũng có, vẽ qua loa xem không hiểu cũng có. Trước khi anh click mở file phân cảnh Yến Kỳ Vũ gửi qua, thật ra anh có hơi lơ đễnh, phim quay ra thành phẩm mới hay, đương nhiên truyện tranh phải vẽ xong mới gọi là đẹp.
Nhưng trong lúc hít thở ngắn ngủi ấy, anh lập tức bị dẫn vào một thế giới lộng lẫy tuyệt đẹp.
Mỗi một cảnh, từng ngọn cây cọng cỏ Yến Kỳ Vũ vẽ, cho dù là vẽ thành hình dạng hơi thô, nhưng sự lay động mà cô mang đến vẫn có thể dùng câu “chấn động lòng người” để hình dung.
Mãi đến lúc này, “đại thần Quy Dã” kiêu ngạo mới ý thức được, phân cảnh truyện tranh và phân cảnh phim hoàn toàn khác nhau. Phân cảnh phim là tập hợp các cảnh lại, là một loại phụ trợ, mà phân cảnh truyện tranh là cơ sở của kỹ thuật vẽ, trải đường cho bối cảnh, hỗ trợ cho nhân vật, là đối thoại xen kẽ nhau, hơn nữa còn kéo dài câu chuyện.
Phân cảnh truyện tranh kích thích thị giác hơn. Ví dụ như cùng là động tác đi xuống lầu, nhưng trong kịch bản phân cảnh phim, đạo diễn sẽ đặt một cái máy ở bên cạnh cầu thang, quay một bên nhân vật đi xuống lầu, mà trong phân cảnh truyện tranh, phải vẽ hàng loạt động tác bước đi, để độc giả có thể ý thức được người đó không phải “đang đứng” ở trên bậc thang, mà là đi xuống.
Nền tảng phân cảnh của Yến Kỳ Vũ rất sâu, cô có thiên phú, chịu khó, giai đoạn trưởng thành chỉ ngắn ngủi có mấy năm nhưng còn hơn một số lão luyện truyện tranh. Cô không chỉ vẽ mấy “ô vuông” trong truyện tranh, mà còn bôi đi những “ô vuông” đó, làm nhân vật càng thêm tự do, để hình ảnh càng đủ đầy.
Mở đầu trang thứ nhất của “Giấc mộng không trung” là bầu trời mưa bom bão đạn. Một chiến hạm phá thủng tầng mây, chỉ lộ ra một góc, có vô số chiến sĩ cơ giáp như thiêu thân lao vào lửa, liều mình hy sinh đánh về phía dị tộc trên bầu trời. Mà dưới bầu trời chiến hỏa bay lả tả, có một người máy hình cầu ngây ngô đầu khờ khạo đứng dưới trời xanh, đang nhìn xung quanh làm gì đó.
Một màn đối lập rõ ràng này, cảnh bi tráng cùng với đáng yêu ngốc nghếch, thoáng chốc đã bắt được ánh mắt của độc giả, khiến người khác rất muốn biết thân phận của người máy này, cùng với chuyện tại sao có chiến tranh.
Vu Quy Dã khẩn trương lật qua trang sau.
Tiếp theo là cảnh người máy hình tròn chạy về trước, người máy tròn vo có ba cái chân to khỏe, có thể chống đỡ nó vững vàng, ứng phó được với địa hình xấu. Nó bước đi khập khiễng trong chiến địa, bỗng nhiên có một cơ giáp bị mất một chân đang hấp hối nằm giữa vũng bùn, mà người điều khiển nó đang khó khăn bò ra từ khoang điều khiển.
Giữa “mắt” của người máy hình cầu có tia đỏ xẹt qua, nó nhanh chóng nhận được dấu hiệu có sự sống, gia tăng tốc độ vọt tới phía trước người bị thương, thân mình tròn xoe vươn mấy tay cơ giới ra, nhanh chóng tách khoang điều khiển, cứu người điều khiển toàn thân đầy máu ra, đặt vào trong khoang điều khiển của mình.
Cảnh tiếp chuyển sang trong khoang điều khiển. Khoang điều khiển của cơ giáp hình cầu lớn hơn cơ giáp bình thường rất nhiều, nhưng chỉ có vỏn vẹn ba chỗ ngồi mà thôi, mà lúc này trừ vị trí lái là một cô gái đang điểu khiển, thì những chỗ ngồi khác đều bị hủy đi. Nửa phần sau của khoang bị sáu người điều khiển cơ giáp mặt mũi bầm dập chia ra ngồi, mà người được cứu lần này là người thứ bảy.
Người điều khiển cơ giáp đều là đàn ông cao lớn, bọn họ giống như con chim cút kề sát vào nhau, ngay cả nâng tay cũng không thể.
Lúc này, cô gái điều khiển cơ giáp hình cầu quay lại nhìn thoáng qua bọn họ, trên đầu cô đội mũ cơ giáp, người nhìn có thể thấy được hình dáng chiếc cằm nhỏ gầy của cô.
Cô mở miệng nói lời thoại đầu tiên.
“Một người, hai người, ba người... bảy người, tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành vượt cả số lượng.”
Ngay sau đó, cô điều khiển cơ giáp hình cầu khiêng cơ giáp hình người mất một chân trên đất lên, tăng mã lực, chạy như bay về phía bên cạnh chiến trường.
Trong chiến hào mênh mông vô bờ, còn có rất nhiều cơ giáp hình cầu giống như cô, đang bận rộn vất vả lăn lộn. Nhìn thấy cô chạy đến, những cơ giáp hình cầu khác đều ngoan ngoãn nhường đường, dùng tia đỏ dò xét trong mắt hành lễ với cô, nhìn cô một mình chạy về phía bên chiến trường.
Chỉ thấy ở chỗ bên cạnh, có một cửa lớn quỷ dị đang đứng sừng sững ở đó. Khung cửa xuất hiện đột ngột, cánh cửa có màu xám tối tăm.
Cơ giáp hình cầu không hề do dự, đầu tiến vào cánh cửa…
Mà thế giới phía sau cửa, lại là một phòng học mang đầy cảm giác khoa học kỹ thuật!
Cơ giáp hình cầu của cô gái bước tới, màn hình phía trên lớp học hiện lên thông tin của nữ chính.
Họ tên: An Khiến Lỵ Na · Dương
Tuổi: 18 tuổi
Thời gian sử dụng: 3 tiếng 13 phút
Độ hoàn thành kiểm tra: 145%
Thành tích tổng hợp lại: 109.8 điểm
Xếp hạng: Hạng 1/280 người
Chỉ cần một cảnh đặc tả này, không cần câu nói dư thừa nào, cảnh của câu chuyện lập tức nói lên rõ ràng: Đây không phải là chiến tranh thực tế, mà là một cuộc thi hư cấu, nữ chính với thành tích rất tốt ngạo mạn xưng bá, hoàn toàn xứng đáng đứng nhất!
Ở trên trang cuối cùng, nữ chính mở khoang cơ giáp hình cầu, bàn tay dựa trên cơ giáp, cô tháo nón an toàn xuống, tóc dài màu nâu sẫm như gợn sóng xõa lên đầu vai, tư thế oai hùng hiên ngang.
Bởi vì do là bản nháp, nên biểu cảm trên mặt cô còn mơ hồ, nhưng dường như Vu Quy Dã xuyên qua thời gian cùng không gian, anh nhìn thấy được biểu cảm kiên định và tự tin của nữ chính, giấc mơ của cô chính là tinh hà rộng lớn, tung hoành ngang dọc dưới dầu trời.
Vu Quy Dã xem một hơi hết 32 trang kịch bản truyện tranh, cảm thấy hô hấp đều bị người khác cản trở.
Nếu để Vu Quy Dã dùng một câu hình dung cảm giác bây giờ, thì đó chính là “kinh hỉ”. Số chữ kịch bản truyện tranh không nhiều, thiếu rất nhiều hình dung so với tiểu thuyết, hoàn toàn mộc mạc, mà Yến Kỳ Vũ có thể biến mấy chữ nghĩa khô khan thành mười mấy trang hình ảnh vô cùng tuyệt, nữ chính bừng bừng sức sống trên trang giấy, đủ để nắm được con tim của mỗi người.
Yến Kỳ Vũ từng là một khối đá quý vướng bụi trần, mà một kịch bản tốt có thể xóa đi những vết bụi trên người cô.
Vu Quy Dã vô cùng may mắn, anh viết ra kịch bản gặp được họa sĩ phù hợp như thế. Bọn họ bổ sung cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau, thiếu một người cũng không được.
Người xưa có câu “cầm sắc hòa minh” (*), mà bây giờ có anh cùng với cô.
(*) Ý nói hai người gắn bó, hòa hợp với nhau.
Bọn họ làm quen trong đại hội tác giả, hay là nói xa hơn, bọn họ gặp nhau ở công viên, có thể nói “vận mệnh đã sắp đặt”.
Điền Dã: Tiểu Vũ Mao, may mà tôi không bỏ lỡ cô.