Chương 49
Trong khoảng thời gian gần đây, Yến Kỳ Vũ trừ thời gian ăn cơm, đi ngủ, đi toilet ra, thì từng giờ từng giây đều treo trạm S vẽ tranh trong phòng phát trực tiếp, nháy mắt livestream nhảy lên đầu bảng xếp hạng tuần, nhóm fan cứ tới tới lui lui, tận mắt nhìn thấy quá trình làm một tập truyện mà trước nay chưa từng có.
Rất nhiều người để lại lời cảm thán:
“Lần đầu tiên xem livestream vẽ truyện tranh, không ngờ vẽ truyện tranh vất vả như thế.”
“Trước kia cứ nghĩ làm họa sĩ truyện tranh rất dễ, muốn vẽ thì vẽ, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, bây giờ xem livestream của tiểu thần tiên mới biết thì ra cường độ công việc lớn như vậy, đòi hỏi rất nhiều kỹ xảo.”
“Em là học sinh cấp ba, thừa dịp nghỉ ngơi bò lên đây xem livestream, không ngờ em đã làm xong năm trang đề từ tiết tự học sáng đến tiết tự học tối mà tiểu thần tiên vẫn còn đang vẽ... Chẳng lẽ chị ấy không mệt sao?”
“Xin nhờ giúp đỡ, tôi đã tải hết bút lông mà tiểu thần tiên tỷ tỷ chia sẻ, nhưng sao vẽ không giống hiệu ứng ví dụ mẫu của cô ấy QAQ! Là tôi tải sai tệp sao?”
“Lầu trên, chuyện này không liên quan đến tệp, mà liên quan tới kỹ thuật.”
“A a a, tôi cần cái móng chó này để làm gì nữa!”
Trước khi chưa mở livestream, mỗi ngày Yến Kỳ Vũ đều mở mắt nhắm mắt tự mình phấn đấu, bây giờ mở livestream rồi, có fan làm bạn, vẽ mệt thì xem lời nhắn của mọi người, thỉnh thoảng sẽ giải đáp thắc mắc với mọi người, làm phơi đi rất nhiều cô đơn và mệt mỏi tận sâu trong lòng.
Hành động cô vô tư chia sẻ bút lông tặng mọi người khiến số lượng fan trên weibo ngày một tăng, mỗi ngày đều có tiểu họa sĩ mới vào nghề chạy tới nói với cô những lời như “Thành thật rất cảm ơn”, “Cảm ơn phu nhân”, vân vân.
Yến Kỳ Vũ đối với những chuyện thụ sủng nhược kinh này, chỉ có thể trả lời mọi người là mình sẽ càng cố gắng vẽ tranh, chia sẻ bút lông nguyên sang và tranh vẽ mình tâm đắc.
Mà tất cả chuyện này, không thoát khỏi liên quan tới Vạn Kim “Điền Dã” ở sau lưng cô.
Ở phía sau tài khoản, thầy Điền Dã lại thưởng cho cô nhiều "vàng thật bạc trắng", Yến Kỳ Vũ cảm thấy mình hít thở đều mang theo mùi vị của tiền, mỗi lần vẽ ra một đường sẽ biến thành màu vàng.
Tiểu Vũ Mao: QAAAAAAAQ Thầy Điền Dã! Sao anh thưởng cho tôi nhiều tiền thế!
Điền Dã: Tuyên truyền tốt mà. [email protected]
Điền Dã: Đừng có mang gánh nặng tâm lý, tiền bạc chỉ là mánh khóe đầu tiên để thu hút người khác thôi, có thể giữ lại nhóm fan, tất cả đều là công lao của cô.
Tiểu Vũ Mao: [con thỏ nhỏ run rẩy].gif
Tiểu Vũ Mao: Nhưng cũng không thể để anh tiêu tốn vì tôi như thế! Đợi đến lúc nhận được tiền nhuận bút đầu tiên, tôi nhất định sẽ trả một vạn này lại cho anh!
Vu Quy Dã vốn không thiếu một vạn đồng, chuyện thưởng này đối với anh mà nói, giống như là đi ăn lẩu với Yến Kỳ Vũ, cùng cô đi châm cứu... Điểm xuất phát chính là “để cô vui”, vốn dĩ không cần phải báo đáp.
Nếu anh tiêu tiền ở trên người cô, còn yêu cầu cô trả lại, thì mối quan hệ của bọn họ chẳng phải ngay cả người xa lạ cũng không bằng sao?
Nhưng Yến Kỳ Vũ rất cố chấp, gia cảnh cô bình thường, tiền lương làm ở Trục Mộng Đường chỉ có 1000 đồng khởi đầu, một vạn đối với cô mà nói là “số tiền lớn” không hơn không kém, cô vốn không thể thản nhiên nhận quà tặng lớn như vậy.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, anh đã chăm sóc tôi rất nhiều rồi.
Tiểu Vũ Mao: Tiền nhuận bút chia cho anh chỉ 20%, tôi có hỏi họa sĩ truyện tranh khác, tác giả kịch bản họ hợp tác đều lấy 25%, người có chút danh tiếng thì lấy trên 30%.
Tiểu Vũ Mao: Tôi biết anh xem tôi như bạn bè, nhưng anh em ruột cũng cần phải tính toán rõ ràng.
Tiểu Vũ Mao: Một vạn nhiều lắm, tôi thật sự không thể nhận.
Điền Dã:...
Điền Dã: Được rồi, nếu như cô đã kiên trì như thế thì thôi vậy.
Điền Dã: Nhưng có một chỗ cô nói sai rồi.
Tiểu Vũ Mao: ?
Điền Dã: Tôi chưa từng xem cô là bạn bè.
Tiểu Vũ Mao: ...QAQ!!! Ơ ơ ơ?
Yến Kỳ Vũ cảm thấy vô cùng ủy khuất, trong đại hội tác giả, cô gần như trong phút chốc đã bị tác phẩm của thầy Điền Dã làm thuyết phục, trong mắt cô không có đối tượng thứ hai muốn hợp tác, cả đầu đều nhớ phải làm sao mới có thể dùng thực lực của mình mời thầy Điền Dã cùng sáng tác Giấc mộng không trung với mình.
Trong khoảng thời gian hợp tác này, cho dù cô có vất vả, có mệt mỏi cũng đều rất vui vẻ, cô cảm thấy giữa cô và thầy Điền Dã có một loại ăn ý ngầm hiếm có, chưa từng xảy ra xô xát hay tranh chấp. Cho nên ở trong lòng cô, mối quan hệ giữa bọn họ đã sớm thoát khỏi “đồng nghiệp trong công việc”, mà tiến lên thành “bạn bè” rồi.
Nhưng lúc này thầy Điền Dã lại nói cô không phải là bạn của anh...
Yến Kỳ Vũ tủi thân cuộn người trước máy tính, lông vũ khắp người đều bị một tầng sương đau lòng làm ẩm ướt.
Đúng lúc này, máy tính lại nhảy ra câu thứ hai.
Điền Dã: Tôi chưa từng xem cô là bạn bè bình thường.
Điền Dã: Tôi xem cô là Tử Kỳ của tôi.
Bá Nha Tử Kỳ, cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm (*).
(*) Câu thành ngữ gắn liền với điển tích về Bá Nha Tử Kỳ. Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha - một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ - một tiều phu bên Hán Giang.
Tim Yến Kỳ Vũ vừa vỡ thành từng mảnh, phịch một tiếng liền bay thẳng lên trời, biểu diễn vòng quay Thomas 720 độ trên bầu trời trước công chúng.
Tiểu họa sĩ ngồi trước máy tính, cô ôm gương mặt đỏ như trái táo, lén nở nụ cười.
...
Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.
Nghi: Mở hố, cập nhật, làm PR.
Kỵ: Bệnh lười rồi, trốn, không muốn tăng ca.
A Lâm:... Tiểu Vũ Mao, hoàng lịch nhà cậu có còn nhớ Lễ Giáng Sinh không?
A Lâm: Hơn nữa, ngày mai là Lễ Giáng sinh đó, trước đêm Noel cậu không ra khỏi cửa, không phải là thủ trước máy tính ngồi vẽ tranh đấy chứ?
A Lâm: Không phải cậu đã sớm nộp bản thảo ba tập rồi sao?
A Lâm: Tìm một chỗ đếm ngược nghỉ lễ đi.
A Lâm: [Cậu đúng là con heo chăm chỉ nhất mà tớ từng gặp].jpg
Trên QQ, bạn tốt A Lâm tận tình thuyết phục Yến Kỳ Vũ ra ngoài để hóng gió, sợ cô ở nhà hoài rồi sinh bệnh.
Nhưng Yến Kỳ Vũ lại không có hứng thú lắm.
Tiểu Vũ Mao: Trước đêm Noel đi ra ngoài làm gì, để bị ngược cẩu sao?
Tiểu Vũ Mao: Ba tập đầu thì vẽ xong rồi, nhưng còn có tập thứ tư nữa đấy.
Tiểu Vũ Mao: Hơn nữa tớ đã đặt giờ tự động cập nhật vào lúc 0 giờ lễ Giáng sinh, tớ phải ngồi canh, không muốn ra ngoài đâu.
Tiểu Vũ Mao: [Công việc khiến tôi vui vẻ].jpg
A Lâm đã quá phẫn nộ, lần này ngay cả sticker cô ấy cũng chẳng thèm dùng.
A Lâm: Công việc sẽ không giúp cậu vui vẻ! Mà chỉ làm cậu rụng tóc!
A Lâm: Làm việc phải kết hợp với vui chơi cậu có hiểu không hả!
A Lâm: Bây giờ, lập tức, ngay tức khắc, đi gội đầu! Tớ chờ cậu ở rạp chiếu phim!
Tiểu Vũ Mao: _(:з" ∠)_
Tiểu Vũ Mao: Vâng.
Dưới sự ra uy của Thái hậu A Lâm, trạch nữ Yến Kỳ Vũ chỉ có thể nhận mệnh tắt máy tính, kì kèo mè nheo đi tắm thay quần áo. Một tháng này bế quan chạy bản thảo, cô đúng là không ra cổng trước, không vào cổng trong, nơi đi xa nhất chính là xuống dưới lầu bỏ rác, mỗi ngày đều dựa vào đồ ăn mua ở ngoài mà sống, ngay cả những người cùng chung mái hiên cũng chưa gặp bọn họ vài lần.
Cô chải đầu xong, nhặt những sợi “lông gà” trên đất... không ổn rồi, một nắm tóc trên đất.
Cô buồn bã nhìn, lấy điện thoại ra thêm dầu gội Phùng Thoát vào trong shopping cart ở taobao.
Khi mở cửa sổ, ánh mặt trời chói lóa ngoài cửa như kim châm đâm vài hai mắt cô, cô hoảng hốt che hai mắt lại, đau đớn chất vấn nhân sinh: “Không thể nào tồn tại cùng ánh mặt trời, đây chính là số mệnh của Vampire chúng tôi sao?”
Sau đó, cô nhanh chóng chìm vào cái tính trẻ con tự trách bản thân mình.
... Diễn sâu hơn nữa, cô không cần đi làm tiểu họa sĩ, mà đi làm hí kịch là được rồi.
Khi ra khỏi cửa, Yến Kỳ Vũ gặp mặt hai vợ chồng trẻ ở phòng ngủ chính ngoài hành lang.
Mấy ngày hôm trước chạy bản thảo, Yến Kỳ Vũ còn nghe thấy hai người họ ầm ĩ cãi nhau, không ngờ trong chớp mắt, hai người đã dính với nhau.
Một tay Tiểu Kiều xách đồ ăn vừa mới mua, một tay kéo cánh tay A Dũng, nhìn thấy Yến Kỳ Vũ đi ra từ trong phòng ngăn vách, rất vui mừng chào hỏi cô: “Chị Yến, đã lâu rồi không gặp chị! Gần đây chị không ở nhà à?”
“Đâu, đâu có đâu...” Yến Kỳ Vũ nhớ lại gần đây mình quá trạch, “Chỉ là ở trong phòng chạy bản thảo, không muốn ra ngoài thôi.”
A Dũng gảy tàn thuốc trong tay, giọng điệu lỗ mãng: “Thì ra là con mèo ngủ đông ở nhà à?... Hèn chi chị Yến trông trẻ tuổi như vậy, liên quan tới tính chất công việc nên hơn nửa tháng nay không gặp, nhìn xem, da vừa trắng như không còn chút máu.”
Yến Kỳ Vũ không nói tiếp, không biết cô có nhạy cảm quá hay không, nhưng cô cảm thấy giọng điệu A Dũng nói chuyện với cô rất kỳ quái, cho dù có Tiểu Kiều ở cạnh cũng không bớt phóng túng lại. Bỏ đi... sau này tránh xa một chút, dù sao đợi đến khi qua tết, tiền thuê nhà vừa đến kỳ thì cô sẽ chuyển đi!
Cô đổi giày, cúi đầu đi ra cửa. Cửa chống trộm cũ kỹ va mạnh vào nhau, phát ra tiếng “cót két” như sắp tắt thở tới nơi.
Vừa đi đến lầu 1, Yến Kỳ Vũ bước đi nhẹ nhàng ra khỏi thang máy, kết quả suýt chút nữa va vào một chuyển phát viên không thấy đường.
Thật sự không trách được anh chuyển phát viên, trong ngực anh ấy ôm một thùng giấy vừa cao vừa to, ngăn đi tầm mắt của anh ấy, trên thùng giấy dán chi chít những tờ giấy màu vàng “đồ dễ bể”, “hàng đắt tiền”, “thiết bị tinh vi”, vân vân.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Anh ấy vội xin lỗi.
Nhưng lúc này Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không quan tâm đến việc trách anh ấy, cô nhìn chằm chằm nhãn logo thật to trên thùng giấy, ghen tị đến nước bọt sắp chảy xuống rồi.
Cô nhìn thấy gì thế này?
Cái này, cái này, cái này… Cái này không phải là bảng vẽ kỹ thuật số trong truyền thuyết sao?
Bây giờ vẽ tranh không còn tách khỏi bảng vẽ tay, giá cả từ mấy trăm đến mấy ngàn đều có, cũng không khác nhau về kích cỡ, mà chỗ quyết định là ở độ nhạy, độ lùi, mấy bảng vẽ tay nhìn sơ bề ngoài thì chính là một tấm bảng tối đen như mực, cần có cổng USB liên kết với máy tính, họa sĩ truyện tranh cần phải dùng bút cảm ứng được chế tạo riêng để vẽ tranh trên bảng, những đường nét khi vẽ ra sẽ hiện lên trên màn hình máy tính. Thiết bị càng đắt tiền, bút cảm ứng càng nhạy, đường nét cũng càng linh hoạt hơn.
Nhưng dù sao mấy bảng vẽ cũng chỉ là một tấm bảng không thể hiện được chức năng, kích thước lại nhỏ, vẽ tranh trên đó cũng bất tiện. Tết Dương lịch hai năm trước, có một thương gia đẩy mạnh cuộc cách mạng thiết bị vẽ tranh - bảng vẽ kỹ thuật số, nó là một màn hình lớn có thể chạm vào, bút cảm ứng đạt tới cấp 2048, độ lùi sắp gần tới 0, đối với độ nghiêng khi cầm bút cũng vô cùng tốt, từ nay họa sĩ có thể trực tiếp vẽ tranh trên màn hình.
Sản phẩm này vừa mới tung ra thị trường, Yến Kỳ Vũ và A Lâm vô cùng hứng thú chạy tới cửa hàng kinh doanh dùng thử, hai trợ lý nhỏ tiền trong túi còn sạch hơn cả mặt đứng chen chúc trước máy tính vẽ kỹ thuật số, cậu vẽ một lát, tớ vẽ một lát, thay phiên nhau truyền cây bút cảm ứng. Hai người các cô dùng thử từ sáng đến tối, đợi đến lúc cửa hàng đóng cửa, hai người vẫn chưa thỏa mãn rời khỏi.
Yến Kỳ Vũ còn nhớ thời tiết ngày hôm đó vô cùng lạnh, trong miệng các cô thở ra làn hơi nước ngưng tụ lại thành những đám mây dưới đèn đường.
Hai người cười hi hi ha ha, hứa sau này ai giàu trước, thì nhất định phải mua cho đối phương một cái.
Hai năm trôi qua, máy tính vẽ tay kỹ thuật số càng ngày càng cập nhật thêm thế hệ mới, nhưng A Lâm không kiếm được tiền, Yến Kỳ Vũ vẫn nghèo như cũ.
Yến Kỳ Vũ ngơ ngác đứng trong thang máy, nhìn máy tính có giá trên trời gần trong gang tấc, trong lòng hâm mộ đều sắp tụ lại thành nước rồi.
Thật không biết họa sĩ nào lợi hại thế, có thể mua được một máy tính vẽ tranh tốt như vậy.
…
Hai phút sau, anh chuyển phát viên ôm thùng lớn có giá tiền xa xỉ, loạng choạng đi ra thang máy, dừng trước cửa của một hộ gia đình.
Sau khi ấn chuông cửa, trong cửa chống trộm truyền đến tiếng dễ chịu của một cô gái: “Đến đây!”
Cửa lớn mở ra, một cô gái xinh đẹp thông minh nhanh nhẹn xuất hiện trong tầm mắt anh chuyển phát viên, ánh mắt của chị ấy dừng trên thùng lớn, biểu cảm kinh ngạc: “Lớn như vậy à?”
Anh chuyển phát viên nói “vâng”, cố gắng đặt khẽ thùng hàng lên đất: “Chào chị, xin hỏi Vu tiên sinh có ở đây không ạ? Hàng đắt tiền cần phải gỡ hàng kiểm tr.a trước mặt.”
“... Có, có ở đây.” Cô gái xoay người về phía phòng bếp kêu lên, “Vu Quy Dã! Có chuyển phát của em!”
Chị ấy vừa dứt lời, trong phòng bếp liền có một cậu bé ục ịch chạy ra, đứa nhỏ này có đôi mắt nhỏ mày rậm, thịt ú trên mặt làm ngũ quan không thấy rõ. Cậu bé kháu khỉnh tiến gần lên, đứng bên cạnh thùng chuyển phát so sánh chiều cao, sau đó hài lòng gật đầu, ừm, vẫn là cậu cao hơn một chút.
Vu Quy Dã đang chỉ anh rể làm sườn xào chua ngọt thong thả dọn đồ ăn ra, tắt lửa, cởi tạp dề xuống, rửa tay sạch sẽ, lúc này mới từ từ đi ra phòng bếp.
Daniel đã gấp đến sắp điên rồi, chạy quanh thùng chuyển phát, trong miệng cứ kêu cậu như một con ông béo, mong anh mau chóng mở ra xem.
Vu Quy Dã không phụ sự mong chờ của cậu bé, trước mấy cặp mắt, dao nhỏ rạch một đường trên thùng bưu kiện, cúi người ôm LCD lớn trong thùng ra.
Daniel hăng hái đợi cả buổi, còn nghĩ rằng là đồ chơi thú vị nào đấy, nào ngờ lại là một monitor. Máy tính trong nhà cậu vừa mới vừa mỏng, còn lợi hại hơn cái này! Cậu bé mất hứng, đạp lên chiếc dép lộc cộc chạy về phòng bếp, quấn lấy cha đòi đút cho cậu bé ăn một miếng thịt.
Nhưng Vu Kinh Hồng ở bên cạnh lại phát giác có điểm không thích hợp. Đợi chuyển phát viên vừa đi, Vu Kinh Hồng lập tức kéo Vu Quy Dã sang bên cạnh, cười trộm hỏi anh: “Em mua cái này định tặng cho người ta à?”
Vu Quy Dã hỏi ngược lại: “Em không thể tự dùng à?”
“Đừng có lừa chị em!” Chị ấy quơ bản thuyết minh trong tay, cuốn vở nho nhỏ in mấy chữ “Máy tính vẽ tay kỹ thuật số” rất lớn, “Sao, tác giả như em định đổi nghề thành họa sĩ à?”
Vu Quy Dã không nói chuyện, ôm cánh tay lạnh nhạt nhìn chị gái.
Vu Kinh Hồng cũng dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh, hai chị gái chị trừng em, em trừng chị, làm người gỗ như thế một hồi lâu, bại trận trước vẫn là Vu Kinh Hồng.
“Được rồi được rồi, không phải chị lo cho “vấn đề cá nhân” của em sao?” Vu Kinh Hồng giả vờ dịu dàng, “Em xem đi, Lễ Giáng sinh tốt như thế, em không muốn nghe cha mẹ giục cưới, nên chị đã đăng ký đoàn Bắc Âu đi ngắm hoàng hôn, tặng tám ngày tuần trăng mật cho cha mẹ… Bây giờ chỉ có hai người, còn không thể tâm sự sao?”
Vu Quy Dã nở nụ cười: “Được rồi, chị đừng có dụ em nói. Đây là một người bạn họa sĩ của em, có một khoảng thời gian quen biết nhau, lần trước Daniel đi lạc là nhờ cô ấy giúp, em vẫn chưa nghĩ ra làm sao cảm ơn người ta, nên nhận dịp Noel và tết Dương lịch, tặng một món quà cho cô ấy.”
“Chị biết rồi, chị biết rồi!” Vu Kinh Hồng mặt mày hớn hở nói, “Daniel cũng đã nói qua, “Chị gái Tiểu Kê Mao” phải không?”
“... Là Tiểu Vũ Mao.”
“Mặc kệ cô ấy là Tiểu Kê Mao hay là Tiểu Nga Mao, em trai, rốt cuộc em cũng đã thông suốt, biết theo đuổi con gái rồi!”
Vẻ mặt Vu Kinh Hồng đầy sự mẫu tính (bản năng của người mẹ) chói lọi, chị ấy ân cần nhìn em trai của mình, giống như nhìn con heo lười nuôi trong nhà mình rốt cuộc cũng biết ăn rau xanh rồi.
“Chị suy nghĩ nhiều rồi.” Vu Quy Dã chợt cứng họng, một loại cảm giác bị nhìn thấu lướt qua trong lòng. Anh theo bản năng phủ nhận, “Chỉ là cảm thấy cô ấy dùng máy tính hỏng vẽ tranh không dễ lắm, đúng lúc đồ này đang giảm giá…”
Vu Kinh Hồng ghét bỏ bĩu môi: Em trai chị ấy từ cấp ba đã bắt đầu chấp bút sáng tác, đọc giả nâng anh đến tầng mây, nói anh thập hạng toàn năng, rõ ràng là nam tác giả, nhưng lại viết tình cảm vô cùng tinh tế… Nhưng thực tế thì sao, đàn ông vẫn là đàn ông, khi chính anh gặp phải vấn đề tình cảm, vốn dĩ lại nhìn không hiểu, đoán không ra.
Chị ấy chậc chậc: “Thật là tình bạn cao cả mà, đồ này chắc không rẻ nhỉ? Em đừng có lừa mình dối người, một người đàn ông vô duyên vô cớ tặng quà trên một vạn cho một cô gái…”
“... Ba vạn.” Vu Quy Dã sửa lại, “Giảm giá ba vạn.”
Trên mặt Vu Kinh Hồng treo nụ cười mỉm: “Một người đàn ông vô duyên vô cớ tặng món quà ba vạn, em còn nói mình không có suy nghĩ không an phận à?”
Anh xấu hổ dời tầm mắt, chỉ có thể thầm phản bác trong lòng: Không phải “vô duyên vô cớ”, mà là “có duyên có cớ”.
Vu Kinh Hồng không quản nhiều như vậy, chị ấy tìm điện thoại trên bàn ném vào trong ngực anh, chống nạnh ra lệnh: “Bây giờ em gọi điện thoại cho cô ấy, mời vị bạn thân này đến nhà chúng ta ăn lễ Giáng sinh.”