Chương 52
Tết Dương lịch ngày 1 tháng 1, vạn vật bắt đầu thay đổi hoàn toàn mới.
Mà một ngày trước đó, Yến Kỳ Vũ khéo léo từ chối đề nghị A Lâm mời cô “đêm không vế ngủ”, hiền lành nề nếp ở nhà một mình.
Trong phòng ngủ của cô không có TV, chỉ có một chiếc laptop mà cô dựa vào đó để sinh sống, bây giờ trên màn hình chiếc laptop đó đang phát tiệc chúc năm mới của đài nào đấy, mà Yến Kỳ Vũ lại ôm gấu bông rụt trong chăn, dựa lưng vào máy sưởi nhỏ giọng nói chuyện điện thoại với mẹ.
Cô nói tiếng địa phương vừa nhẹ vừa mềm, như tiếng khóc chào đời của chim yến non. Cô là con gái một, một thân một mình ra Bắc dốc sức làm việc, cha mẹ không yên lòng về cô, thường cách hai ngày đều gọi điện thoại cho cô để báo bình an, tâm sự chuyện xảy ra xung quanh mình.
Mẹ ân cần hỏi cô: “Con gái, tối nay có đi chơi với với bạn không?”
Ánh mắt Yến Kỳ Vũ quét qua hộp đồ ăn mua ngoài chất cao trên bên cạnh bàn máy tính, chột dạ nói: “Đi ra ngoài ăn bữa tiệc lớn với bạn rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi, mẹ cứ lo lắng một mình con không biết chăm sóc cho bản thân mình...” Giọng mẹ mang theo vẻ u sầu, “Còn có con đừng mua mấy đồ vật trong nhà cho cha mẹ nữa, thuốc bổ, quần áo, còn chưa tính máy rửa bát, người máy quét rác gì đó, thật sự không cần đầu, sức khỏe của mẹ còn rất tốt, việc vặt trong nhà tự có thể làm được.”
“Đồ con mua cho cha mẹ, cha mẹ nhất định phải dùng!” Yến Kỳ Vũ lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nói, “Bây giờ con có thể kiếm tiền rồi! Truyện tranh con vẽ có rất nhiều người thích, nếu số liệu tốt, tương lai còn có thể được thưởng nhuận bút đấy ạ.”
“Thật à?” Cha mẹ nào mà không hy vọng con mình có bản lĩnh, có chí khí? Giọng của mẹ Yến mang theo vẻ tự hào và vui mừng, “Mẹ chỉ biết con gái rất giỏi, cho dù không ăn cơm nhà nước, thì cũng sẽ sống không tệ so với anh chị họ của con.”
Mỗi nhà mỗi cảnh.
Từ bé đến lớn, yến Kỳ Vũ đều là đứa con có triển vọng nhất trong xấp nhỏ nhà họ, dáng dấp xinh đẹp thành tích lại tốt, nhu thuận hiểu chuyện, thường khiến đám anh chị họ đố kỵ.
Kết quả thì sao, chính là Yến Kỳ Vũ “nhu thuận hiểu chuyện” như thế, sau khi tốt nghiệp đại học lại “phản nghịch”! Cô không đi theo sự kỳ vọng của trưởng bối làm kế toán, mà bỏ hết tất cả chạy theo vẽ truyện tranh gì đấy!
Quyết định này là một việc mạo hiểm nhất, cũng dũng cảm nhất trong hai mươi mấy năm qua mà Yến Kỳ Vũ đã làm. Cô tiền trảm hậu tấu, không thương lượng với bất kỳ ai, dùng học bổng tích góp bốn năm nay mua một laptop tính năng không tệ và bản vẽ, bút vẽ, bỏ đi cơ hội lương cao, cứ như vậy vác hành lý rời khỏi nhà.
Mẹ Yến là một người phụ nữ truyền thống, cả đời bà cần cù làm việc, nghiêm túc chăm chỉ giúp chồng dạy con, tính tình dịu dàng, nhìn qua không cáu gắt và chủ kiến, nhưng chính như vậy nên bà là người duy nhất trong dòng họ ủng hộ Yến Kỳ Vũ theo đuổi ước mơ của mình.
Theo bà, con gái đã lớn, thời đại thay đổi, ai nói con gái chỉ thích hợp làm giáo viên, kế toán? Trên thế giới có tồn tại rất nhiều khả năng, quan trọng là bản thân có thử qua mới không hối hận. Ngay cả cha Yến cũng thuyết phục bà, “Con gái ở ngoài sống vất vả như thế, nếu ngay cả cha mẹ cũng không hiểu cho con bé, vậy không phải rất đáng thương sao?”
Nhiều năm trôi qua như vậy, công việc của Yến Kỳ Vũ càng có chút khởi sắc, mỗi lần cô tiến bộ đều chia sẻ với mẹ, mỗi lần kiếm được tiền cô đều nóng lòng muốn tiêu tiền cho cha mẹ.
Hai mẹ con nói qua nói lại, mẹ Yến còn vùa khóc vừa nói, bà vẫn rất lo cho cô, bà không cần con gái kiếm được bao nhiêu tiền, bả chỉ hy vọng cô có thể sống yên ổn.
Mẹ Yến đưa điện thoại cho chồng, sang một bên lẳng lặng lau nước mắt.
Cha Yến nhận điện thoại, ông là một người cha nghiêm khắc điển hình, lúc một mình đối mặt với con gái, trên người luôn có nỗi đau lòng trúc trắc nhưng rất chân thật, ông không giống với vợ có thể nói ra những lời thân thiết, chỉ có thể cứng rắn hỏi: “Mùa đông ở phương Bắc có lạnh không?”
“Không lạnh ạ.” Yến Kỳ Vũ cười nói, “Có máy sưởi rồi ạ. Đợi xuân năm sau con sẽ chuyển nhà mới, đón cha mẹ đến chơi.”
Nơi phương Bắc mà vợ chồng già cả đời từng đi qua chính là Thượng Hải, nói ấm áp họ cũng không nghĩ ra sẽ như thế nào. Thật ra Yến Kỳ Vũ đã sớm muốn đón họ qua đây ở một thời gian ngắn, nhưng trước đây không có tiền, bây giờ là không có chỗ ở, với tính tiết kiệm của cha mẹ, tuyệt đối sẽ không chịu ở khách sạn.
Cha Yến biết con gái ở nhà thuê chung với người ta, giọng điệu ngưng trọng bảo cô nhất định phải chú ý an toàn. Bây giờ thói đời rất loạn, cô là con gái độc thân một mình ở bên ngoài, nếu như gặp nguy hiểm sẽ không tốt lắm. Ông cứ lặp đi lặp lại nói, “Không thể không phòng bị người khác”, “Tiền bạc không được để ra ngoài”, Yến Kỳ Vũ nghe ông càm ràm nhưng không hề thấy phiền, mà chỉ cảm thấy ấm lòng.
“Cha muốn nói, sang năm con vẫn nên về nhà đi.” Cha Yến trầm giọng nói, “Dù sao không phải là vẽ tranh thôi sao, ở đâu cũng giống nhau, ở trong nhà còn có thể tiết kiệm tiền thuê nhà, cha mẹ thấy con cũng yên tâm...”
“Không được!” Yến Kỳ Vũ buột miệng nói ra, đợi đến khi nói xong hai chữ này, cô mới ý thức được mình quá đáng thật. Thật ra đề nghị của cha Yến rất tốt, nhưng cô nghĩ nếu như chuyển về quê nhà, từ nay về sau sẽ cách xa Vu tiên sinh ngàn dặm, trong đầu cô trống rỗng, chẳng quan tâm gì nữa.
Về phần tại sao nghĩ tới Vu tiên sinh sẽ rối loạn... Tuy cô không nói nên lời, nhưng trong lòng cứ u mê không hiểu.
Việc đã đến nước này, cô chỉ có thể kiên trì giải thích với cha: “Về nhà vẫn không tiện lắm... Dù sao ban biên tập ở đây, hơn nữa tác giả kịch bản gốc của con cũng ở đây, ba người tụi con thường phải họp mặt.”
Mũi sắp dài ra rồi.
Yến Kỳ Vũ nhéo mũi mình: Cô học thói xấu thật rồi, đã bao lâu rồi cô chưa gặp thầy Điền Dã và chị Na Na rồi?
Cũng may cha Yến dễ dàng bị cô gạt, ông không hiểu công việc của cô, gần đây truyện tranh nhiều kỳ của con gái đăng trên mạng, ông đặc biệt tìm cháu trai giúp ông tải app xuống, cũng định xem thử, nhưng xem tới xem lui ông cũng không tài nào hiểu được. Ông không hiểu thứ tự của truyện tranh, cũng không hiểu tại sao người máy lớn phải đánh nhau, nhưng ông có thể nhìn ra con gái mình vẽ rất dụng tâm, là thật lòng yêu thích công việc này.
Đứa nhỏ có giấc mơ mà mình muốn theo đuổi, ông làm cha mẹ, trừ ủng hộ ra, cũng chỉ có thể ủng hộ mà thôi.
...
Rốt cuộc Yến Kỳ Vũ cũng cúp điện thoại trước 0 giờ sáng, cô không quan tâm tin nhắn chúc tết nhóm bạn bè gửi tới trong QQ, ném di động xuống nhanh chóng chạy đến trước máy tính, đếm ngược thời gian cũng với MC trong tiệc liên hoan, cô vội vàng click mở trang đầu truyện tranh mạng Cá Heo.
Khi tiếng chuông gõ đúng thời gian qua năm mới, trang web trước mặt nhanh chóng được bao phủ bởi màu đỏ tươi đẹp, pháo hoa xinh đẹp đặc biệt nổ tung ở màn hình, trên tầng di động fsh hiện ra hai con cá heo nhỏ bản Q rất sống động, chúng nó đang đi ngang qua trang bìa tác phẩm ở trang đầu, trong miệng hai chú cá heo ngậm cuộn giấy, từ từ mở ra hai bên, trên cuộn giấy có một hàng chữ rất to hiện ra, “Truyện tranh Cá Heo cùng bạn đón năm mới!”
Dưới câu slogan sáo rỗng này, trang bìa yêu thích bắn ra “bốp bốp bốp” hơn mười mấy bộ tác phẩm cấp S, dựa theo trình tự lần lượt “tiếp tục đăng”, “tác phẩm hoàn thành”, “tác phẩm lên kệ”.
Yên ổn ở ngai vàng vị trí thứ nhất “tác phẩm lên kệ”, một thiếu nữ mặc váy ngắn, đeo lỗ tai mèo rất dễ thương, móng tay mèo mềm mại ở trước màn ảnh cùng với chữ V rất to, ba chữ “Hiệp sĩ Mèo” trên đỉnh đầu hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Quan trọng là, bên cạnh Hiệp sĩ mèo còn có một chữ ký chọc mù mắt tất cả tác giả, “Đăng ba ngày một lần”! [email protected]#
Truyện tranh đăng theo tuần chậm hơn, phần lớn đều là đăng định kỳ theo tuần, dưới sự trợ giúp của trợ lý có thể đạt đến một tuần hai lần. Nếu Hiệp sĩ Mèo có thể đăng ba ngày một lần, chứng tỏ cô ta không chỉ chuẩn bị đủ bản thảo, mà trợ lý còn rất nhiều, hơn nữa tốc độ tay chắc chắn rất nhanh! Thời gian hai bộ tác giả chuẩn bị không xa nhau mấy, Giấc mộng không trung chỉ có thể đảm bảo một tuần đăng một lần, nhưng Hiệp sĩ Mèo có thể đăng ba ngày một lần.
Độc giả nào không thích tác phẩm có tốc độ cập nhật nhanh? Cho dù xem, mọi người cũng thích chương nhiều 9000 chữ.
Yến Kỳ Vũ trúng vô số mũi tên, cô lặng lẽ thở dài, con chuột click vào bộ tác phẩm Hiệp sĩ Mèo, ôm ý nghĩ “biết người biết ta” đọc bộ tác phẩm này.
Nhưng sau khi cô xem xong tập đầu tiên, cắm đầu ngã quỵ trước máy tính, hận không thể hóa thành con cá mặn treo trên tường.
Hiệp sĩ Mèo là câu chuyện vườn trường xảy ra dưới bối cảnh hiện đại, đầu mối chính là yêu nhau và đánh quái, đề tài của nó không chỉ trội hơn, mà họa sĩ truyện tranh và tác giả kịch bản đều là người nổi tiếng lâu năm trong giới, tự mang theo nhóm fan, hơn nữa trên hình thức, Hiệp sĩ Mèo thích hợp với truyện tranh cuộn trên điện thoại.
Truyện tranh cuộn bắt nguồn từ Hàn Quốc, càng thích hợp cho thiết bị di chuyển. Đặc điểm của nó rất rõ nét: Phân cảnh hình vuông, mỗi ô đều rất nhỏ, đoạn đối thoại càng nổi bất hơn, cận cảnh chiếm đa số, bối cảnh nền trắng nhiều, thích hợp thể hiện chuyển dời phân cảnh với tốc độ nhanh.
Mà Giấc mộng không trung của Yến Kỳ Vũ làm là truyện tranh trang, phong cách điển hình của truyện tranh Nhật: Bối cảnh tinh tế tuyệt đẹp, cảm giác không gian mạnh, phơi bày nhân vật trong vòng cận cảnh chiếm đa số, cảnh viễn cảnh ở góc độ cắt càng nhiều. Truyện tranh trang rất mang tính thử thách bản lĩnh phân cảnh của tác giả.
Nếu như đặt hai bộ tác phẩm so sánh với nhau, sẽ không khó giải thích tại sao Hiệp sĩ Mèo có thể vẽ nhanh như thế.
Tập đầu tiên của Hiệp sĩ Mèo có khoảng chừng 50 ô (bình thường truyện tranh cuộn một lần cập nhật 30 ô), nhưng trong 50 ô này, toàn thân nữ chính xuất hiện không tới 5 lần, theo thứ tự, bị mèo quýt cắn, lần đầu biến thân, ô còn lại đều là cận cảnh và đặc tả. Bởi vì hình cắt đều là ô vuông nhỏ, mỗi một ô đều tập trung trên người nhân vật, nhắc nhở độc giả chuyển cảnh.
Thông qua phương pháp thế này, thời gian vẽ tranh quả thật sẽ giảm bớt lại, nội dung có thể đẩy tiến nhanh hơn. Đối với họa sĩ mà nói thì đó sẽ ít tốn thời gian và sức lực, mà nhóm độc giả sẽ không ý thức được tác giả đang ăn bơ làm biếng.
Ngược với Hiệp sĩ Mèo, Giấc mộng không trung là bộ viễn tưởng cơ giáp được thiết kế với tầm nhìn rộng, vì để biểu đạt vũ trụ to lớn và sự tàn khốc của chiến trường nên sẽ vô cùng tiêu phí thời gian vẽ tranh, nhưng những điều này đều là cảnh cần thiết, vốn dĩ không thể nào giảm lược được, nếu như không phải Yến Kỳ Vũ có bộ bút lông thần tiên tự mình thiết kế, thì thời gian vẽ tranh sẽ hao phí ngày càng nhiều.
Yến Kỳ Vũ click mở khu bình luận của Hiệp sĩ Mèo nhìn sơ một tí mà thôi, khu bình luận đã bị chất đầy bởi hoa tươi và lời khen của nhóm fan, phần lớn bình luận còn lại là “Ha ha ha”, “dễ thương quá”, “nữ chính thật đáng yêu!”. Phải nói bình luận dạng này là bị ngốc sao?... Không, chỉ là có lẽ truyện tranh cuộn tinh chuẩn chọc trúng sở thích của độc giả hơn “một tí” thôi.
Trên weibo, cũng là một màn vui mừng thích thú. Loạn Mã Quân không thiếu lão lái xe độc giả tin cậy, thân phận nữ sinh của cô ta vừa lộ ra, fan của cô ta càng ngày càng nhiều, tác giả kịch bản hợp tác với cô ta là Thần Bút Cẩu Lương cũng là tác giả có chút danh tiếng, tác phẩm mới liên thủ của hai vị xuất sắc, vừa mới ra đã khoe khoang có không ít người xem. Sau 0 giờ tác phẩm mới login, độc giả thổ hào lại trực tiếp mở give away!
Mỗi lần làm mới trang, bình luận, lượt like, lượng sưu tầm đều tăng lên điên cuồng. Tết Dương lịch vốn dĩ có rất nhiều cú mèo thức khuya, hơn nữa bộ truyện tranh này ở vị trí đề cử rất dễ trông thấy, cho dù chỉ mới đăng tập đầu thì số liệu vẫn tăng nhanh như cũ.
Tuy rằng Yến Kỳ Vũ đã sớm đoán được Hiệp sĩ mèo sẽ chạy xa một khoảng thời gian... nhưng bây giờ xem ra, dẫn đầu chạy trong này, rõ ràng là vượt qua cô một vòng đường băng rồi!
Trên lý mà nói, Yến Kỳ Vũ biết Hiệp sĩ Mèo và Giấc mộng không trung là tác phẩm có thể loại hoàn toàn khác nhau, từ mọi phương diện đều không có bất kỳ tính chất gì để so sánh, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Quần chúng QQ, thầy Điền Dã và Bộ na Na đều không nghỉ ngơi, hai người trong nhóm Q thảo luận sôi nổi về ưu khuyết điểm của Hiệp sĩ Mèo, Yến Kỳ Vũ biết mình nên gia nhập vào câu chuyện, nhưng cô lại cạn sạch sức lực.
Lòng quá mệt, cô là Tiểu Vũ Mao bay bổng bất động thật rồi.
Cô dứt khoát giả vờ đang ngủ, yên lặng rời khỏi QQ, ôm trái tim thủy tinh nho nhỏ bị đại thần đả kích thương tích đầy mình, ủy khuất bò lại ổ chăn ấm cúng.
Trong lòng chất chứa tâm sự, cô ở trên giường cả buổi làm nhân bánh cá mặn nhưng không tài nào ngủ được, cô thật sự không nhịn được, yên lặng tìm di động trên tủ đầu giường.
Màn hình phát sáng, weixin còn lưu lại khung đối thoại quen thuộc.
Vu tiên sinh: Yến tiểu thư, năm mới vui vẻ.
Vu tiên sinh: Còn đang chạy bản thảo sao?
Vu tiên sinh: Trước khi gặp cô vào năm mới, không biết ngày mai cô có tiện không?
Vào thời điểm buồn bực như thế này, người có thể an ủi Yến Kỳ Vũ, chỉ có Vu tiên sinh của cô mà thôi.