Chương 55
Tuy số trang gốc của truyện tranh Anh Đào Am không dài, nhưng nội dung rất đủ, cải biên thành điện ảnh hoạt hình khoảng nửa tiếng.
Cho dù là hoạt hình hay là truyện tranh thì khán giả nói chung xem điện ảnh hoạt hình đều chú ý nội dung, quan tâm đến phối nhạc, chú ý nhân vật, nhưng Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã làm trong ngành truyện tranh, cô còn muốn xem tính ăn khớp của động tác nhân vật, xem cách cắt cảnh kể chuyện, xem mạch nối tiếp của nội dung để từ đó rút ra kinh nghiệm, áp dụng vào trong tác phẩm của mình.
Nội dung nửa tiếng thoáng qua có cười có khóc, cũng may kết cục cuối cùng là người có tình cảm với nhau sẽ về với nhau.
Khi kết thúc, ánh đèn phát sáng khiến Yến Kỳ Vũ theo bản năng giơ tay che mắt lại, không muốn để lộ đôi mắt sưng vù vì khóc của mình cho người bên cạnh thấy.
Sao mà Vu Quy Dã chê cười cô được chứ, thấy cô nhập tâm vào nội dung như thế, khóc đến lông mi đều ướt hết, anh vội vàng đưa khăn giấy qua để cô lau nước mắt.
Yến Kỳ Vũ nhỏ giọng nói: “Cũng không biết tại sao... Khi họ trải qua tất cả khó khăn, cảnh cuối cùng gặp nhau ở Anh Đào Am, tự dưng nước mắt tôi lại không ngừng được.”
Rõ ràng là kết cục đẹp nhất, nhưng cô lại cảm thấy mũi đau xót, khóc đến mắt cũng đau luôn rồi.
“Đừng có ngại, chuyện này rất bình thường mà.” Vu Quy Dã khuyên giải cô, “Ai nói chỉ có bi kịch mới có thể làm người ta rơi nước mắt? Câu chuyện hạnh phúc sẽ càng kích động cảm xúc trong lòng mọi người hơn.” Nói xong, anh ra hiệu bảo Yến Kỳ Vũ nhìn những khán giả xung quanh.
Dù sao cũng là điện ảnh hoạt hình, nội dung vẫn là yêu đương với tiên nữ, khán giả đến xem đều là những người trẻ khoảng mười mấy, hai mươi tuổi, nhóm con gái khóc đến vành mắt ửng đỏ, Yến Kỳ Vũ hoàn toàn không phải là người duy nhất rơi nước mắt.
Nghiêng tai thoáng nghe, mọi người cũng đang thảo luận đủ loại ưu điểm của bộ hoạt hình này, khán giả đã xem qua bản gốc chia thành hai phe đối lập, mà khán giả mới xem thì đang cảm thán đồ họa quá đẹp, nội dung rất lãng mạn, nữ chính đáng yêu, nam chính quá tiên, quá đẹp trai.
Chỗ ngồi trong rạp cũng khá cao, dù sao cũng là phim chiếu tết nên phải tăng giá, hơn nữa còn là điện ảnh hoạt hình trong nước đầu tiên có tên tuổi hướng về người trưởng thành, vừa là truyện tranh cải biên rất hot, khán giả rất có niềm tin vào phim.
Khán giả dần dần đi về khá nhiều, nhưng Yến Kỳ Vũ và Vu Quy Dã đều ở lại xem phụ đề chạy xong, bày tỏ sự tôn trọng với vị tiền bối.
Khi những dòng chữ phụ đề lướt qua, ở phía dưới màn hình có một logo nét vẽ đơn giản theo phong cách thủy mặc chuyển động: Người áo tơi ngồi một mình trên chiếc thuyền cô độc, trong tay cầm một cần câu. Dưới logo là một hành thư phóng khoáng, nguyên tác: Phòng làm việc truyện tranh Độc Câu Hàn.
Vu Quy Dã cảm thấy khá hứng thú hỏi: “Tôi nhớ cô từng nói có đăng ký một phòng làm việc truyện tranh? Vậy logo của cô có hình dạng gì?” [email protected]#
Yến Kỳ Vũ vội vàng nói: “Tôi làm gì có phòng làm việc chứ! Tôi chỉ nghe theo quân sư, biên tập nói nếu thành lập một công ty cá nhân thì tiền nhuận bút có thể bớp nộp đi một ít thuế, tôi mới làm theo. Đợi đến khi tôi thành đại họa sĩ, có một nhóm trợ lý thì hẵng lo đến vấn đề logo.”
“Chuẩn bị trước không phải càng tốt sao?” Ánh mắt Vu Quy Dã đặc sắc, “Hơn nữa cô xem, lúc mới vào phim sẽ phải đặt chuỗi tiêu đề công ty, nếu như cô đặt logo của mình vào trước mỗi chương truyện tranh thì sẽ càng gây ấn tượng với người xem, như vậy cho dù sau này cô có đăng truyện tranh khác, mọi người nhìn thấy logo của cô cũng sẽ biết đó là sản phẩm của cô.”
“Vậy được rồi.” Yến Kỳ Vũ bị anh thuyết phục thành công, định trở về cẩn thận suy nghĩ thiết kế logo.
Bút danh của cô tên là Tiểu Vũ Mao, nếu không có gì bất ngờ thì logo cũng là một sợi lông vũ, kiểu dáng lông vũ thì giống như bình thường, khác biệt là màu sắc gì, hướng nào, thổi qua từ đâu.
Nhưng nếu như vậy thì logo có vẻ hơi trống, tốt nhất còn có thể thêm chút yếu tố gì đó, để hình ảnh càng thêm đủ đầy...
Vào lúc cô đang đắm chìm vào mạch suy nghĩ của mình, di động đặt trong túi chợt vang lên...
Cô lấy đi động ra nhìn, kinh ngạc vui mừng “òa” một tiếng.
Vu Quy Dã hỏi: “Sao thể?”
Yến Ký Vũ hăng hái lắc lắc màn hình di động trước mặt người đàn ông, vui vẻ nói: “Anh nói xem có trùng hợp không, vừa mới xem Anh Đào Am xong, thì thầy Độc Câu hàn đã tới tìm tôi rồi.”
Vu Quy Dã: “... Ừm, trùng hợp thật.”
Cô gái vui mừng mở QQ ra, khung trò chuyện của Độc Câu Hàn nhảy ra trước.
Độc Câu Hàn: Kỳ Vũ, có ở đó không?
Độc Câu Hàn: Anh Đào Am chiếu phim, ở chỗ của tôi có hai tấm vé nhà sản xuất tặng, mấy trợ lý khác đều nghỉ phép về nhà rồi, cô có rảnh không? Ngày mai đi xem phim với tôi nhé.
Lý do không chê vào đâu được, giọng điệu vân đạm phong khinh, giống như là trùng hợp có hai tấm vé vậy, rồi lại trùng hợp tìm một cô gái trợ lý trước kia đã rời khỏi phòng làm việc của anh ấy từ rất lâu đi xem phim.
Cô em gái trợ lý vốn dĩ không nghĩ theo hướng khác, thầy chủ bút mình kính nể chủ động mời cô đi xem tác phẩm điện ảnh của anh ấy, cảm giác này giống như được giáo viên chủ nhiệm thừa nhận cán bộ ưu tú của lớp, khăn quàng đỏ trước ngực cô đã lòe lòe tỏa sáng.
Nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại xem hiểu.
Kỳ, Vũ?
Cùng, nhau, đi, xem, phim?
Sói xám lớn nhìn chằm chằm hai hàng chữ này, cảm thấy móng vuốt của mình vô cùng ngứa, rất muốn tìm khối thịt mài móng.
Tiểu bạch thỏ vui vẻ ra mặt nghĩ ngợi, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó, nụ cười trên mặt bỗng ảm đạm. Biểu cảm của cô vô cùng sinh động, lông mi nhấp nháy, ngón tay trên bàn phím chần chừ hồi lầu, mới rối rắm nhấn chữ đầu tiên.
Tiểu Vũ Mao: Oa oa oa! Cảm ơn thầy nhé!
Tiểu Vũ Mao: Nhưng xin lỗi thầy ạ QAQ, hôm nay em, em, em đã đi xem cùng với bạn rồi ạ...
Tiểu Vũ Mao: Gần đây phải chạy bản thảo, thật sự không giành ra được chút thời gian rỗi QAQ
Vì để chứng minh cô không nói ngoa, cô vội vàng lấy tấm vé ra định chụp, đang định đè xuống phím chụp, thì trong màn ảnh đột nhiên xuất hiện một cái tay đang cầm vé.
“...Ơ?” Cô nghiêng đầu nhìn Vu Quy Dã bên cạnh.
Vu Quy Dã tươi cười tự nhiên: “Chụp hai tấm đi, càng có ý chân thật hơn.”
“Ừm ừm ừm.” Vì thế cô nghe lời chụp răng rắc, không chú ý tới khi chụp, tay người đàn ông kề sát vào tay cô, bàn tay to đè bàn tay nhỏ trong tấm ảnh, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra mối quan hệ thân thiết của người trong ảnh.
Sau khi chụp xong, cô không chỉnh màu, trực tiếp gửi hình qua cho thầy Độc Câu Hàn.
Tiểu Vũ Mao: [chia sẻ hình ảnh].jpg
Tiểu Vũ mao: Vừa mới xem xong, cải biên vô cùng đỉnh! Thể hiện được sự tinh túy trong câu chuyện của thầy!
Tiểu Vũ Mao: [vỗ tay] [vỗ tay] [vỗ tay]
Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, câu nói của Yến Kỳ Vũ gửi đi hồi lâu, chỉ nhìn thấy khung “đang nhập văn bản” nhấp nháy một hồi, nhưng không thấy câu trả lời.
Đợi đến khi phụ đề cuối phim được chiếu xong, câu trả lời của Độc câu Hàn mới từ từ đến.
Độc Câu Hàn: Được.
Độc Câu Hàn: Không sao cả.
Độc Câu Hàn: Tôi đi hỏi người khác thử xem.
...
Sau khi phim kết thúc, Vu Quy Dã và Yến Kỳ Vũ đi loanh quanh trong khu thương mại, nhưng khắp nơi đều là người, tìm thật lâu cũng không thấy một tiệm cafe có chỗ trống.
Vu Quy Dã chủ động đề nghị: “Nếu không thì ra công viên ngoại ô nhé? Đúng lúc tặng cô món quà để ở trên xe, cô có thể xem thử coi có thích không.”
Được anh nhắc nhở, Yến Kỳ Vũ mới nhớ tới, Vu tiên sinh có nói “bản vẽ công nghệ” được tặng trong tiệc cuối năm, bởi vì không dùng đến nên định tặng lại cho cô.
Yến Kỳ Vũ cũng không cảm thấy hành động tặng lại quà của Vu Quy Dã miễn cưỡng, mà ngược lại còn cảm thấy đây là một loại biểu đạt thân thiết khác.
Cho dù Vu tiên sinh tặng cô bảng vẽ căn bản 500 đồng mua đại trên mạng, cô cũng không thấy ngại…
“Tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi có phải nhìn lầm rồi không?”
Mắt Yến Kỳ Vũ trừng lớn như chú thỏ ngốc, ra sức dụi mắt, sau đó lại xoa tiếp, rồi xoa tiếp nữa.
Có phải cô đang nằm mơ còn chưa tỉnh ngủ không, tại sao chỗ ghế sau của Vu tiên sinh đặt một thùng bưu kiện lớn đến thế, sao cái đó giống “bảng máy tính trong mơ” của cô vậy?
Vu Quy Dã diễn trò cho vẹn, cũng không biết anh tìm nơ hoa đỏ chói ở đâu, dán ngoài thùng bưu kiện máy tính vẽ tay công nghệ 27 tấc, bên cạnh còn dán một giấy ghi chú màu vàng, viết “Giải đặc biệt”.
Anh thở dài, buồn rầu nói: “Không biết cuộc họp thường niên sắp xếp thế nào, mà giải đặc biệt lại là bảng vẽ chuyên dùng cho vẽ tranh, tôi thật sự không dùng tới, Yến tiểu thư, cô đem đi đi.”
“Vu tiên sinh, máy tính vẽ tay công nghệ này quá mắc rồi, tôi không thể dùng được! Anh đem bán nó lại đi, ít nhất có thể đổi được máy laptop Apple đấy.” Yến Kỳ Vũ ép mình làm ra vẻ chính nghĩa, nhưng biến hóa nhỏ xíu trên mặt cô đã làm lộ ra ý muốn thật sự của cô, bây giờ cô muốn xé giấy gói bên ngoài máy tính vẽ tay, chiến đấu 300 hiệp cùng với nó thâu đêm suốt sáng, mãi đến lúc cạn kiệt sức lực thì thôi!
Vu Quy Dã “kinh ngạc” nói: Thì ra giá gốc của nó mắc như vậy à? Nhưng dạng sản phẩm điện tử này có tác dụng quá hẹp, có lẽ quy ra thành tiền sẽ bị giảm một nửa, hơn nữa người mua sẽ chất vấn có phải là máy được tân trang hay không, thật sự quá phiền.”
Yến Kỳ Vũ đấu tranh tư tưởng.
Anh lại nhìn về phía cô: “Cô không muốn thật sao?”
Cô kiên định (thật ra một chút cũng không kiên định) nói: “Không muốn.”
Người đàn ông đau đầu (thật ra không hề đau đầu tí nào) nói: “Nếu như cô không cần nữa vậy thì bỏ đi. Hôm qua chị tôi còn nói với tôi, gần đây Daniel thích vẽ tranh, mỗi ngày đều cầm bút sáp màu vẽ loạn, trên tường sắp bị thằng bé làm hỏng rồi. Vậy tôi cứ đem máy này cho thằng bé, để nó học vẽ tranh trên đấy.”
Yến Kỳ Vũ ê răng.
Vu Quy Dã giống như thì thầm tự nói: “Nhưng trẻ con xuống tay không hề nhẹ tí nào, nếu như không cẩn thận làm rớt thì chắc sẽ hỏng mất… Bỏ đi, dù sao thằng bé cũng chỉ hứng thú nhất thời, có lẽ chỉ chơi mấy ngày là sẽ chuyển vào trong kho đầy bụi rồi.”
Sao tiểu bạch thỏ có thể nhịn được, nhảy dựng lên nhào vào cây củ cải to nhất trên thế giới, ríu rít kêu: “Tôi muốn! Tôi muốn! Tôi muốn là được chứ gì!”
Sói xám lớn đứng ngoài bẫy, cười tít mắt nhìn con mồi nhỏ sa vào lưới, vừa lòng lắc lắc cái đuôi.
Yến Kỳ Vũ bị ánh mắt chọc ghẹo của anh làm lúng túng, đỏ mặt trượt xuống chỗ ngồi phía sau, trước khi xuống xe còn đặc biệt vuốt ve tờ giấy gói bên ngoài.
Cô nhỏ giọng, nhưng rất chân thành nói: “… Anh yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với nó.”
Vu Quy Dã nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, rất muốn nói với cô rằng, Em yên tâm, tôi cũng sẽ đối xử tốt với em.
Ngày đông nắng ấm chiếu trên ngọn cây, mang đến tình cảm ấm áp nồng đậm. Không biết hương thơm ngọt dịu từ đâu bay tới, giống như hương trái cây non xanh dần dần chín mùi, tỏ ra sức quyến rũ của mình trong khung cảnh ngượng ngùng này.
Người đàn ông vô tình phát hiện, mùi hương này phát ra từ trên người cô gái.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, gió nhẹ thổi qua, tóc của cô khe khẽ bay trong gió, dáng vẻ trông thật đáng yêu.
Yến Kỳ Vũ ngẩng đầu nhìn người đàn ông chỉ cách cô có hai bước chân, mà anh đang nhìn vào gương mặt cô.
Tầm mắt giao nhau, tốc độ tim đập dồn dập kèm với độ nóng trên mặt cũng tăng lên.
Vu Quy Dã cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, mà cô gái trước mặt chính là con suối mà anh vẫn luôn theo đuổi. Cô trong veo, cô tươi đẹp, cô động lòng người, anh muốn nâng suối nước này trong tay, nhấm nháp vị ngọt xuất phát từ cô.
Anh chờ không kịp nữa rồi.
Anh khẽ mở đôi môi, nói ra những lời đã quanh quẩn trong lòng từ lâu, “Yến tiểu thư, tôi…”
“Vu tiên sinh!” Yến Kỳ Vũ lại dùng giọng điệu hoảng loạn ngắt lời anh, cô hốt hoảng mở to mắt, cảm thấy tiếng tim đập rất nhanh tràn ngập khắp bãi đỗ xe, người người đều nghe thấy, “Cái đó, tôi, thật ra tôi cũng chuẩn bị cho anh một món quà.”
Mạch nước ngầm vốn cuộn trào mãnh liệt chợt khôi phục lại vẻ bình lặng.
Tim Vu Quy Dã hẫng đi một nhịp, việc này khiến anh khôi phục lại từ trong sự ý loạn tình mê.
Vẻ nghi ngờ trong mắt anh rất sâu, anh không rõ tại sao Yến Kỳ Vũ lại cắt ngang anh ở thời điểm mấu chốt này. Nhưng khi anh nhìn thấy dáng vẻ Yến Kỳ Vũ căng thẳng bất giác run nhè nhẹ, một cảm xúc thương tiếc không biết phải làm sao tỏa ra trong lòng anh.
… Nếu như cô nghĩ bây giờ không phải là “thời điểm tốt”, vậy thì anh sẽ tiếp tục chờ.
Anh sẽ chờ đợi một đáp án cho đến lúc cuối cùng.
Vu Quy Dã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình rất nhanh, hỏi cô là quà tặng gì.
Yến Kỳ Vũ lục tìm trong túi xách mình một lát, sau đó lấy ra một hộp sắt tinh xảo. Khi cô đưa hộp sắt đó vào trong tay Vu Quy Dã, người đàn ông mang tính thăm dò dùng đầu ngón tay khẽ vuốt lòng bàn tay cô, sau đó dùng động tác chậm nhất từ trước đến nay để ngón tay từ từ rời khỏi trong tay cô.
Ánh mắt cô gái xấu hổ nhìn lung tung, tóc rơi trên đầu đã bị dọa đến dựng thẳng lên, nhưng cuối cùng vẫn không tránh thoát, ngoan ngoãn bị anh chiếm tiện nghi.
Vu Quy Dã cảm thấy hài lòng, tâm tình lúc này mới tốt lên một chút.
Anh mở hộp sắt trong tay ra, cúi đầu nhìn, trong vải nhung mềm mịn màu đen, có một chiếc kẹp cà vạt được chế tác tinh xảo nằm lẳng lặng ở đấy, phần đuôi được khảm một hột kim cương nhỏ giống như làm điểm nhấn, khiến chiếc kẹp cà vạt phong cách thương vụ này bỗng chốc thoát khỏi khuôn khổ, trở nên thời thượng chững chạc hơn.
Tên nhãn hiệu in trên nắp hộp sắt cực kỳ nổi tiếng với các món đồ xa xỉ, Vu Quy Dã phỏng đoán chiếc kẹp cà vạt này có giá trị rất cao.
Trước đây Yến Kỳ Vũ đều phải đấu tranh để được ăn no mặc ấm, mấy tháng gần đây thu nhập mới có chút khởi sắc, nhưng cô lại xuất ra một khoản tiền để mua quà cho mình?…
Khi anh mở nắp hộp ra, Yến Kỳ Vũ với biểu cảm chờ mong theo dõi nét mặt anh, đương nhiên không bỏ qua vẻ kinh ngạc và mê muội trên mặt anh.
Cô thở phào nhẹ nhõm, biết mình không chọn sai quà, chỉ tiếc hôm nay Vu tiên sinh không mặc âu phục, nếu không thì có thể phối thử xem rồi.
Giọng cô nhẹ nhàng hỏi: “Vu tiên sinh, anh có thích món quà này không?” Trên mặt cô đã viết đầy hàng chữ “Mau khen ngơi bảo bối có mắt nhìn tốt đi”.
Vu Quy Dã gật đầu: “Vô cùng thích, rất hợp ý tôi.” Anh nghĩ một lát, vẫn trực tiếp nhận nó, “Kẹp cà vạt này rất mắc đúng không? Bây giờ cô chỉ mới khởi nghiệp, không cần tặng quà mắc thế này đâu.”
Yến Kỳ Vũ sờ bóp tiền cạn kiệt của mình: “Mắc thật, không sai.”
“Vậy tại sao cô…”
Cô gái đón lấy ánh mắt anh, dịu dàng khẽ cười: “Nhưng tôi chỉ nghĩ đến dáng vẻ anh đeo nó lên, cho dù nó mắc cỡ nào tôi cũng bỏ qua cho nó.”