Chương 58
Tuy rằng Vu Quy Dã đã sớm biết mình được các cô cậu khắp thiên hạ hâm mộ, nhưng đây là lần đầu tiên nghe được bút danh của mình từ người bên cạnh, cảm giác này vẫn rất mới lạ.
Đặc biệt là... còn bị người ta giới thiệu để anh “tham khảo” tác phẩm của mình.
Suýt chút nữa thì Vu Quy Dã bật cười thành tiếng, anh không ngờ tới Yến Kỳ Vũ lại từng đọc sách của mình, đã vậy còn rất sùng bái.
Anh thăm dò đánh ra mấy câu.
Điền Dã: Đương nhiên tôi biết Quân Tử Quy Dã.
Điền Dã: Nhưng phong cách của tôi và anh ấy khác nhau, anh ấy chưa từng viết khoa học viễn tưởng.
Điền Dã: Mao Mao, cô thích anh ấy như thế, chẳng lẽ cô là fan của anh ấy à?
Điền Dã: Đúng rồi, tôi nhớ trong đại hội tác giả lần trước, cô đứng trên sân khấu nói có một tác giả mà mình thích nhất, chẳng lẽ chính là Quân Tử Quy Dã?
Vu Quy Dã và Yến Kỳ Vũ gặp nhau trong hoàn cảnh trùng hợp ở “thế giới 3D”, anh vẫn luôn cân nhắc khi nào sẽ giải thích vấn đề công việc của mình cho Yến Kỳ Vũ biết, trước đây Vu Quy Dã từng giúp cô về chuyện tiền lương, khiến cô cứ nghĩ lầm anh là một vị luật sư.
Khi đó Vu Quy Dã vẫn chưa thích cô, chỉ xem cô như là một người lạ có duyên, cho nên cũng không đập tan sự hiểu lầm đó của cô: có rất nhiều tác giả full time không muốn nói công việc của mình cho người khác biết, bởi vì sẽ thường xuyên bị hỏi những câu đại loại như “Ồ, cậu viết sách gì thế”, “Tặng tôi một quyển với”, “Tôi cũng muốn xem thử”.
Nhưng bây giờ bọn họ đã quen nhau lâu như thế, anh tin qua một thời gian ngắn là có thể cùng cô đốt củi khô thành lửa, vì thế anh quyết định thẳng thắn về công việc của mình. Nhưng Yến Kỳ Vũ rất tin tưởng, không nghi ngờ thân phận luật sư của anh, Vu Quy Dã cũng không tìm được cơ hội thích hợp để giải thích.
Hôm nay Vu Quy Dã bất ngờ phát hiện cô gái này lại thích đọc sách của “Quân Tử Quy Dã”, anh chợt vui mừng: Nếu như Yến Kỳ Vũ biết “Vu tiên sinh Quân Tử Quy Dã”, chắc chắn sẽ không trách cứ lời nói dối của anh.
Đợi đến khi thoát khỏi nick ảo này, qua một thời gian ngắn nữa là anh có thể tiến hành theo kế hoạch để lộ thêm một thân phận khác.
Thật sự là kế hoạch không chê vào đâu được.
Tuy kế hoạch của Vu Quy Dã rất hay nhưng anh vốn dĩ đã không lường được tâm tư của con gái nhạy cảm cỡ nào.
Khi Yến Kỳ Vũ cách một lớp màn hình nhìn thấy câu hỏi của thầy Điền Dã, thì đầu bỗng “ù ù” muốn bùng nổ.
Hỏng bét rồi!
Làm sao bây giờ!
Cô lại có thể quên sạch những lời A Lâm từng nói!
Trước kia A Lâm còn nhắc nhở cô, đừng nói cho thầy Điền Dã biết tác giả cô thích nhất là một người khác, việc này giống như nói người con trái khác đẹp trai trước mặt bạn trai mình vậy, đối phương nghe xong sẽ rất tức giận! Hơn nữa cô còn phạm vào một tối kỵ, tự dưng lại bảo thầy Điền Dã đi học tập đại thần Quy Dã!
Đổi vị trí mà suy xét, nếu như thầy Điền Dã nói với cô, họa sĩ truyện tranh mà anh thích nhất là một người nào đó, còn bảo cô đi học phong cách của người đó, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất buồn...
Yến Kỳ Vũ nghi ngờ chỉ số EQ của mình đã bị bữa cơm tối quét sạch hết...
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Yến Kỳ Vũ chỉ có thể vắt hết óc liều mạng đi đường vòng. Cô chuyển động ngón tay, vô cùng đau đớn đánh ra mấy lời trái lương tâm.
Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, anh hiểu lầm rồi.
Tiểu Vũ Mao: Tác giả tôi thích nhất là người nước ngoài.
Tiểu Vũ Mao: Sách của Quân Tử Quy Dã chỉ là trùng hợp tôi có xem qua thôi.
Tiểu Vũ Mao: Tôi thích anh ấy, chính là kiểu tùy tiện thích mà thôi.
Tiểu Vũ Mao: Anh yên tâm, tác phẩm tôi thích còn nhiều hơn tôi thích anh ấy!
Tiểu Vũ Mao: [Tặng một trái tim sáng lấp lánh].gif
Nhưng kỳ quái là, tối hôm nay Yến Kỳ Vũ không chờ được câu trả lời của thầy Điền Dã.
Cô đâu biết rằng, người đàn ông ở nhà đối diện đang tự hỏi một vấn đề: ... Nếu không thì để “Quân Tử Quy Dã” cũng viết một bộ khoa học viễn tưởng nhỉ?
...
Một tuần nữa lại trôi qua, Yến Kỳ Vũ tiến triển nhanh chóng thần tốc hoàn thành nửa tập truyện tranh, thậm chí còn giành ra được nửa ngày rảnh rỗi để nghỉ ngơi.
Đối với việc này, bạn tốt A Lâm của cô vô cùng ghen tị.
A Lâm: Gần đây sao tốc độ tay của cậu nhanh thế?
A Lâm: Tiểu Vũ Mao, cậu mời trợ lý rồi à?
A Lâm: [Cậu thật sự là một con heo nhỏ có tiền].jpg
Tiểu Vũ Mao: TwT
Tiểu Vũ Mao: Sao có thể chứ, cũng không phải cậu không biết, bây giờ vốn dĩ không tìm được trợ lý đáng tin.
A Lâm: Ai nói, không phải tớ là trợ lý đáng tin sao?
A Lâm: [Nhìn cho rõ cậu đang nói chuyện với con heo nào].jpg
Tiểu Vũ Mao: Đúng đúng đúng.
Tiểu Vũ Mao: Bây giờ vốn dĩ không tìm được trợ lý giống như A Lâm.
Tiểu Vũ Mao: Nếu tìm một trợ lý không ăn ý thì phải huấn luyện mệt ch.ết người, còn không bằng tự vẽ.
A Lâm: Ơ? vậy sao tốc độ đột nhiên trở nên nhanh thế?
A Lâm: Tớ nhớ tốc độ của hai tụi mình không khác biệt lắm mà.
Tiểu Vũ Mao: Hì hì hì...
Tiểu Vũ Mao: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
Tiểu Vũ Mao: Bởi vì đổi súng bắn chim thành pháo rồi!
A Lâm:...
A Lâm: QRTW... U... &(
A Lâm: ! ! ! ! ! ! ! ! !
A Lâm: [Cậu thật sự là một con heo nhỏ có tiền].jpg
A Lâm: Cậu đột nhiên trúng số hả?
Tiểu Vũ Mao: Không phải, đây là của Vu tiên sinh tặng tớ.
A Lâm: Ồ~~~~~
Hai người là bạn tốt nhiều năm, đương nhiên Yến Kỳ Vũ có nói rất nhiều chuyện về Vu tiên sinh cho cô ấy nghe. Không phải cô cố tình khoe ân ái, chỉ là cô không kìm lòng được muốn chia sẻ với bạn những chuyện vui vẻ nho nhỏ ấy.
A Lâm là một cẩu độc thân nguyên chất 24K đã được kiểm chứng, bị đút vô số cẩu lương, còn đủ đóng gói mang đi cứu sóng mấy con chó lang thang khác trong tiểu khu.
Xét về bề ngoài, Yến Kỳ Vũ và Vu tiên sinh của cô chính là nam thanh nữ tú, còn xét ở bên trong, Yến Kỳ Vũ có thiên phú lại không ngừng nỗ lực, mà Vu tiên sinh kia nghe nói là người đàn ông ấm áp có thành tích cao, thu nhập cao, A Lâm cảm thấy, trên thế giới này không có đôi tình nhân nào xứng đôi hơn bọn họ.
A Lâm: Tớ đã hiểu~~~~
A Lâm: Đây là quà tặng~~
A Lâm: [Heo nhỏ mừng thầm].jpg
A Lâm: Không tệ không tệ, Vu tiên sinh của cậu rất biết hiểu ý đó nha~~~
A Lâm: Nếu như anh ấy mua cho cậu một cái túi ba vạn như người đàn ông khác, chắc chắn cậu sẽ không nỡ dùng. Nhưng đổi lại là máy tính ba vạn thì mỗi ngày cậu sẽ sờ tới sờ lui.~~~
Tuy cách đường dây internet, nhưng cũng không giấu được ý trêu chọc trong lời nói của A Lâm, Yến Kỳ Vũ bối rối, xấu hổ co lại trong chăn.
Tiểu Vũ Mao: Cậu cậu cậu cậu cậu hiểu lầm rồi! DiennDannLQDD~!
Tiểu Vũ Mao: Máy tính này là phần thưởng trong cuộc họp hằng năm của anh ấy, anh ấy không dùng nên cho tớ.
Tiểu Vũ Mao: >o<
A Lâm: Cũng không thể nói như thế.
A Lâm: Cho dù là phần thưởng bốc trúng, anh ấy bán đi cũng kiếm được hai vạn đó.
A Lâm: Nhưng anh ấy lại chọn tặng cho cậu.
A Lâm: Chuyện này nói rõ trong lòng anh ấy, cậu còn quan trọng hơn mấy vạn.
A Lâm: [Con heo nhỏ thân ái tớ yêu nhất].jpg
Yến Kỳ Vũ lăn một vòng trên giường, vùi đầu vào trong gối, lặng lẽ nở nụ cười.
A Lâm: Đúng rồi, bây giờ cậu và Vu tiên sinh đã tiến triển đến bước đó rồi à?
Tiểu Vũ Mao: ...
Tiểu Vũ Mao: Bước đó là gì?
A Lâm: Ơ kìa, cần tớ nói rõ ra à!
A Lâm: Không phải tết Dương lịch hai người đi ra ngoài hẹn hò sao, anh ấy có chân thành tỏ tình với cậu không...
A Lâm: Sau đó hai người tiến triển đến kiểu tình tiết mà sách xuất bản trong nước không cho in ấn à?
Tiểu Vũ Mao: !!!
Tiểu Vũ Mao: Không có không có không có!
Yến Kỳ Vũ xấu hổ nghĩ, còn chưa tới nửa đêm mà, nhưng sao lại giống bắt đầu tới cuộc nói chuyện đêm khuya trong ký túc xá nữ thế?
Hơn nữa, tình tiết câu chuyện của A Lâm cũng nhảy quá xa rồi nhỉ?
Tuy Yến Kỳ Vũ không phải là kiểu con gái bảo thủ nghĩ “lần đầu tiên thân mật phải để giành cho đêm tân hôn”, nhưng cô cảm thấy, người lịch thiệp như Vu tiên sinh, chắc chắn sau khi yêu đương với nhau sẽ không lập tức làm những chuyện xấu hổ đó.
Bọn họ sẽ bắt đầu từ cái nắm tay, sau đó là kiss... từng bước từng bước, đúng không?
... Yến Kỳ Vũ cảm thấy mình quá mặt dày, chuyện giữa cô và Vu tiên sinh còn chưa tới đâu, nhưng cô đã bắt đầu hoang tưởng, hai cánh môi mỏng của người đàn ông sẽ mang theo bao nhiêu hơi ấm đốt nóng người khác.
Hai người trò chuyện một lát, A Lâm không thể không tiếp tục chạy bản thảo.
A Lâm: Không nói chuyện nữa, ông chủ lại đang thúc giục con sen xuống ruộng rồi.
Tiểu Vũ mao: [Cười cry]
Tiểu Vũ Mao: Cảm thấy gần đây công việc của cậu nhiều quá.
A Lâm: Ai biết Tiên Nhân nổi điên cái gì, hai tuần gần đây đột nhiên nhận một bản thảo marketing.
A Lâm: Theo lý thuyết thì ông ấy không thiếu tiền.
A Lâm: Ông ấy vừa bán bản quyền điện ảnh, sau khi trừ thuế và chia chát xong cũng còn mấy trăm vạn đấy.
A Lâm: Vốn dĩ nói định dọn sang phòng làm việc mới nhưng cũng không có chuyển.
A Lâm: Vẫn ở lại chỗ tồi tàn này... Mỗi ngày đối mặt với một nhóm người như cái xác không hồn, tớ sắp bị chứng uất ức rồi.
Tiểu Vũ Mao: Ơ? Rõ ràng ông ấy không phải là người keo kiệt dè sẻn thế này mà.
Yến Kỳ Vũ đã làm cấp dưới cho ông ấy hai năm, tuy sau này có cãi nhau không dễ chịu lắm, bị bới móc, bị làm khó dễ, bị đả kích, nhưng trước kia cô có ấn tượng rất tốt về Tri Bất Đạo Tiên Nhân. Ông ấy là một họa sĩ truyện tranh vô cùng chăm chỉ, là người làm việc lâu nhất trong phòng làm việc, tiền kiếm được sẽ hào phóng mời mấy trợ lý nhỏ trong phòng làm việc ăn quà vặt.
Thức ăn ở đây khiến Yến Kỳ Vũ phải châm chọc Trục Mộng Đường! Trước kia khi đăng ký công việc còn nói là bao ăn bao ở, kết quả là “ở” phòng giường tầng tám người, “ăn” chỉ toàn là đồ chay, món mặn thì tự lo liệu!
Nhóm trợ lý nhỏ liều sống liều ch.ết một tháng chỉ kiếm được hai ngàn, mà con gái có rất nhiều món đồ cần mua, khi đó Yến Kỳ Vũ mặt mày xanh xao, vẫn là nhờ Tri Bất Đạo Tiên Nhân tự móc tiền túi ra, thường mới các cô đến mấy quán ăn.
Cho nên trong ấn tượng của Yến Kỳ Vũ, Tri Bất Đạo Tiên Nhân ra tay khá hào phóng, từ trước đến nay không coi trọng tiền bạc.
... Kỳ quái, tại sao ông ấy đột nhiên thiếu tiền rồi nhỉ?
A Lâm kể được một nửa thì vội vàng logout. Phòng làm việc của Tri Bất Đạo Tiên Nhân có quy định, không thế trò chuyện trong thời gian làm việc, bắt được một lần sẽ trừ 50 đồng. Vì thế mỗi lần A Lâm online đều như tên trộm, lén lén lút lút đến, rồi yên lặng không một tiếng động rời đi.
Yến Kỳ Vũ thấy không trò chuyện được với cô ấy nữa, nên chỉ có thể đặt điện thoại xuống định ngủ bù tiếp.
Không ngờ còn chưa yên tĩnh được mấy phút, thì di động bên gối đã vang lên từng hồi.
Điều khiến cô kinh ngạc là, người lần này tìm đến cô lại là Long Long Long đã lâu không liên lạc.
Lần trước bọn họ trò chuyện cũng đã là chuyện của một tháng trước, thật ra từ sau khi hợp tác StarDuck kết thúc, hai người liên lạc không nhiều lắm. Lần đầu Yến Kỳ Vũ livestream, Long Long Long đột nhiên ném 1000 đồng lấy livestream của cô làm rút thăm trúng thưởng, chuyện này khiến cô bây giờ cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Long: Ôi Tiểu Vũ Mao! Gần đây thế nào rồi?
Tiểu Vũ Mao: Tốt lắm ~!
Tiểu Vũ Mao: Lâu rồi không gặp.
Long: Đúng vậy, thật đúng là đã lâu rồi không nói chuyện.
Long: Trước đó đi trượt tuyết với bạn ở Thụy Sỹ, cũng không quan tâm đến weibo.
Một tháng không gặp, Long đại thiếu này vẫn không có tính người như thế.
Long: Tôi có xem qua Giấc mộng không trung của cô, không tệ!
Long: Tập kế tiếp xảy ra chuyện gì thế, cô mau tiết lộ cho tôi với.
Tiểu Vũ Mao: 0w0 Không được!
Tiểu Vũ Mao: Biên tập nói kịch bản phải giữ bí mật nghiêm ngặt, cho dù là ai hỏi cũng không thể tiết lộ!
Long: Chậc.
Long: Được thôi.
Long: Vậy cô có thể vẽ nhiều thêm một chút không, bây giờ chỉ có mấy tập thế này, xem không đã.
Tiểu Vũ Mao: Sẽ mà sẽ mà, gần đây mới đổi thiết bị mới, tốc đồ vẽ tăng lên vù vù.
Yến Kỳ Vũ lại mắc bệnh khoe khoang, bảng vẽ máy tính Vu tiên sinh tặng cô, cô hận không thể khoe cho mọi người trong thiên hạ cùng biết. Một câu của Long Long Long đã kích động nội tâm trong cô, tung ra vài tấm hình chụp máy tính.
Tiểu Vũ Mao: Nhìn nét vẽ này nè.
Tiểu Vũ Mao: Nhìn độ nhạy này nè.
Tiểu Vũ Mao: Nhìn màu sắc hiển thị nè.
Tiểu Vũ Mao: Có phải là đặc biệt lắm không! Đỉnh!
Tiểu Vũ Mao: [Điên cuồng vẫy đuôi].gif
Long: ... Cô phát tài sao...
Long: Máy tính này mấy vạn lặn đấy.
Tiểu Vũ Mao: Hì hì hì, máy tính này là của bạn tôi tặng.
Long: ...
Long: Bên tôi có chút việc, trở về tán gẫu tiếp.
Yến Kỳ Vũ ngơ ngác, xảy ra chuyện gì thế, sao hôm nay hai người bạn của cô đều nói biến mất là biến mất.
...
Có nhiều người không biết, trong khe núi thấp bé ở ngoại ô thành phố, có một sơn trang nghỉ dưỡng phong cách xa hoa ẩn núp trong cảnh thanh tịnh.
Chỉ có thành viên mới được vào sơn trang nghỉ dưỡng này, chỉ là phí vào hội cũng đủ để người bình thường cắn lưỡi. Nhưng nơi này không đơn giản có tiền là vào được, ông chủ của sơn trang này lúc đầu tìm một nơi tụ họp cho mấy người bạn mới xây dựng nơi này, sau này từ từ mở rộng ra, nhưng yêu cầu mỗi người vào hội nhất định phải có thành viên cũ giới thiệu mới có thể vào được. Mấy năm trôi qua, tuy số lượng hội viên của sơn trang tăng chậm, nhưng chất lượng lại cực cao.
Sơn trang nghỉ dưỡng tọa lạc ở trong khe núi này đặc biệt mời bậc thầy thiết kế đến xây dựng, tổng thể dùng phong cách kiến trúc kiểu Trung mới, không phải phỏng theo kiểu cổ hoàn toàn, cũng không phải đều Tây hóa hết. Đình dừng chân, mỗi bước mỗi cảnh, dạo chơi trong đó, lưu luyến không về. Đêm qua vừa có một trận tuyết nhỏ, tuyết rơi đầy mái hiên, đương nhiên đẹp không sao tả hết, ngay cả nhân viên phục vụ làm việc trong đây mỗi năm cũng khó tránh khỏi bị cảnh đẹp mê hoặc đôi mắt.
Bỗng nhiên, trong sơn trang yên tĩnh truyền đến tiếng “kẽo kẹt”, cửa ở hiên nhà hậu viện bị đẩy ra, một mái tóc đỏ choét ló ra từ trong khe cửa. Trông anh vẫn còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, vẻ mặt có nét bướng bỉnh lỳ lợm.
“Này... Hắt xì! Lạnh quá đi!”
Chủ nhân của mái tóc này kéo áo khoác lông dài đến nơi cao nhất, anh rụt cổ lại, nửa gương mặt đều giấu trong cổ áo dựng thẳng.
Anh nhìn quanh một lát, bước chân hấp tấp, nhanh chóng rời khỏi hiên nhà, đi đến phía mép nước.
Sơn trang xây dựng dựa trên nước, trong khu vực sơn trang có hồ cỏ lau, ba mùa đều có thể chèo thuyền trong đó. Nhưng đến mùa đông thì hồ bị đóng băng, chỉ còn một con sông nhỏ dẫn vào trong hành lang, mà bây giờ con sông nhỏ đó cũng kết thành một tầng băng mỏng.
Anh thật không hiểu, trời lạnh đất đóng băng này, tại sao ông nội lại muốn câu cá? Câu cá thì câu cá thôi, để anh ở nhà thoải mái không được sao, còn muốn xách anh đến đây chịu tội.
Nhưng nhớ đến vị khách quý mà ông nội mời tới, sự bất mãn trong lòng anh đã bị áp xuống một phần.
Rất xa, anh nhìn thấy hai bóng người ngồi ở bến tàu, chỉ thấy trong tay một già một trẻ mỗi người cầm một cần câu, mà trên mặt băng khoét hai lỗ nhỏ, dây câu cá treo mồi vững vàng buông xuống trong lỗ, tiến vào dưới đáy mặt băng.
Anh chà xát mũi, hít sâu một hơi, dồn khì vào rốn.
“Giang Tuyết Châu!!!”
Anh còn chưa dứt lời thì ông cụ mặt đỏ ửng đã đứng dậy, phẫn nộ vung quả đấm: “Lâm Trào Phong, thằng nhóc này, cháu có thể yên lặng cho ông câu cá được không hả?! Với cái giọng này của cháu đã dọa cá chạy hết rồi.”
Dứt lời, ông lại tức giận nói: “Nói qua bao nhiêu lần rồi, Tuyết Châu là đàn anh của ông, theo vai vế thì cháu nên gọi anh ấy một tiếng “ông nội”!”
“Ặc!” Chàng trai tên Lâm Trào Phong vô cùng tức giận: Ông nội anh chính là một lão ngoan đồng, 55 tuổi giao xí nghiệp lại cho con trai, đột nhiên hưởng thụ đời người, quyết định học tranh Trung Quốc. Ông cầm một số tiền lớn bái một ngôi sao quốc họa làm thầy, dốc lòng học tập mấy năm, đến bây giờ vẫn ở trình độ “vẽ gà mà cứng miệng nói là vịt”.
Tuy trình độ tay không học tới, nhưng ông nội Lâm lại kết tình anh em thắm thiết với mấy đàn anh. Tuổi ông lớn nhất, nhưng vai vế lại nhỏ nhất, mấy đàn anh đều dụ lão ngoan đồng này làm đàn em, đặc biệt là Giang Tuyết Châu và người gần đây ông đi cùng.
Vốn dĩ Lâm Trào Phong không muốn giao tiếp với bạn của ông nội, nhưng... nhưng Giang Tuyết Châu không giống thế.
Giống như cố tình đùa bỡn, những đàn anh khác của ông nội đều vẽ tôm, vẽ chim, vẽ trúc, nhưng Giang Tuyết Châu lại vẽ truyện tranh!
Không sai, chính là truyện tranh.
Lần đầu tiên Lâm Trào Phong nghe thấy thì quai hằm sắp rớt xuống vì kinh ngạc. Ai có thể ngờ một người đàn ông phong độ nho nhã hướng nội, mặt mày ôn hòa, nhưng lại có tính phản nghịch, không quan tâm lời khuyên của thầy và đàn anh, mang theo tài nghệ đầy người vùi đầu vào nghề truyện tranh, mà sau đó suốt 10 năm dài đằng đẳng, dựa vào niềm tin bước lên đỉnh cao họa sĩ truyện tranh trong nước.
Lâm Trào Phong là người trẻ tuổi, bình thường cũng có xem truyện tranh, nhưng đều xem “truyện tranh MG” Nhật Bản, Naruto, Bleach, Vua Hải Tặc gì đó anh đều không bỏ lỡ, đối với truyện tranh đỉnh cao trong nước anh chỉ biết sơ một hai điều. Nhưng dang tiếng của Giang Tuyết Châu cũng nội trong “nhất nhì”.
Giang Tuyết Châu rất thích cười, nụ cười của anh ấy không phải là cười sằng sặc, mà là mang theo một sự yên tĩnh nhẹ nhàng. Anh ấy cười cười giảng hòa cho hai ông cháu: “Đừng bảo Tiểu Phong gọi tôi là “ông nội”, ngay cả bạn gái tôi còn chưa có, tự dưng xuất hiện một cháu trai lớn như vậy, đến tết tôi không có bao lì xì lớn đâu nha.”
Ông nội Lâm nhíu mày: “Cũng đúng, anh còn chưa tới 40 tuổi, kêu như vậy thì già quá, vậy ít nhất cũng phải kêu là chú.”
Lâm Trào Phong không để ý lời lẩm bẩm của ông nội, tiến đến trước mặt Giang Tuyết Châu, đưa cho anh ấy xem nhật ký trò chuyện trong điện thoại.
“Giang Tuyết Châu.” Anh vội la lên, “Anh đừng có nói nhảm nữa, đời này anh không có bạn gái rồi!”
Giang Tuyết Châu buông cần câu xuống, lau sạch sẽ tay trước, rồi mới nhận lấy di động của Lâm Trào Phong.
Người trẻ tuổi thích dùng iphone X mới nhất, Giang Tuyết Châu dùng không quen, vụng về chỉnh một lát mới hiểu trong màn hình nói gì.
Sau khi anh ấy xem xong thì trả điện thoại về, giọng điệu bình tĩnh: “Tôi không thấy đoạn đối thoại này có vấn đề, có người tặng cô ấy một bảng vẽ máy tính mà thôi.”
“Mà thôi?!” Lâm Trào Phong cảm thấy kỳ quái nói, “Tôi vừa mới tr.a máy tính này, mất ba vạn đấy! “Bạn bè” gì mà có thể tiện tay tặng món quà ba vạn chứ! Chắc chắn là bạn “trai” rồi!”
Giang Tuyết Châu nghẹn lời.
Tuổi Lâm Trào Phong còn trẻ, có rất nhiều bạn gái, nói về thủ đoạn cua các cô gái thì thật sự là "kinh nghiệm đầy mình". “Tôi đã sớm nói với anh là làm cách này không được rồi, bây giờ không còn thịnh hành kiểu “lặng lẽ bảo vệ” nữa, lúc đầu anh bảo tôi chọn cô ấy hợp tác vẽ truyện tranh của tôi, sau này lại bảo tôi giới thiệu cho cô ấy mấy công việc part time vẽ đồng nhân, ngay cả trước đó việc rút thăm trút thưởng cũng là do anh xuất tiền ra, nhưng cô ấy có biết những chuyện anh làm không, cô ấy không biết!”
Lâm Trào Phong gấp gáp gãi tóc: “Giang Tuyết Châu, xem như tôi cầu xin anh, trò của anh cũng diễn xong rồi, nữ chính ngay cả sự tồn tại của anh cũng không biết, anh diễn cho ai xem thế.”
Giang Tuyết Châu nhíu mày, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt không muốn nhìn thấu, khiến người khác không đoán ra rốt cuộc anh ấy đang lo lắng hay không lo lắng.
Qua một lúc sau, anh ấy mới mở miệng nói: “... Nói không chừng là bạn gái tặng cô ấy.”
Giọng nói như đang tự thuyết phục bản thân mình.
Lâm Triệu Phong nở nụ cười: “F*ck!” Nhìn thấy ông nội ở một bên, anh nuốt lời thô tục, “Anh nghĩ bạn “nữ” thì có thể lơ là thiếu cảnh giác hả? Thời đại bây giờ, chỉ cần muốn nói chuyện tình yêu, thì giới tính không thành vấn đề gì!”