Chương 6
Yến tiệc nhàm chán, ngươi triệu ta về kinh chỉ để dự tiệc? Hừ. Là muốn bồi thường cho ta so? Đuổi ta đi mười năm rồi, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chả ngắn… Nam Cung Vũ Họa liếc nhìn đống y phục đẹp đẽ được người trong cung chuyển tới, thần sắc lạnh nhạt bao chùm.
Giờ Dậu hai khắc, chân trời mới nhuộm hồng, cỗ xe ngựa sa hoa của Nam Cung gia chầm chậm chạy qua trên đường lớn rồi thẳng qua cửa cung mà không hề bị ngăn lại, lại cứ chạy thẳng mãi tới Tàng Thư Các – thư phòng của Phượng đế.
-“ Thế tử, hoàng thượng triệu kiến người, thế tử mời xuống “ – Khương công công cung kính khom người trước xe mời Nam Cung Vũ Họa xuống.
Nghe Khương công công cung kính như vậy, Nam Cung Vũ Họa cũng cung kính không bằng tuân mệnh. Từng bước ra khởi xe ngựa, một mỹ thiếu niên mang theo hàn khí bao bọc, thân vận mãng bào màu rêu phong, thêu bằng kim tơ những cành mai, những cánh mai phiêu vũ. Mỹ mạo hoàn hảo như được điêu tạc ẩn hiện sáng tối dưới ánh trăng non mới nhú. Hắn như một vị thần giáng thế, vững chãi không đổ.
Nam Cung Vũ Họa đứng trước Tàng Thư các, mặt không đổi sắc, chỉ lạnh nhạt mà trầm tư một lát. Khương công công không dám lên tiếng, cũng không dám ngửa mặt lên, chỉ lặng lặng đứng đó, mãi nửa chung trà mới thấy đôi hài người trước mặt đi qua, lại thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Vũ Họa bước chân vào Tàng Thư Các, Khương công công biết ý, khép lại cửa các, lẳng lặng ra ngoài. Nam Cung Vũ Họa, cứ đứng đó, không hành lễ cung không lên tiếng chào hỏi, chỉ nhàn nhạt nhìn người hoàng thúc đang ngồi sau văn áng kia. Long bào vẫn rực rỡ như vậy, mái tóc chỉ mới điểm sợi bạc, y đang phê tấu chương, như thể không để ý tới hắn tới. Một ly trà trôi qua, như không thể chịu đựng được không khí lạnh lẽo đây nữa, Thượng Quan Minh đành lên tiếng phá vỡ:
-“ A Họa, ngươi vẫn còn giận hoàng thúc sao? “ – Phượng đế hỏi với giọng bất đắc dĩ.
-“ Thần không dám! “ – Nam Cung Vũ Họa xưng thần với Phượng đế, như thể hiện lòng trung hiếu, nhưng y hiểu, hắn là vẫn giận y.
-“ Chuyện năm đó, là lỗi của hoàng thúc, bây giờ ngươi cũng lớn như vậy rồi, sao vẫn không hiểu cho nỗi lòng của hoàng thúc? “ – Phượng đế vẫn giữ xưng hô là ”hoàng thúc”, y thực sự rất thương yêu đứa nhỏ hoàng chất này.
-“ Chính vì hiểu nên thần không dám. “ – Nam Cung Vũ Họa vẫn đáp lời một cách cứng rắn như bàn thạch.
-“ A Họa, năm đó là vì thân bất do kỉ, hoàng thúc tin tưởng ngươi không có ý định muốn hại Mạc nhi, nhưng năm đó sự việc ảnh hưởng quá lớn, hoàng thúc cũng là vì sức ép của Kim tể tướng. Hoàng thúc biết ngươi oan khuất, nhưng nếu không để ngươi đi thì hoàng thức thực không còn cách nào khác…”
Thượng Quan Minh vừa giải thích, vừa nhìn vào đôi mắt Nam Cung Vũ Họa, một đôi mắt thật quá tĩnh lặng. Nam Cung Vũ Họa chỉ lặng lẽ nghe y nói, không hề có ý muốn chen ngang. Ngươi cứ nói, ta cứ như vậy nghe là được rồi đi. Phượng đế từ sau văn áng đi ra, tới trước mắt hoàng chất, mặt đối mặt, mắt đối mắt, như hai nam nhân trước sóng to gió lớn.
-“ A Họa, hoàng thúc thực nhớ ngươi. Hoàng thúc biết ngươi giận, ngay cả quốc tang của Tiên đế ngươi cũng không chịu về!... Nhưng A Họa, hãy tin hoàng thúc, đừng tức giận nữa… “ – Phượng đế dùng giọng dỗ dành đối Nam Cung Vũ Họa, thật là hiếm thấy mà.
Đối với Thượng Quan Minh, thì Nam Cung Vũ Họa chỉ mãi là một tiểu hoàng chất bé bỏng trong lòng bàn tay. Y buông lời dỗ dành là điều rất bình thường giống như trước kia. Nam Cung Vũ Họa lại lặng im thêm một ly trà, bất giác vươn tay đánh mạnh vào vai Thượng Quan Minh:
-“ Hoàng thúc, chú ý phong phạm đế vương của ngài đi! “
Dứt lời, cả Tàng Thư Các vang vọng tiếng cười của hai nam nhân hào sảng.
Thật ra, hắn đã tha thứ cho Thượng Quan Minh rất lâu rồi. Còn ngày mà Tiên đế băng hà, hắn cố tình không hồi kinh là chỉ diễn cho những kẻ nào đó muốn xem, để chứng minh cho chúng thấy mối quan hệ của hắn cùng hoàng thúc thực rất căng thẳng, cũng là để bọn họ bớt chĩa mũi nhọn về phía chính mình. Nam Cung Vũ Họa là một thế tứ chứ không phải một hoàng tử. Nhưng hắn lại nhận được sự sủng ái còn hơn cả một hoàng tử. Mà vấn đề chính là vị hoàng thúc này lại vì hắn mà không lập thái tử, khác nào nói hắn cũng là ứng cử viên mà lại còn rất sáng giá cho ngôi vị hoàng đế kia nha. Mũi nhọn lẫn mũi vuông, mũi nào cũng chĩa vào hắn. Nhưng thực tâm, hắn lại lười để ý tới cái ngai vàng kia. Cho tới tận bây giờ, hắn còn đồng ý lưu lại nơi này, đồng ý giúp hắn cầm quân, cũng là vì mẫu thân hắn – trưởng công chúa Thượng Quan Bình Nhi.
Mẫu thân hắn mất sớm, khi hắn lên 15 tuổi mới được phụ thân Nam Cung Tứ đưa cho một phong thư. Đó là di thư của Thượng Quan Bình Nhi. Trong thư mẫu thân dặn hắn, không nên có lòng tham giành lại ngôi vị hoàng đế, mà nên ra sức phò tá cho tân đế Thượng Quan Minh. Ngai vàng là thứ độc dược, người không có sẽ thèm khát tới nhẫn tâm tàn bạo để tranh, nhưng khi có được rồi, sẽ phải gánh vác một gánh nặng nhọc, còn phải sống trong cô độc cả đời. Mẫu thân không muốn hắn cô độc, không muốn hắn phải khổ, không muốn hắn trở thành thứ nhẫn tâm. Mẫu thân chỉ muốn hắn hạnh phúc, được tự do tự tại sống cuộc sống của chính mình. Nhưng tân đế lên ngôi, không thể đấu được với những kẻ âm mưu lão luyện. Mẫu thân lo sợ thay hoàng đệ của minh, vì vậy mà ngài muốn ta ở bên cạnh phò trợ y. Cũng chính vì bức di thư kia, mà Nam Cung Vũ Họa đã không còn tức giận với Thượng Quan Minh đã đuổi hắn đi nữa.
Trong trí nhớ của Nam Cung Vũ Họa, mẫu thân hắn là một phụ nhân phi thường thanh lệ mỹ dung, tuy không nghiêng nước nghiêng thành như Tiên hậu, nhưng lại hiền từ như Tiên đế. Nàng rất thích vẽ tranh, đặc biệt là chân dung phu quân của nàng, cũng chính vì thế mới đặt tên cho hắn là “ Họa “.
Hai nam nhân lại hàn huyên đôi câu rồi cùng nhau rời đi viên Thượng yển. Tối nay y mở tiệc tịa vườn hoa đây. Một phần là vì không khí màu hè ban đêm rất trong lành, thanh mát. Một phần là vì muốn đợi, đợi một người mà lẽ ra nên xuất hiện từ lâu.
Hai người song song đi vào viên Thượng uyển, nơi đây dùng những viên đại dạ minh châu để chiếu sáng cùng nguyệt quang non. Mùi thơm của rượu cùng điểm tâm đã bay xa xa, ngay cả tiếng cười nói của nam nữ cũng vang vọng đầy sức sống. Dường như mọi nhân vật cần tới đều đã đông đủ. Từ hoàng hậu, thục phi, hiền phi, tới ba vị hoàng tử và tiểu công chúa, cùng Kim Tể tướng, Vạn thừa tướng, Ngô tướng quân, Tần thượng thư và các quan viên khác cũng đã tới cùng gia quyến chính thất. Khương công công theo sau, liền cao giọng hô to:
-“ Hoàng thượng giá lâm, thế tử Trấn Lạc vương đến!!! “
Hai hàng người nghe thấy tiếng hô cao vút vậy liền cung kính, cúi rạp người thi lễ, ngay cả các hoàng hậu cùng các phi tần cũng vội vã đi tới trước mặt hành lễ:
-“ Hoàng thượng vạn tế, vạn tuế, vạn vạn tuế! “
-“ hahah, miễn lễ hết đi! Tối nay các ái khanh cứ thoải mái, mừng cho thế tử Trấn Lạc vương trở về. “ –
Phượng đế sang sảng, không hề che dấu tâm tình vui vẻ.
Phượng đế bước đi nhanh về phía vị trí, cũng không quên kéo theo Nam Cung Vũ Họa ngồi xuống. Những lời mở đầu vẫn là khen ngợi, ca tụng nhân vật chính không ngớt, rồi lại mời rượu qua lại không ngừng. Nam Cung Vũ Họa vẫn treo bên miệng nụ cười nhàn nhạt khách sáo. Không khí thật quá nồng ấm mà nhiệt thành, nhưng ẩn giấu bên trong là bao suy tính riêng, mưu đồ riêng.
Kẻ nào cũng cho rằng, hoàng thượng mở tiệc tối nay là vì muốn giúp Nam Cung Vũ Họa chọn thế tử phi. Nếu không thì sao lại cho phép đưa cả chính thất nữ nhi tới tham dự đây? Nếu có thể nắm được trong tay kim bài này rồi còn sợ gì không có chỗ đứng đây? Cao hứng thật cao hứng nha!! Ca vũ cũng lần liệt biểu diễn, các tiểu thư cũng thi nhau hiến nghệ để gây sự chú ý của hắn. Nhưng thật khó, vì hắn vẫn luôn giữ một nét lạnh nhạt như cũ, hàn khí trên người chỉ có tăng thêm không có giảm. Thật ngu ngốc!
Ba tuần rượu cũng qua, cuối cùng đám triều thần dưới kia mới phát giác tới hoàng thượng của họ. Phượng đế ngồi trên cao kia, bỗng trở nên trầm tư, đáy mắt là một tia cảm xúc khó xác định. Hoàng thượng không hài lòng sao? Hay ngài khó chịu điều gì? Phụ hoàng không phải rất cao hứng sao? Sao tự dưng lại trầm tư như vậy?
Nam Cung Vũ Họa cũng để ý tới, liền cất lời hỏi han:
-“ Hoàng thúc, ngài là đang ghét bỏ A Họa sao? “ – Nam Cung Vũ Họa như tỏ vẻ khó hiểu.
-“ Không, không, không có. Trẫm thương A Họa không hết sai lại ghét bỏ ngươi nha? “
-“ Vậy sao? Hoàng thúc người sao lại trầm ngâm như vậy? Nếu có đại sự gì, có thể cùng A Họa và triều thần giải sầu đi? “ – là hắn đang thăm dò tâm tư hoàng đế.
Cả viên nghe thấy điều bản thân muốn biết thì khẽ nín thở, chờ đợi hoàng thượng nói ra tâm tư, nhất là các hoàng tử, kẻ nào chả muốn có thể được lọt vào mắt phụ hoàng chính mình. Ngay cả gia quyến quan lại cũng không hề ngu dốt, họ biết đây là cơ hội để lấy điểm cho hài nhi nhà chính mình ghi điểm. Thật hiếm có cơ hội như này nha.
Thượng Quan Minh tâm nảy một nhịp, mới nhận ra là chính mình vừa thất thố. Y lại đưa mắt nhìn bầu trời đã tối muộn, tâm lại thở dài chán nản. Có lẽ hôm nay vẫn chưa phải lúc sao?
-“ A Họa thật biết lo lắng cho trẫm. Trẫm thực có phúc mà. Lại, lại cùng uống rượu thưởng ca vũ thôi. Trẫm hôm nay thật cao hứng!! hahaha “ – Thượng Quan Minh cố cười thật sảng để đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người nơi đây.
Nhưng người nào mà không nhận ra là Phượng đế đang cố ý. Họ cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh. Rồi lại thêm vài vòng rượu, tiếng nói cười lại rôm rả… Bỗng, từ trên tầng không đêm kia, những cánh mân côi đỏ thẫm tựa tiếu phi tiếu, tự ngự vũ vân phong mà rơi xuống trong viên Thượng uyển.
Người người lại ngơ ngác, ngước nhìn lên ……….
#Airen.