Chương 13
Vận Phụng được Thu nhi dìu từng bước đi, ra đến đại sảnh liền nghe thấy tiếng cung nô thỉnh an kinh thiên động địa như vậy, Vận Phụng chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, ra lệnh “ tất cả đều đứng lên đi “. Cung nô nghe vậy cũng răm rắp nghe theo nhanh chóng chỉnh tề đứng hai hàng. Kẻ nào kẻ nấy đầu đếu cố cúi cho thật sâu, như sợ ngửng lên sẽ rước thêm tai họa. Thu nhi bên cạnh nhẹ nhắc bên tai Vận Phụng rằng tất cả đều đã đứng lên thẳng hàng. Vận Phụng mờ mờ nhìn qua lớp khăn lụa cũng đã thấy, nay cũng chỉ nhẹ nhàng hạ lệnh:
-“ Các ngươi không cần sợ hãi như vậy, ta không có ăn thịt các ngươi đâu! Ta chỉ có một quy định duy nhất, đó chính là lúc ta đang ngủ, ta rất ghét bị làm phiền. Nếu các ngươi có chuyện gì cần giải quyết gấp liền trực tiếp tới hỏi Thu nhi… “
-“ Công chúa… “ – Thu nhi thụ sủng nhược kinh, chỉ trong vòng một buổi sáng mà nàng ta đã được công chúa tín nhiệm như vậy sao!
-“ Được rồi, được rồi! Bây giờ là giờ nào rồi!? A Minh đã bãi triều chưa? “
Vận Phụng không muốn đôi co liền chuyển sang chuyện khác, vừa lúc nghĩ tới muốn đi gặp hoàng đế đệ đệ để tán ngẫu nha. Chúng cung nô khẽ rùng mình, vậy mà vị công chúa này dám kêu hoàng thượng hai tiếng “ A Minh “ nha!! Mật này chắc chắn là do hoàng thượng ban rồi, nếu không sao lại lớn như vậy đây!?
-“ Công chúa, đã qua giờ tị được ba khắc! “ – một tiểu thái giám ỏn ẻn đáp lời.
-“ Công chúa, chắc hoàng thượng cũng sắp bãi triều rồi. Nô tì nghe nói hôm nay còn có cả thế tử Trấn Lạc vương cùng vào triều … “ – một tiểu cung nữ khác mạnh dạn hơn bẩm báo.
Nghe vậy, Vận Phụng cũng không tỏ ra chút quan tâm nào, tự tâm lại suy tính chút ít, rồi lại lãnh đạm phân phó:
-“ Ân! ĐƯợc rồi, các ngươi lui xuống đi. Trưa này ta không dùng thiện tại tẩm cung đâu nên không cần chuẩn bị! Các ngươi cứ ăn trước đi… “
-“ Tạ ơn công công chúa! “ – lại nữa, lại đồng loạt hô to tới rung chuyển đất trời.
Cuối cùng, Vận Phụng chỉ phất nhẹ tay để chúng nô tài nô tì cùng lui ra. Rồi nàng lại cùng Thu nhi dạo bước về phía Đại điện. Cứ như vậy thong thả đi qua mấy cái cửa lớn, rồi mới ra khỏi Lộ An cung, tiến thẳng đại điện nơi Thượng Quan Minh đang thiết triều. Lòng Vận Phụng bỗng nổi lên hứng thú, muốn nhìn xem chút, một buổi thiết triều cổ đại là như thế nào uy nghi nha?! Còn cả ngai vàng của hoàng đế nữa, nàng cũng muốn ngồi thử. Cái thứ ghế tai họa đã khiến bao triều đại ngập trong máu tanh vô tội. Thật cao hứng nhaa..
Vận Phụng được Thu nhi dìu qua một hoa viên, tuy không thể nhìn thấy không gian rộng lớn nơi đây, nhưng Vận Phụng vẫn có thể ngửi thấy một mùi hương ngào ngạt quanh đây. Là hoa trà mi! Vận Phụng khựng bước, lên tiếng hỏi Thu nhi:
-“ Thu nhi, hoa trà mi nơi này sắc gì vậy? “
-“ Công chúa! Hảo thính giác. công chúa nha, Trà mi ở viên này là tử sắc. “ – Thu nhi khâm phục sát đất, công chúa lợi hại.
Trà mi màu tím, sự thủy chung không lời. Bạch Sâm, là em không xứng hay vì anh không thật lòng?
Một khắc quay về quá khứ, tim Vận Phụng lại nhói một nhịp tang thương về tiền kiếp. Dù biết càng đứng sẽ chỉ càng đau lòng, nhưng Vận Phụng không biết làm thế nào để cất bước đi. Đôi chân như chôn cứng tịa giữa viên này, muốn đi nhưng là không có sức để đi, chỉ mãi đứng đây, hít hà mùi hương phảng phất của thiên nhiên, tự lòng gặm nhắm nỗi chua xót. Thu nhi biết ý, thấy công chúa nhà mình im lặng, cũng chỉ im lặng theo. An phận đứng đó, đỡ lấy tay Vận Phụng không dám nhiều lời.
Một ly trà trôi qua, Vận Phụng vẫn bất động trong miền kí ức xa vời, Thu nhi thì lại đảo mắt xa xa, liền nhìn thấy ngay một thân ảnh phụ nhân vận cẩm y rực rỡ, thuê hoa lan bằng chỉ bạc đang tiến lại. Theo sau nàng ta là hai nha hoàn có chút vênh váo. Thu nhi giật mình nhận ra, nàng ta là vị phi tần đáng sợ chốn hậu cung – Thục phi. Theo sau nàng ta là hai nha hoàn thiếp thân chua ngoa có tiếng trong cung, còn hơn cả nô tì bên người hoàng hậu. Nhận thấy các nàng ngày càng tới gần phía chính mình, Thu nhi khẽ lay tay Vận Phụng rồi thì thầm bên tai nàng:
-“ Công chúa, phía trước là Thục phi nương nương đang đi tới hướng chúng ta, ngài có muốn gặp không? Nếu không thì chúng ta lập tức dời đi, tránh lại gặp phiền phức! “ – Thu nhi có chút lo lắng.
-“ Ân? Thục phi nương nương? Là vị Kim Diệp Trân – Kim nhị tiểu thư của Kim tể tướng đấy sao?”
Vận Phụng có chút ngừng lại như suy nghĩ điều gì, rồi lại tiếp tục nói:
-“ Nếu nàng đã tới thì cứ đối diện thôi! Đằng nào cũng phải diện kiến đối phương, không sớm thì muộn. Nếu nàng ta đã có chủ tâm đến trước thì ta cũng mở lòng tiếp nhận. Chỉ cần nàng ta không quá đáng quá, ta cũng lười so đo...“
Đúng thế nha. Đối phương là có sẵn lòng hướng tới chính mình, thì sao mình lại mở lòng tiếp nhận. Nếu không nhận thì lại bị người ta nói là lòng dạ hẹp hòi thì uổng quá mà. Mà Vận Phụng nàng là người rất rất rất rộng lượng đây.
Nghe Vận Phụng hạ lời như vậy, Thu nhi cũng dần trấn an lại chính mình. Tâm treo cao đề phòng đối với người tới. Hoàng thượng đã phân phó, phải bảo vệ Khuynh Thiên công chúa thật tốt, nếu nàng sứt mẻ một phân thì tương đương với cái đầu trên cổ Thu nhi nàng cũng sẽ rơi xuống. Mặt khác, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với vị công chúa này, Thu nhi nàng đã có cảm giác rất đỗi thân quen với công chúa. Khi thấy Vận Phụng là một con người hòa ái dễ gần, thiện lương lại không câu nệ, công chúa không hề xưng “ bổn cung “ với đám cung nô, mà chỉ dùng “ ta “ như nói lên sự ngang hàng giữa các nàng với nhau, đó là một sự tôn trọng vô hình mà một chủ tử dành cho cấp dưới của chính mình. Nhất là sự trong sáng trong đôi mắt công chúa, nó khiến cho bất kể ai khi nhìn vào cũng sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ, muốn đem nàng bao bọc thật chặt. Xét về cả nghĩa vụ và tình cảm, Thu nhi tình nguyện dùng cả mạng sống để bảo vệ công chúa của chính mình.
Nhìn trước mắt đã thấy Thục phi hiên ngang đứng đó, Thu nhi, cẩn trọng hành lễ đối nàng ta:
-“ Thục phi nương nương, vạn phúc! “ – Không siểm nịnh, rất đúng mực thỉnh an.
Vận Phụng nghe nàng ta thỉnh an cũng rất hài lòng. Tâm đang định hô to cao hứng thì bỗng bên tai lại vang lên một tiếng nữa nhân chanh chua the thé:
-“ Lớn mật! Ngươi là kẻ nào?! Nhìn thấy Thục phi nương nương sao khống hành lễ??! “ – chua, quá chua rồi.
-“ Lớn mật! Nô tài nhỏ bé như ngươi mà dám vô lễ với công chúa như thế?! “ – Thu nhi cũng không kém, quát lại ả ta đầy uy lực.
-“ Công chúa?? Ngươi là công chúa nào chứ? Cho dù có là công chúa thì cũng phải hành lễ trước Thục phi nương nương!! “ – vẫn chua, chua quá chua rồi.
Vận Phụng thầm khen trong lòng, Thu nhi này cũng quá can đảm đi. Suy nghĩ một chút Vận Phụng liền hiểu, đây chắc là vở kịch do cái nàng Thục phi này cố ý dàn dựng, mục đích là gì thì chưa rõ. Với vị trí là “ Thục phi nương nương “ thì có gì trong hoàng cung này quá hai khắc không đến tai các nàng ta đây, nhưng nàng ta lại để một nô tài sỉ nhục một nhất phẩm công chúa như nàng đây qua thực là cố ý đi. Haya, Vận Phụng này vừa trở về chưa được 12h đồng hồ, sao đã kết thù với ai rồi chứ??
Vận Phụng vẫn im lặng, không lên tiếng!. Thục phi nương nương kia cũng im lặng không hề có ý muốn ngăn cản những lời nói xấc xược của nô tì của mình. Cả viên hoa chỉ còn văng vẳng hai tiếng cãi qua cãi lại của Thu nhi cùng tì nữ chua ngoa kia.
Đồng thời gian đó, tại Đại Điện nguy nga lộng lẫy, nơi Phượng đế đang thiết triều cùng các đại thần. Bất ngờ một lão công công chạy từ ngoài vào đầy hớt ha hớt hải, ngay giữa buổi bàn luận xôn xao. Thình lình mọi con mắt trong đây đều tập trung theo dõi trên người lão công công ấy, đầy nghi hoặc. Phượng đế nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, vì sao lại thất thố như vậy chứ? Chỉ vài giây sau y liền có câu trả lời. Vị công công quỳ rạp giữa đại điện, gấp gáp bẩm:
- “ Bệ hạ, không xong rồi!! Là Khuynh Thiên công chúa với Thục phi nương nương ở viên Trà mi đang gây gổ!! “
Thượng Quan Minh càng nhíu mày chặt, không cần đến hình tượng, lập tức đứng dậy, di giá tới viên Trà mi.
#Airen.