Chương 7: Thế tử ngu ngốc
Editor: Dương
Năm tháng thoi đưa như thoáng qua trong chớp mắt, Vô Tà đã bảy tuổi.
Tuy năm đó Tần Vô Tà là con nối dòng duy nhất của Tĩnh vương phủ, bản thân có thể nói là phong quang vô hạn, ngay cả đầy tháng cũng do đương kim hoàng đế đích thân tổ chức yến tiệc ở trong cung để ăn mừng. Một khoảng thời gian, chủ đề nghị luận của toàn thể thành Biện kinh đều tập trung ở trên người “hắn”, thậm chí thời điểm Tĩnh vương thế tử còn là một tiểu oa nhi đã có không ít thế gia có ý muốn đưa đứa nhỏ nhà mình đến bên cạnh thế tử để cùng nhau đọc sách tập võ, làm bạn với thế tử cùng nhau chơi đùa.
Mặc dù ở Biện quốc không phải chỉ có duy nhất Tĩnh vương có vương vị nhưng quả thật Tĩnh vương phủ khác biệt với vương công quý tộc khác, bên trong cong cong quẹo quẹo nói ra dài dòng, đến nay cũng có rất ít người nói đến chuyện này nhưng người biết vẫn là không ít. Dù sao thời điểm Tĩnh vương Tần Tĩnh chưa được phong vương nhưng là hoàng tử Biện quốc, có thể xem là nhân vật anh hùng vang danh Biện quốc năm đó, không chỉ bộ dạng anh tuấn phong lưu phóng khoáng mà hiếm có là cực kỳ dũng mãnh thiện chiến. Chỉ tiếc, lúc tiên hoàng còn tại vị, Biện quốc xảy ra một cuộc tranh đoạt ngôi vị thảm thiết, đông đảo hoàng tử dưới gối tiên hoàng hầu như lần lượt qua đời, chỉ còn một mình Tần Tĩnh hàng năm lãnh binh bên ngoài hơn nữa cũng không có ý tranh đoạt ngôi vị.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, lẽ ra ngôi vị hoàng đế này bất luận thế nào cũng sẽ truyền cho Tần Tĩnh nhưng năm xưa Tần Tĩnh ở trên chiến trường bị thương không thể có con nối dòng, tiên hoàng sao lại không biết? Lqđ Ngôi vị hoàng đế sao có thể truyền cho người không có hậu nhân, chặn đứt xã tắc đời sau. Tiên hoàng liền noi theo cổ nhân Nghiêu Thuấn, từ trong hoàng thất chọn ra Kiến vương tài năng uyên bác lại tuổi trẻ tài cao đồng thời truyền ngôi cho hắn, chính là Kiến đế bây giờ.
Đây chính là nguyên nhân đương kim hoàng đế đối với vị hoàng thúc Tĩnh vương này tôn kính như vậy, liền đối với Tĩnh vương thế tử càng thêm cực kỳ sủng ái không ngừng ban thưởng, đối đãi như huynh đệ ruột.
Thân phận Tần Vô Tà đặc biệt, lại được Kiến đế ưu ái, hiển nhiên vừa sinh ra liền được mọi người chú ý tìm mọi cách nịnh bợ, phong quang vô hạn, không hề thua kém mấy đứa con kia của Kiến đế.
Chẳng qua danh tiếng Tần Vô Tà mấy năm nay đột ngột chuyển biến, không ít con cháu thị tộc âm thầm may mắn trong lòng, hoàn hảo năm đó không có đẩy đứa nhỏ nhà mình vào hố lửa, một mặt lại thay Tĩnh vương tiếc hận, không ngờ Tĩnh vương già rồi được đến con nhưng mai sau thế tử chưa hẳn có thể kế thừa vương vị làm rạng rỡ gia môn, tương lai Tĩnh vương phủ sau này e rằng bị hủy.
Năm nay Tĩnh vương thế tử đã bảy tuổi, là tuổi nên đi học, chỉ là Tĩnh vương đối với con trai độc nhất của mình quá mức sủng ái, cũng không để thế tử giống những vương công quý tộc khác vào học đường hoàng gia đi học mà chiêu mộ người tài, thậm chí mời đến tài tử học sĩ nổi danh nhất Biện quốc vì thế tử giảng bài. ddiieễenĐđaàn•LleêqQuý_)đôn Nhưng làm người ta không ngờ là mới ngắn ngủn nửa năm, thế tử lại đổi mấy trăm vị tiên sinh rất có danh tiếng đến nay đã không có người nào chịu nhận bái thiếp dạy học vấn cho thế tử.
Ngay cả đương kim thái phó Trầm lão tiên sinh nhận lệnh hoàng đế, đích thân đi đến Tĩnh vương phủ cuối cùng cũng bị chọc giận đến phẩy tay áo bỏ đi, nghe nói thế tử ngu dốt xưa nay ít có, ngu dốt cũng thôi nhưng còn là một người ngang bướng không chịu nỗi. Đối mặt với một học sinh ngoan cố không thông, không hề có tư chất, bọn họ tự xưng là tài hoa hơn người, học sĩ nổi danh tự nhiên không nguyện ý hao tổn cốt cách của mình mà dốc lòng truyền thụ. Đối với những hạng người tầm thường không uy tín kia, Tĩnh vương lại nhìn không thuận mắt, tự nhiên không có tư cách dạy Tần Vô Tà.
Từ đó tiếng tăm thế tử ngu dốt nhanh chóng lan truyền, không còn tiên sinh có thể dạy thế tử, Tĩnh vương càng thêm tức giận tới nỗi bị bệnh không dậy nổi, thật vất vả sinh được con trai rốt cuộc lại là tiểu ngốc tử!
Trong hoàng cung, Kiến đế trấn an tốt Thẩm thái phó bị một phen tức giận mà quay về kinh, trong lòng đối với tin đồn này tin thêm mấy phần. Mấy năm trước, Tĩnh vương tuổi tác càng ngày càng cao, binh quyền trong tay tự nhiên chầm chậm trở lại trong tay hoàng đế, hoàng đế ban cho Tĩnh vương ba quận Kim Lăng làm đất phong dưỡng lão, cách xa kinh thành đến nay cũng đã gần bảy năm. Nghĩ tới mười năm tám năm sau Tĩnh vương thế tử chính là một ngốc tử, xem ra thuốc năm đó đúng là có tác dụng, khoảng cách thế tử ngu dốt không chịu nổi biến thành hoàn toàn ngu ngốc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng từ trước đến nay Kiến đế là một người cẩn thận đa nghi, không tận mắt nhìn thấy tuyệt đối không dễ dàng tin tưởng bất cứ chuyện gì, suy nghĩ một chút, Kiến đế hơi dựa vào long ỷ đối với nam tử mặc áo bào tím mặt mũi anh tuấn, đứng yên bên dưới đại điện nói: “Xuyên nhi, sinh thần Tĩnh vương sắp đến lại không thể xem nhẹ, lần này do ngươi thay trẫm đi một lần.”
Nam tử áo bào tím lông mày tinh tế, mắt phượng hẹp dài, phong thái quân tử lại có mấy phần mị hoặc, hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng lại kỳ diệu hòa hợp ở một người, người này chính là đương kim thái tử Tần Xuyên.
”Nhi thần xin tuân theo ý chỉ của phụ hoàng.” Đối với hoàng đế chỉ tốt như vẻ bề ngoài này, Tần Xuyên híp đôi mắt phượng, cười như không cười, xem ra chuyến đi này là muốn đích thân hắn đi tìm hiểu đầu đuôi, so với Thẩm thái phó, Kiến đế tự nhiên tin tưởng ánh mắt con trai của mình hơn.
......
Tĩnh vương phủ.
Tiếng tăm thế tử ngu ngốc cũng đã truyền đến trong thành Biện kinh thì càng không nói đến dân chúng ba quận Kim Lăng. Kim Lăng là nơi tụ họp giao lưu của nhiều anh tài kiệt xuất, văn nhân nhã sĩ tài hoa nhân phẩm đứng đầu, nhắc đến vị thế tử gia không hề giỏi giang gì kia, không biết là nên khóc hay nên cười,có người không quan tâm cũng có người tiếc hận không thôi.
Vài ngày trước đó, Tần Vô Tà vừa chọc giận Thẩm thái phó tự xưng là”trong thiên hạ chỉ có học trò sai chứ không có tiên sinh sai”, người bên ngoài nghị luận về thế tử lại lần nữa dậy sóng nhưng tất cả đều không ảnh hưởng chút nào đến vị ở trong phủ kia......
Dưới tàng cây quỳnh hoa, một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi trên tảng đá được mài mượt mà bóng loáng. Chỉ thấy bé cưng này buộc tóc bằng trâm ngọc, làn da trắng nõn trơn bóng mềm mại như thể nhéo ra nước, nàng đang cúi đầu chuyên chú nhìn quyển sách trong tay,diieễndđa92nleê6quuy1đ+)ôn lông mi thật dài khẽ buông xuống giống như cây quạt đang mở, dưới chóp mũi là đôi môi đỏ thắm, phong thái xuất chúng sợ là những văn nhân nhã sĩ trong thành Kim Lăng cũng kém xa đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành này.
Tần Vô Tà mới chỉ có bảy tuổi nhưng bộ dạng so với những đứa trẻ cùng lứa lại cao hơn nên nhìn có chút nhỏ gầy lại không chút nào lộ vẻ suy nhược, khí thế bất cần lại hoạt bát như tiểu quỷ.
Mặc dù danh tiếng Vô Tà bên ngoài không tốt nhưng Tần Tĩnh đối với “nhi tử” của mình sao lại không hiểu rõ, Tần Vô Tà ở đâu ra ngu ngốc, tiểu tử này khôn khéo doạ người, ngay cả phụ vương hắn thường xuyên kinh ngạc đến chậm rãi bình tĩnh. Tiểu tử Vô Tà này khôn khéo như tiểu hồ li, thậm chí Thẩm thái phó được hoàng đế phái đến cũng bị Vô Tà đùa giỡn xoay quanh......
Vô Tà làm như vậy chẳng lẽ vì chọc tức tiên sinh để không phải đến học đường? Điều này giải thích rất hợp lý nhưng lại không giống, mặc dù Tần Tĩnh biết Vô Tà hết sức khôn khéo nhưng khôn khéo đến đâu cũng chỉ là khôn vặt của trẻ con, tự nhiên sẽ không nghĩ tới phương diện khác.
”Phụ vương, người làm sao còn ở chỗ này?” Tần Vô Tà bị Tần Tĩnh nhìn thật lâu, rốt cuộc có chút không chịu nổi, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn nâng lên, đôi lông mày dài mảnh xinh đẹp, cặp mắt đen nhánh linh động như hàm chứa ánh sáng,dDiiễênnđ+_)ànllLêqQuyýyĐđônn giọng nói trẻ con thanh thúy từ trong miệng nàng phát ra nháy mắt đã thấm vào ruột gan.
Tần Tĩnh đã gần sáu mươi, tóc mai trắng hơn so với mấy năm trước, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được nét uy phong lẫm lẫm năm đó, bị Vô Tà “ghét bỏ” hỏi, trong lòng Tần Tĩnh có chút bị thương nho nhỏ: “Vô Tà, phụ vương không có lên tiếng quấy rầy ngươi......”
Yên lặng thở dài trong lòng, Tần Vô Tà trấn an phụ vương yếu ớt của mình: “Phụ vương, người mau đi chuẩn bị một chút, trong vài ngày nữa vương phủ của chúng ta sẽ có khách quý.”
Tần Tĩnh nghe không hiểu, đột nhiên trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Tần Vô Tà khóe miệng khẽ nhếch lên, ý cười tràn đầy trong mắt có vài phần tinh quái.
Chỉ phái vẻn vẹn một Thẩm thái phó, vị ở trong kinh thành kia làm sao có thể an tâm đây?