Chương 20: Oan gia ngõ hẹp
editor: lonbia
Tần Xuyên mời Vô Tà vào cung, bởi vì Kiến đế thương tiếc Vô Tà tuổi còn nhỏ, đầu tiên là phụ vương mất, sau đó còn bị sơn tặc bắt cóc, bị không ít kinh sợ, Kiến đế liền đem Vĩnh Hoa cung ban thưởng cho Vô Tà, sai người mang nàng đến Ôn Tuyền để tắm rửa, tẩy đi một đường phong trần mệt mỏi cùng những điều kinh khủng không may. Thái tử, Tuyên vương, cùng Tứ Hoàng Tử Tần Thương lại đi đến gặp Hoàng Thượng, cùng Kiến đế bẩm báo về việc củaTĩnh Vương thế tử.
Cung tì tới đón ngay lập tức dẫn Tần Vô Tà đi đến Vĩnh Hoa tuyền, vốn dĩ không chấp nhận mà sắc mặt Tần Vô Tà không tốt, Tần Thương do dự một chút, vẫn là không yên lòng quay đầu nhìn Vô Tà vài lần, thấp giọng nói nhỏ vào tai Thái tử đang đứng bên cạnh vài câu gì đó, sau đó lại quay đầu chạy đến bên cạnh Tần Vô Tà, trên khuôn mặt có phần mất tự nhiên, nhưng đáy mắt lại lộ ra một chút ân cần: “Tiểu....Tiểu Hoàng Thúc......”
Vô Tà cũng có chút kinh ngạc, buông bàn tay nhỏ bé bị Dung Hề nắm ra, xoay người lại, ngẩng đầu, sắc mặt chớp mắt trở nên hoang mang, vô tội chớp mắt, dưới ánh mặt trời người thiếu niên đang hướng mình chạy lại trên khuôn mặt cương nghị tuấn lãng kia pha thêm vài phần xấu hổ không tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, giống như ánh mặt trời nơi xa trường, không chút nào che dấu sự yêu thích của mình đối với Vô Tà. Khóe miệng Vô Tà cong lên, cười với hắn một tiếng, giống như một đứa trẻ hồn nhiên lộ ra chút giảo hoạt: “Thời điểm khi không có người khác, bản thế tử cho phép ngươi gọi tên ta, nhưng không được nói cho hoàng huynh.”
Tần Thương sững sờ, bị bộ dáng của Tần Vô Tà chọc cười, lớn tiếng cười to, làm mất đi không khí lúng túng ban đầu, trong lòng thế nhưng có vài phần vui sướng, không uổng công hắn yêu thương tiểu tử này, phải cực khổ cứu đứa nhỏ này trong tay mấy tên cướp, lại còn phải dỗ hắn suốt cả đường đi.
Tần Thương thừa lúc mọi người không để ý, cúi người xuống, xừng hô một cách không tôn kính đối với một trưởng bối như Tần Vô Tà, còn cố ý phụng phịu, dặn dò Vô Tà:
”Tiểu Vô Tà, tắm rửa xong, trừ phi phụ hoàng phái người tới cho truyền ngươi, ngươi trăm ngàn lần đừng đi loạn khắp nơi, vạn nhất gặp phải lão ngũ liền phiền phức, tiểu tử kia chính là một kẻ chuyên gây rắc rối, dù ta có bản lĩnh đến đâu, cũng thể trước mặt phụ hoàng phân thân ra tới cứu ngươi. Ngươi phải nhớ cho kỹ, lão ngũ tên kia rất ngoan độc vô sỉ, ta cùng tam ca không có ở đây, ngươi trăm ngàn lần đừng trêu chọc hắn.”
Vô Tà trịnh trọng gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, Tần Thương lúc này mới hài lòng, nhanh chóng bước đi.
Nếu Vô Tà nói cho hắn biết, nàng đã sớm biết ngũ hoàng tử Tần Dung là người ác độc, hơn nữa cũng coi như là kẻ thù cũ, lúc trước còn trêu chọc hủy đi dung mạo mà Tần Dung coi trọng nhất, chỉ sợ Tần Thương mà biết được cũng không yên tâm mà rời đi như vậy, chắc chắn sẽ nhảy dựng lên vì kinh hoàng.
Đến Vĩnh Hoa trì, Vô Tà đuổi hết toàn bộ những cung tì muốn lưu lại hầu hạ mình ra ngoài, chỉ để lại dung hề ở trong Vĩnh Hoa điện hầu hạ nàng, những cung tì ấy đại khái cũng nghe nói thế tử Tĩnh Vương có tiếng là ngu dại, cũng không cảm thấy kì quái, là người thì sẽ sợ nhất chính là hai chữ ngu dại, nay thế tử còn nhỏ, người ta có thể nghĩ rằng do đứa trẻ kia tùy hứng, nếu lớn lên thêm chút nữa, tứ thư ngũ kinh thánh nhân dạy bảo mà một đứa trẻ đều không biết, trở thành một người si ngốc đần độn, đó mới là đáng sợ.
Tuy rằng người đã bị Tần Vô Tà đuổi ra ngoài, nhưng dù sao ở đây cũng là trong cung, không phải ở Tĩnh Vương phủ, Bích Thuỷ - người đứng đầu đám cung tì lúc nãy vẫn đang đứng chờ ngoài điện, không biết đợi đến bao lâu, rốt cục cũng nghe thấy tiếng vải ma sát khi mặc quần áo, một lát sau, liền thấy được thị nữ tên Dung Hề nắm tay một đứa bé phấn điêu ngọc mài từ bên trong đi ra, nhìn chăm chú, mới giựt mình đó chính là thế tử Tĩnh Vương đã thay đổi một thân y phục chỉnh tề.
Chỉ thấy toàn thân thế tử màu ngọc bạch, phía ngoài khoác lên Lưu kim trường bào cho thấy tước vị của Thế tử, đeo thắt lưng ngọc đới, tóc được búi tròn gọn gàng, do lúc trước cả người phong trần mệt mỏi mà không biết dung mạo lại xuất chúng đến như vậy, nay vừa thấy, đúng là hoa quang ám uẩn, con ngươi đen nhánh, môi đỏ răng trắng, da trắng nõn, đôi mắt kia hơi hếch lên lại càng thêm trong suốt sáng ngời, giống như một tiểu đồng tử từ trong tranh bước ra.
Bích Thuỷ vội vàng hướng Vô Tà hành lễ, rũ mắt xuống cung kính nói: “Hoàng thượng cho mời thế tử khi tắm rửa xong đến Thừa Khánh điện gặp ngài, mời thế tử đi theo nô tì.”
Vô Tà giống như không nghe thấy, chỉ có Dung Hề hướng Bích Thuỷ khom người không mặn không nhạt nói: “Làm phiền.”
Tĩnh Vương thế tử tuy chỉ là một tiểu hài tử, nhưng mắt cao hơn đầu, nhưng người ta duy cho cùng cũng là huynh đệ với hoàng thượng, con trai trưởng của phủ Tĩnh Vương, cuôi cùng vẫn là chủ tử, Bích Thuỷ cũng không dám biểu lộ nữa phần cảm xúc, vẫn lễ phép cười một cái, đi phía trước dẫn đường.
Khoảng cách đi đến Thừa Khánh điện không xa, mới vừa đi ra khỏi Vĩnh Hoa điện liền gặp không ít cung nhân ở xa xa thấy Vô Tà đang đi đến, đều rối rít lui ra hai bên nhường đường, có thế thấy được thế tử Vô Tà thân phận rất tôn quý, Kiến đế trong lòng nghĩ như thế nào mọi người tất nhiên không biết, mọi người chỉ biết Kiến đế xưa nay đối với Tĩnh Vương gia rất kính trọng, đối với Tĩnh vương thế tử - tiểu hoàng đệ kém mình mấy chục tuổi yêu thương có thừa, đem cả Vĩnh Hoa trì ban cho hắn ở, mọi người tự nhiên không dám thất lễ với Vô Tà, hận không thể biến nàng thành tượng phật để thờ cúng.
Nhưng lúc này, cách đó không xa vang lên một tiếng cười đầy chế giễu cùng khinh thường đối với Vô Tà, sau đó là một giọng nói tràn đầy khiêu khích lên tiếng cản đường: “A! Thật là trùng hợp, thì là ra là kẻ được cứu ra từ trong hang ổ của bọn sơn tặc Tĩnh Vương thế tử.”
Một bóng dáng xinh đẹp từ phía trước tiến vào tầm mắt mọi người, chỉ tiếc ở một bên khuôn mặt xinh đẹp hơn so với nữ nhân ấy, lại vắt ngang một vết sẹo không đậm không nhạt, vết sẹo kia sớm đã kéo da non, chỉ tiếc chỗ mới kéo da non ấy cùng với màu da trên má không bằng phẳng giống nhau, trên chỗ đó thoa rất nhiều phấn để che lấp, cũng vẫn không khó làm người ta nhận ra sự tồn tại của nó, đây không phải Ngũ hoàng tử Tần Dung thì là ai?
Tần Dung tính tình âm lệ, ở trong cung không ít cung tì bộ dạng đẹp mắt một chút đều bị hắn cho ăn không ít đau khổ, bị hắn làm nhục, không ít người ch.ết ở trong tay của hắn, mọi người trong hoàng cung không ai không biết Ngũ hoàng tử Tần Dung thủ đoạn tàn nhẫn âm vụ, vừa thấy đến dung nhan diễm lệ cùng áo bào hoa lệ của ngũ hoàng tử, ngay cả cung nữ dẫn đường Bích Thuỷ cũng nhịn không được thân thể run lên một cái, bị doạ sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống hành lễ với hắn.
Dung Hề bên canh Vô Tà cũng biết thế tử nhà mình cùng Tần Dung là kẻ thù, thấy hắn, không khỏi nhíu lông mày, cảm thán đúng là oan gia ngõ hẹp, sợ là sắp có phiền toái rồi đây.
Nhưng thật ra sắc mặt Vô Tà từ đầu tới giờ không hề thay đổi, con ngươi đen quét mắt qua bộ dạng chói mắt của Tần Dung một cái, vẻ mặt kia thật bình tĩnh, chính là trắng trợn miệt thị.
Vô Tà càng bình tĩnh như vậy, một bộ dáng người không liên quan. lại càng làm cho lửa giận trong lòng Tần Dung dâng cao lên, đối mắt nhìn thẳng vào Vô Tà lộ ra oán độc, liền nghĩ đến mối hù bị một mũi tên huỷ dung kia, Tần Dung liền cười lạnh một tiếng, ngay cả một câu “Tiểu Hoàng thúc” cũng không có kêu, gương mặt mỹ lệ mà âm độc hiện lên một tầng ngạo mạn mà khiêu khích.
Trước kia, hắn đối với Vô Tà còn có chút kiêng kị, dù sao lão già Tần Tĩnh ấy không phải là người dễ chọc. Nhưng hiện tại lão già kia đã sớm quy tiên, Tần Vô Tà trên người tuy có danh hiệu thế tử, nhưng thật ra chính là một tên cô nhi mặt cho người ta xoa nắn mà thôi, cung một tên ăn xin có gì khác nhau đâu? Ngày trước hắn kiêng kị “hắn” là do có Tĩnh Vương phủ chống lưng, “hắn” thật cho rằng phụ hoàng sủng ái “hắn” là cho hắn chỗ dựa hay sao, hôm nay chỉ sợ là tên ngu ngốc này ch.ết như thế nào cũng không biết được!