Chương 72: Khanh vốn là người đẹp

Kiến đế quả thật là người thông minh, trải qua chuyện tạo phản lần này, con trai độc nhất của Tĩnh vương đã là nhân vật đứng trên đầu sóng ngọn gió. Nếu Kiến đế động tới nàng, nhổ cỏ tận gốc tên, hắn cả đời háo danh, cả đời khó khăn vì giữ cái ngôi vị hoàng đế này, sao có thể dễ dàng tha thứ cho thanh danh nửa đời của chính mình hủy trong tay một tiểu quỷ ch.ết tiệt?


Nếu Tần Vô Tà không cẩn thận ch.ết ở Bình thành, vậy thì cũng là do nàng tự tạo nghiệt, không có bất kì liên quan tới người nào khác nhưng nàng nếu không ch.ết, bình an trở lại Biện kinh, Kiến đế không những không thể động vào nàng mà còn phải trấn an nàng gấp bội. Hắn cũng không tin là một người con trai của tiên đế đã không còn ai, ngay cả Tần Tĩnh cũng đã ch.ết, chỉ còn một Tần Vô Tà, nàng có thể nhấc lên sóng gió gì chứ.


Chỉ cần Tần Vô Tà không có con, nàng lại chịu an phận hưởng thụ vương tước cùng vinh hoa phú quý của mình, tương lai lại ban cho nàng một cái ch.ết hợp lí, dưới gầm trời này, còn ai là chính thống của hoàng thất nữa?


Vừa thấy bách quan tản ra, Kiến đế liền ban khẩu dụ, phong Vô Tà là vương, kế tục tước vị của phụ thân nàng, vẫn là Tĩnh vương, cho Vô Tà một tòa phủ đệ lớn hơn làm phủ Tĩnh vương, lại cho đất đai, người hầu, vàng bạc châu báu nhiều tới nỗi khó có thể đếm hết.


Đang định bãi triều, trên Kim điện chợt vang lên một âm thanh trầm thấp mà trung khí mười phần: “ Thanh danh tốt đẹp của hoàng thượng, nếu lão Tĩnh vương ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ cảm kích ân đức của hoàng thượng. Thần có một chuyện khác muốn khơit tấu, không biết ý của hoàng thượng như thế nào.”


Vô Tà nghe tiếng liền nhìn qua, lại thấy người nói chuyện là một võ tướng ăn mặc già dặn, tóc bạc trắng, mặt hồng hào, vẻ mặt sáng sủa, mặc dù đã lớn tuổi nhưng giọng nói lại vẫn trung khí mười phần. Từ đó có thể thấy được thân thể ông vẫn rất cường tráng, nhìn ra được một chút phong thái tuấn mĩ oai hùng trên lưng ngựa năm đó.


available on google playdownload on app store


Vô Tà cảm thấy lạ mặt, nhất thời cũng không biết người này là ai, nhưng quan viên quanh mình hình như rất khách khí đối với hắn, có thể thấy được hắn là một người đức cao vọng trọng ở trong triều. Quả nhiên, Kiến đế nghe vậy hơi cảm thấy kinh ngạc, ngay sau đó liền cười: “Định Bắc Hầu nói quá lời, cứ nói đừng ngại.”


Định Bắc Hậu...


Vô Tà hé mắt, giống như nhân vật đã từng nghe phụ vương nhắc tới. Đó là một tướng quân mạnh mẽ của Biện quốc lúc tiên đế còn sống. Bàn về tuổi tác, hắn còn lớn hơn phụ vương mấy tuổi, hang năm phụ vương cũng dong ruổi trên sa trường, nghĩ đến hai người cũng coi như là có giao tình sâu xa, chỉ là nghe nói từ mười mấy năm trước Định Bắc Hậu đã cáo lão về quê, hôm nay lại gặp được hắn ở trên triều đình cũng khó trách Vô Tà cảm thấy lạ mặt.


Định Bắc Hậu chợt nhìn Vô Tà một cái, cặp mắt kia vẫn uy phong lẫm liệt như cũ, chính khí hào hùng, nhưng lúc nhìn về phía Vô Tà lại có một tia yêu thương cùng từ ái khó thấy. Vô Tà kinh ngạc, trong lòng nhanh chóng tự suy nghĩ xem mình có quen biết với Định Bắc Hậu hay không nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả. Ánh mắt của Định Bắc Hậu đã rời khỏi người Vô Tà, ôm quyền thi lẽ của một võ tướng đối với Kiến đế nhưng cũng không quỳ, Kiến đế lại cũng rất khách khí với hắn. Định Bắc Hậu không những là người có công lớn đối với triều đình Biện quốc, uy thế vẫn còn, mà Kiến đế cũng vẫn vô cùng coi trọng hắn.


”Khởi bẩm hoàng thượng, thần cho là không bằng tạo nên song hỉ lâm môn. Một đứa con duy nhất của lão Tĩnh vương này vẫn cô đơn một mình, nếu hoàng thượng hạ chỉ chọn cho Tĩnh vương một mối hôn sự, sinh con đẻ cái, cũng xem như là đã giải quyết được mong muốn của lão Tĩnh vương lúc còn sống.”


Kiến đế vừa mới hạ lệnh sắc phong Vô Tà là vương ban nãy, giờ phút này Định Bắc Hậu liền đã gọi nàng là “Tĩnh vương”, hôm nay có Định Bắc Hậu tiên phong, quan viên trên điện cũng rối rít phụ họa, muốn tìm một nữ tử tốt đẹp làm Tĩnh vương phi cho Vô Tà.


Vô Tà ngẩn người, nhưng trong lòng thì dở khóc dở cười. Coi như có tìm cho nàng nhiều nữ tử xinh đẹp như hoa, hiền lương thục đức thục đức hơn nữa thì nàng cũng không có bản lĩnh sinh con cùng với họ, nhưng Định Bắc Hậu cũng là xuất phát từ ý tốt, hình như là có lòng duy trì cho Vô Tà. Nếu Vô Tà có thể sinh con, lão Tĩnh vương có người nối nghiệp, cũng coi như là một chuyện tốt, nhưng không nghĩ ý tốt này lại khiến Vô Tà phải dở khóc dở cười.


Kiến đế khẽ cau mày, đáy mắt giữ kín như bưng, như có sóng ngầm mãnh liệt, trên mặt lại vẫn một mảnh yên tĩnh, làm cho người ta không nhìn thấu suy nghĩ của hắn. Hắn còn chưa mở miệng, Vô Tà liền đã nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Tiểu vương còn nhỏ tuổi như vậy, sợ là không ổn...”


Định Bắc Hậu chỉ nghĩ là da mặt Vô Tà mỏng nên xấu hổ, không khỏi cười ha ha: “Tiểu vương gia, mười ba cũng không nhỏ, đến cuối năm chính là mười bốn. Vương phủ lớn như thế, nếu có một vị vương phi trị gia, tiểu vương gia mới có thể chuyên tâm làm nên một sự nghiệp lẫy lừng!”


Vô Tà còn muốn nói tiếp thì Kiến đế đã khoát tay áo, trên mặt hiện lên một nụ cười: "Định Bắc Hậu ngược lại nhắc nhở trẫm. Tuổi của Tà nhi đã không còn nhỏ, trước đó vài ngày trẫm còn có ý làm mối cho Tà nhi. Tà nhi, ngươi nhìn xem có để ý tới cô nương nhà nào thì nói cho trẫm, trẫm làm chủ cho ngươi."


Trong lòng Vô Tà bất đắc dĩ, chỉ đành phải khẽ thở dài, ánh mắt hữu ý vô ý quét qua Kim điện, đôi mắt nhìn tới Tuyên vương Tần Yến Quy từ đầu tới cuối vẫn xem như không có chuyện gì lạ lẫm, không hề nói câu nào. Ánh mắt Tần Yến Quy yên tĩnh, đối với ánh mắt của Vô Tà cũng chỉ coi như không thấy, không chút nào để ý tới, rất có ý vị khoanh tay đứng nhìn. Trong lòng Vô Tà lầm bầm, nàng chưa bao giờ biết tình khí Tần Yến Tần Yến Quy lại cũng khó chấp nhận như vậy. Từ lúc trở lại từ Bình thành hắn thật đúng là chưa từng nhìn qua nàng một cái, hoàn toàn xem nàng trở thành không khí, sợ rằng là còn chưa hết giận đấy.


Tần Thương thì ngược lại. Kể từ sau khi Định Bắc Hậu quan tâm tới chuyện cả đời của Vô Tà thì thái độ của hắn cũng vô cùng đặc sắc, hình như mình cũng đang rầu rĩ, không biết là nên vui hay nên buồn. Theo lý thuyết, hắn cũng coi như là người nhìn Vô Tà lớn lên, nàng muốn lấy vợ, có con nối dõi sớm một chút cũng là chuyện tốt, đây chính là việc đáng mừng. Vậy thì mình cũng nên vui mừng thay Vô Tà nhưng sao hắn ngược lại không vui mừng nổi? Tiểu quỷ này vừa mới lớn nhất định cũng không biết nữ nhân là thứ gì, sao có thể thành hôn gì đó? Mình cũng còn là một đứa trẻ choai choai thì làm phụ vương của người ta như thế nào? Trong lòng Tần Thương không có cảm giác, hắn hình như không vui vẻ với chuyện Vô Tà thành thân. Trong mắt hắn, Vô Tà vẫn là đứa trẻ lần đầu tiên hắn nhìn thấy giống như năm đó, hắn lại không nghĩ tới có một ngày tiểu tử này cũng cần phải lập gia đình.


Tần Thương cũng nhìn về phía Tần Yến Quy theo bản năng, lại thấy được vẻ mặt lạnh nhạt như cũ của Tam ca nhà mình, cho dù là đứng ở nơi này trong triều đình cũng vẫn giống như một vị trích tiên bên ngoài thế giới này, giống như tất cả chuyện này đều không thể tác động tới bề ngoài lạnh nhạt thong dong, không hợp nhau.


Vô Tà đã sớm thu hồi ánh mắt, xem ra Tần Yến Quy đã có ý bỏ mặc nàng, ngay cả tình hình trước mắt này cũng không có chút ý tứ muốn xen vào nào.


"Hoàng huynh, Định Bắc Hậu nói rất đúng, còn là song hỉ lâm môn. Nếu như có thể ôm được mỹ nhân về, ngủ thiếp đi ta cũng muốn vụng trộm vui mừng." Vô Tà cười híp mắt nói, hình như rất là để ý đối với đề nghị này.


Tần Thương sững sờ, ý niệm đầu tiên trong lòng chính là, hắn đã yêu thương tiểu Vô Tà nhiều năm như vậy, muốn mỹ mạo liền có mỹ mạo, tại sao lại không suy nghĩ với hắn một chút...


Ý niệm này vừa xuất hiện thì chính Tần Thương cũng sợ hết hồn, đầu kêu ong ong, cảm giác mình nhất định là đi đường mệt nhọc, quá mức mệt mỏi.


Vô Tà vừa nói ra, thật ra đã khiến Tần Yến Quy vẫn luôn không có bất kỳ phản ứng nào nhàn nhạt giương mắt lên, như có thâm ý nhìn nàng một cái, sau đó khóe miệng chậm rãi gợi lên, cười như không cười.


Vừa là chọn tiểu Tĩnh vương phi cho Vô Tà dù sao cũng coi là vợ chồng son, nếu là hoàng thượng chỉ hôn vậy cũng ít nhất phải là chính phi, thế nào cũng coi như không bạc đãi Di(end$an@le3qu7yd)on nữ nhi mình. Mặc dù danh tiếng của vị tiểu vương gia này những năm trước đây không tốt chút nào, nhưng dù sao thân phận tôn quý, nhìn tướng mạo này cũng là nổi bật xuất chúng, coi như thanh danh không tốt, tuổi cũng nhỏ một chút, chưa tới vài năm, tính tình ổn định, cũng vẫn có thể xem là một tấm chồng tốt.


Nghĩ như thế, trong lòng không ít đại thần trong triều ngược lại đã có chủ ý. Nếu có thể kết thân cùng phủ Tĩnh vương thì cũng coi đây là một mối hôn sự quá kém.


Huống chi Tiểu vương gia này chưa biết mùi đời, nếu là mình nữ nhi thành nữ nhân đầu tiên của "Hắn", chờ "Hắn" nếm tư vị hoan lạc, còn có thể không để ý tới vương phi của mình hay sao?


Tựa như đã nhìn thấu nội tâm của những lão quan kinh nghiệm phong phú này, Vô Tà quệt quệt môi, nụ cười trên mặt lại càng rực rỡ: "Hoàng huynh, ta thấy trong nhà chứ vị đại thần có rất nhiều tiểu thư xinh đẹp, Vô Tà ưng ý người này, cũng thích cả người kia, bỏ qua một vị cũng rất tiếc nuối, không bằng ban hết cho Vô Tà đi."


Kiến đế sững sờ, cũng không nghĩ đến việc Vô Tà sẽ nói ra lời nói hoang đường như vậy, nhưng cũng không có so đo cùng với nàng: "Tà nhi, việc này sợ rằng không ổn."
Đâu phải chỉ là không ổn!


Trong lòng các vị đại thần mới vừa rồi đã có chút dao động, nghe được lời nói hoang đường này của Vô Tà liền vừa cảm thấy may mắn mình còn chưa đẩy nữ nhi nhà mình vào hố lửa, trong lòng lại vừa tràn đầy căm phẫn. Hoang đường, thật sự là quá hoang đường rồi, tên tiểu hỗn đản này, cậy vào chính mình là Vương Gia, còn không thèm để những đại thần như bọn họ vào trong mắt?


Định Bắc Hậu cũng không quan tâm những thứ này, điều hắn quan tâm chỉ có chuyện Vô Tà có thể sinh con hay không. Nếu Vô Tà coi trọng nữ nhi nhà các vị đại thần này, lấy về nhà cũng không phải không tốt. Hoàng đế còn có hậu cung ba nghìn mỹ nhân, Tần Vô Tà lại là con trai độc nhất của Tĩnh vương, là cháu ruột duy nhất của tiên đế, cưới nhiều mấy phòng thiếp thị có gì không ổn?!


Vô Tà được tiện nghi còn ra vẻ, cười nói: "Đủ đủ đủ, hoàng huynh, cả văn võ quan trong triều, trong nhà ai không có tam thê tứ thiếp chứ? Hoàng huynh cũng ban thưởng cho Vô Tà phủ đệ mới rồi, động phòng với chính phi, trắc phi, thê thiếp, tất cả mọi người ở cùng một chỗ, mỗi ngày chơi với ta, không phải rất náo nhiệt sao?"


Vô Tà thốt ra lời này, mặt mũi của những đại thần trong triều cũng hơi đỏ lên, thế nhưng lập tức cũng không có cách nào phản bác lại lời nói của tiểu hỗn đản này. Mặc dù lời nói của nàng đều rất hồ đồ, nhưng lại… Còn có mấy phần đạo lý...


Nhà ai không có tam thê tứ thiếp, huống chi là Tần Vô Tà có thân phận tôn quý như vậy? Nhưng tam thê tứ thiếp này cũng không thể chọn những nữ nhi trong phủ trọng thần bọn hắn!


"Ha ha ha! Tiểu vương gia nói đúng, nhiều người sẽ náo nhiệt!" Định Bắc Hậu cười ha ha, trong mắt hắn tự nhiên cảm thấy Vô Tà nói gì cũng đúng. Trong lòng các đại thần thầm nhủ, dù sao lão cũng không cần đưa con gái của mình lên, đương nhiên là không cần buồn phiền chuyện gì.


Vô Tà dở khóc dở cười, chưa từng nghĩ tới Định Bắc Hậu này nhìn uy phong lẫm lẫm, mặt đầy uy nghiêm này cũng là một lão ngoan đồng chỉ sợ thiên hạ không loạn. Hắn cũng bắt đầu làm ồn, ở trong mắt mọi người không thể nghi ngờ là đã thông đồng làm bậy với tiểu vương gia phóng đãng Tần Vô Tà này làm bậy rồi, nhưng hắn dù sao cũng là một nhân vật lớn tuổi đức cao vọng trọng, mọi người cũng là giận mà không dám nói gì.


Vô Tà đang hăng say, mọi người chỉ sợ hoàng thượng sơ ý một chút liền bị tiểu tử này lừa gạt, thật sự đồng ý với nàng, vội vàng rối rít góp lời nói: "Hoàng thượng, tuổi của tiểu vương gia cò nhỏ, nên bàn bạc kĩ về chuyện hôn nhân. Trước tiên nên chọn một nữ tử hiền lương thục đức làm đương gia chủ mẫu, về phần có cưới thiếp hay không, ngày sau tự có vị chủ mẫu của vương phủ này lo liệu."


"Tiểu vương gia, có câu nói, từ xưa người có tình trong thiên hạ chỉ nguyện được làm một đôi uyên ương mãi ở cạnh nhau. Một đôi uyên ương này có thể có chung một mẹ, còn nếu nhiều thì đã không gọi uyên ương rồi. Nghĩ tới ttiểu vương gia là người phong lưu phóng khoáng như vậy, dĩ nhiên là một người có tình, khác hẳn với những người bạc tình kia."


"Tiểu vương gia thân phận tôn quý, sao có thể là một người bạc tình vô nghĩa, hay là này đa tình như người vô tình. Huống chi đó là chính phi của vương phủ, cũng mang trong người thân phận mệnh phụ của quan trong triều. Nếu tiểu vương gia một lần liền lấy về thê thiếp đầy viện, chẳng phải là đánh vào mặt mũi vương phi của mình? Như vậy ngày sau Tĩnh vương phi làm sao có thể nhìn mặt kẻ khác?"


"Hoàng thượng..."


"Tốt lắm." Kiến đế rất là nhức đầu. Thường ngày nghị luận triều chính đại sự cũng không thấy những đại thần này tích cực đóng góp ý kiến như vậy, ngược lại là tiểu tử Vô Tà này thật đúng là có bản lĩnh, mới nói hai ba câu liền khiến cho những lão hồ ly này gấp đến độ bị xoay vòng rồi. Chỉ là vì hành vi hoang đường này của Vô Tà lại có thể khiến cho Kiến đế không khỏi buông xuống hai tầng phòng di^end#a^n)le$qu&y*do0n bị đối với nàng. Khi còn nhỏ đã ngu dốt, không có học thức cũng chẳng biết một chút thuật pháp, khi trưởng thành liền lưu luyến sắc đẹp, không biết tiến thủ, người như vậy sao có thể đạt được thành tựu là có một sự nghiệp lẫy lừng? Cũng chỉ có lão nhân Định Bắc Hậu kia mới có thể nói ra những lời như vậy !


Kiến đế mở miệng, chuyện này xảy ra trong triều đình có chút không đúng mực nên nơi này chợt im lặng. Kiến đế nhìn Vô Tà một cái: "Vậy ngươi nói thử xem bản thân lại coi trọng cô nương nhà nào, trẫm gả nàng cho ngươi."


Vô Tà ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ, lại giống như thật sự bắt đầu nghiêm túc suy tư những lời khuyên giải mà những vị đại thần vừa nói với nàng. Thật lâu sau, nàng mới lại lên tiếng: "Hoàng huynh, bọn họ nói không sai, uyên ương sao có thể có chung một mẹ, nhiều quá không phải là muốn đánh nhau sao? Nhiều nữ nhân chẳng phải là muốn chia rẽ vương phi với Vô Tà? Huống chi Vô Tà là một người phong lưu phóng khoáng, có tình có nghĩa, vương phi của Vô Tà đương nhiên phải là cô gái tốt nhất trên thế giới này…”


Vô Tà nói hồi lâu, mọi người cũng không biết nàng lại đang suy tính ý đồ gì, đôi mắt không khỏi nhìn nàng chằm chằm, thật giống như làm như vậy là có thể nhìn ra được điều gì.


Vô Tà cười: "Nghe nói năm đó hoàng tẩu vào cung thì cũng chỉ là một tú nữ nho nhỏ mà thôi, mà hoàng huynh lại có con mắt tinh tường biết nhìn người, trong nhiều nữ nhân như vậy lại có thể nhìn trúng tướng mạo cùng tài năng của hoàng tẩu. Hôm nay hoàng tẩu đã là người được con dân Biện quốc chúng ta cung kính gọi hoàng hậu rồi, Vô Tà cũng muốn giống như hoàng huynh, chọn lựa được một cô gái tốt nhất làm Tĩnh vương phi của ta!"


Lời này của Vô Tà rõ ràng là đại nghịch bất đạo, có thể người nói vô tâm, Kiến đế lại một mực cưng chiều nàng, vì thế cũng không muốn trách móc nàng nặng nề chỉ vì một di4n#d@anl5eq u*yd0on chuyện nhỏ như vậy, liền không để việc này trong lòng: "Cũng tốt, vậy liền tuyển cho ngươi một vị vương phi. Qua ít ngày nữa liền liền tổ chức một buổi so tướng mạo cùng tài năng giữa các nữ tử quý tộc, chọn một người tốt nhất làm chính thê của ngươi."


Vô Tà vừa nghe, lúc này mừng đến nỗi trên mặt tràn đầy nét tươi cười, lại đề nghị: "Hoàng huynh, ta nghe nói thanh lâu trong kinh thành cũng chọn hoa khôi như vậy, thật náo nhiệt!"


Lời nói của Kiến đế vốn đã trấn an được các vị đại thần, lại không nghĩ tới Vô Tà lại ném cho một viên đá làm mặt hồ lại tiếp tục gợn sóng, khiến khuôn mặt của những đại thần kia lập tức trở nên đen sì.


Vừa là mệnh lạnh của Hoàng đế, chắc hẳn nữ nhi đến tuổi cập kê trong phủ cũng đã nên gả đi, không muốn gả cũng phải gả, cũng không tránh được phải đi qua đi lại để cho tiểu vương gia này chọn lựa. Điều này vốn chẳng có vấn đề gì. Con dân Biện quốc vốn hào hoa phong nhã, các nữ tử cũng thường xuyên tỷ thí so tài, nhưng qua lời của Vô Tà, sao lại thành vấn đề giống với chuyện tuyển chọn hoa khôi giữa những thứ nữ tử phong trần trong thanh lâu? Đây chẳng phải là cố ý khiêu khích? !


Kiến đế cũng không biết Vô Tà ngu thật hay là giả ngu, nhưng hoàng thượng đã mở miệng vàng, chuyện này liền coi như là đã định rồi, chỉ đợi mama trong cung ghi xong tục danh nữ nhi của các đại thần vào sổ sách thì liền đưa tới phủ Tĩnh vương.


Bãi triều, Định Bắc Hậu không hề lưu lại nói thêm một lời nào với nàng, chỉ là Vô Tà nhìn ra được, Định Bắc Hậu này không chỉ thích ồn ào với nàng mà hình như còn có chút ý tứ dung túng, tựa như thái độ của một vị trưởng bối đối đãi với con của mình. Mối quan hệ đạt được đến mức này, dĩ nhiên là giao tình giữa hắn và phụ vương của nàng rất tốt.






Truyện liên quan