Chương 77: Chỉ mành treo chuông
Trải qua một lần chuyện ở Bình thành, Dung Hề nói gì cũng không chịu để cho Vô Tà làm việc nguy hiểm một mình, liền muốn dẫn ẩn vệ đi chuyến này cùng với Vô Tà. Vô Tà hơi mím môi, lắc đầu, cái loại địa điểm đó cũng không phải là nơi có thể có càng nhiều người đi càng tốt, nhưng suy tính đến... Hiên Viên Nam Lăng cũng không phải là người đáng tin cậy, Vô Tà cũng không hi vọng chính mình phải luôn phân tâm về chuyện sống ch.ết của Hiên Viên Nam Lăng hay là phòng bị hắn không thành thật, liền gật đầu để Dung Hề đi cùng, ít nhất thì lấy thân thủ của Dung Hề còn không đến nỗi thua trong tay Hiên Viên Nam Lăng.
Hiên Viên Nam Lăng cũng đã nói, dù sao mộ thái tổ cũng là bí mật của hoàng thất Biện quốc, mặc dù người dưới trướng hắn rất trung thành nhưng bọn hắn dù sao cũng đều là người Bắc Tề, Hiên Viên Nam Lăng lo lắng trong lòng Vô Tà sẽ không thoải mái cho nên cũng không mang bất cứ kẻ nào, cứ như vậy một mình đi theo. Nếu như hắn không đi thì sao Vô Tà có thể yên tâm rằng tấm bản đồ trong tay hắn kia không phải là đồ giả chứ?
Trong lòng Hiên Viên Nam Lăng tự nhiên biết rất rõ, tình hình hiện nay giữa Bắc Tề và Biện quốc, Vô Tà không thể nào thật sự tin tưởng hắn. Về phần nữ nhân gọi là Dung Hề đó, nhìn qua mặc dù là một nô tỳ thân cận, nhưng mắt hắn còn chưa mờ, đương nhiên biết đây là người Vô Tà phái tới giám thị mình. Hắn cũng không quan tâm, thần sắc nhẹ nhõm, tuyệt không lo lắng cho sự sống ch.ết của chính mình, vô cùng trấn định.
Đoàn người Vô Tà ngay cả một khắc cũng không dám trì hoãn. Dù sao thì Hiên Viên Vân Nhiễm đã mất tích một ngày một đêm, mắt thấy trời đã tối, nếu có vận may lớn thì có thể chặn nàng lại ở nửa đường, như vậy bọn họ cũng không cần thiết phải đến nơi chọn cất của các vị hoàng đế trước. Nhưng đây không phải là phong cách từ trước đến nay của Vô Tà, nàng làm việc, cho tới bây giờ đều sẽ suy tính tới những tình huống xấu nhất. Nếu Hiên Viên Vân Nhiễm lỗ mãng, xảy ra chuyện ở trong lăng thờ các tiên đế, vậy bọn họ càng thêm không thể trì hoãn một khắc nào, đi sớm thì còn có thể cứu nàng một mạng, đi trễ, chỉ sợ ngay cả hài cốt cũng không thể tìm được.
Truy Nguyệt tựa hồ cảm nhận được tâm tình phiền não khác với thường ngày của Vô Tà, không để Vô Tà mất thể diện, nhưng khổ cho Sở vương cùng Dung Hề, dọc theo đường đi cũng không biết đã khiến bao nhiêu con ngựa chạy đến mệt ch.ết, cũng vì vậy mà bỏ xa một khoảng cách lớn với Truy Nguyệt. Chờ lúc bọn họ tới lăng mộ Cửu U Long trong bản đồ, Vô Tà đã đứng trên một tảng đá thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhăn lại, nhíu mi, không biết là đã duy trì tư thế này. Mấy ngày nàng vẫn chưa được chợp mắt lần nào nhưng thân hình lại có vẻ vững vàng như núi khi đứng trên tảng đá thật cao, mặc cho gió đêm gào thét, sương đêm ươn ướt, làm áo quần mặc trên người nàng nhăn lại mà dính lên người, nàng cũng làm như không thấy.
Hai người Sở vương Hiên Viên Nam Lăng cùng Dung Hề đều là mấy ngày mấy đêm không được nghỉ ngơi, dáng vẻ chật vật trên người không thua gì Vô Tà. Tốc độ cưỡi ngựa của Vô Tà rất nhanh, dọc theo đường đi còn không đuổi theo được Hiên Viên Vân Nhiễm, lại càng không nói tới Sở vương cùng Dung Hề.
Hiên Viên Nam Lăng bất đắc dĩ, xem ra con ngựa quá khỏe, chạy nhanh cũng không phải là chuyện tốt, trơ mắt để cho nha đầu Vân Nhiễm kia chạy đi, ngay cả đuổi theo cũng vô cùng khó khăn.
Hai người bọn họ không biết Vô Tà đã đứng ở trên đó bao lâu, bởi vì bằng tốc độ của Truy Nguyệt, đã vượt bọn họ cả mấy ngày đi đương, về phần nhìn lại tất cả... Đừng nói là mộ phần của đế vương, ngay cả một ngôi mộ cũng không có, nhưng theo như bản đồ gia truyền của một phương sĩ đã từng tham gia xây dựng lăng mộ vào năm đó, nơi này chính xác là lăng Cửu U Long, nhưng mộ huyệt của vua ngược lại chưa chắc đã có thể nhìn thấy, mà ngược lại có mấy phần không khí âm trầm.
Liếc nhìn lại, đập vào mắt toàn là cát vàng mênh mông, trải dài vô tận, hòn đá không biết tới đã bị phong hóa* thành cảnh tượng đổ nát thê lương, chỗ cao thậm chí sẽ cao hơn cả hai Hiên Viên Nam Lăng, nhưng thấp thậm chí chỉ đến hông, dưới chân đều là cát vàng. Đến ban đêm, độ ấm giảm đi nhanh chóng, rõ ràng còn là cuối hạ đầu thu, không ngờ lại có thể xuất hiện cái lạnh thấu xương của trời đông giá rét.
*Phong hóa: Quá trình phá hủy đá và khoáng vật do các tác nhân ngoại lực (như gió, sóng, cát,…) tác động lên bề mặt địa hình Trái Đất.
”Chẳng lẽ là địa đồ của ta bị sai?” Mặc dù như thế, phản ứng của Hiên Viên Nam Lăng vẫn không nhanh không chậm, rõ ràng là ở tình huống chật vật như vậy, hắn lại vẫn có thể bày ra tư thái phong lưu phóng khoáng nói cười nhàn hạ như vậy.
Dĩ nhiên là hắn sẽ không hoài nghi thứ trong tay hắn có vấn đề, những vị hoàng đế kia vẫn luôn thích thần bí một chút. Lúc còn sống bọn họ đã giết vô số người, đoán chừng cũng có vô số kẻ thù, lúc ch.ết dĩ nhiên sẽ lo lắng quan tài của mình bị người khác đào ra, sao có thể không giấu nơi chon cất của mình kín một chút?
Nói thật, vị thái tổ Biện quốc này cũng thật là có cá tính, hoàng lăng tốt như vậy không muốn, lại dời mộ của mình đến một nơi cách xa hoàng cung tới như vậy, ngay cả bọn họ muốn tới tìm xác nói không chừng cũng sẽ ngại phiền toái.
”Vương gia?” Dung Hề tới gần Vô Tà hai bước, tâm tình của nàng đương nhiên không có dễ dàng được như vị Sở vương Bắc Tề kia. Nàng nhìn Vô Tà lớn lên từ khi còn nhỏ, nhưng giờ phút này Vô Tà lại không nói một lời mà đứng trên tảng đá thật cao nhíu mi, mặt không biểu tình, khiến cho nàng cảm thấy có chút xa lạ, nàng tựa hồ, chưa từng thực sự hiểu được tiểu vương gia nhà mình?
Vô Tà tựa hồ là có chút nhập thần, giờ phút này cho đến cho hề gọi nàng một tiếng, nàng mới thoáng có chút phản ứng.
Dung Hề hỏi: “Vương gia, trước mắt chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Vô Tà liếc nhìn Dung Hề, lại ngẩng đầu nhìn sắc trời thay đổi không ngừng, thần sắc cũng ngưng trọng: “Dung Hề tỷ tỷ, ta cảm thấy có nhiều chỗ là lạ.”
Rốt cuộc là kỳ quái ở chỗ nào, nàng tạm thời còn không nhìn ra được. Dừng một chút, thần sắc Vô Tà chậm rãi: “Thôi, thời gian cấp bách, chúng ta đi xuống trước rồi hãy nói.”
Nghe những lời nói của Vô Tà vào lúc này lại có vẻ nhẹ nhõm như vậy, thật giống như đã biết cách vào. Hiên Viên Nam Lăng hiếu kỳ, hí mắt nói: “Tiểu oan gia, ngươi biết đi vào thế nào sao?”
Tuy hắn có địa đồ, cũng biết cửa vào đang ở dưới chân bọn họ, nhưng trước mắt căn bản không nhìn ra đầu mối gì, sao tiểu oan gia kia có thể biết đi xuống như thế nào?
Vô Tà ôn hoà quét mắt nhìn Hiên Viên Nam Lăng một cái, cũng không trả lời hắn, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một lần nữa, cũng không biết nàng suy nghĩ gì, chỉ thấy nàng duy trì cái đó động tác vững vàng như cũ, đứng ở phía trên không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, người của nàng hình rốt cục giật giật, nhảy xuống hòn đá bị phong đá đã trở nên tàn tạ, lấy bộ pháp kỳ quái đi qua tất cả các hòn đá lớn nhỏ ở trung gian.
Hiên Viên Nam Lăng cùng Dung Hề không biết Vô Tà đang làm gì, chỉ thấy vẻ mặt thong dong lại nghiêm túc của nàng, nhưng lại làm cho mọi người xuất hiện ý nghĩ tin phục, giống như vào giờ phút này, trừ tin tưởng nàng thì không còn phương pháp khác.
Quả nhiên, lúc Vô Tà lượn quanh xong đang trở về chỗ hòn đá ban đầu thì chuyện khó tin xảy ra, mọi nơi chợt cuốn lên một trận gió quỷ dị hoàn toàn đối lập với gió tự nhiên. Cát vàng trên mặt đất kia cũng xoay theo hình tròn, tạo thành một xoáy nước** xoay tròn kịch liệt. Sự biến đổi kì lạ bất thình lình khiến hai người Hiên Viên Nam Lăng đều bất ngờ không kịp đề phòng, rồi hình như đã hiểu ra điều gì, sắc mặt Hiên Viên Nam Lăng cũng xanh mét, trực tiếp mắng tiểu oan gia Vô Tà này không nhân hậu, lại cũng không thông báo trước một tiếng...
** Chỗ này không hiểu sao lại xuất hiện xoáy nước trong khi ban đầu tác giả miêu tả là “cát vàng trải rộng” nữa. Cả bản QT với CV đều là xoáy nước nên Phương để nguyên nha.
Không đợi Hiên Viên Nam Lăng oán trách xong, trước mắt ba người bỗng tối sầm, trọng lực dưới bàn chân cũng chợt hóa hư không, cả người bị rơi xuống dưới cho nên liền lấy tốc độ vô cùng nhanh hướng về trung tâm xoáy nước, tai mắt mũi miệng đều có cảm giác đau nhói, nhất là Hiên Viên Nam Lăng, đang mở miệng oán trách liền ăn một miệng đầy cát, cảm giác hít thở không thông duy trì thật d$ien&da#le3q(u*y2d@o0n lâu, đợi đến bọn họ rốt cục khôi phục tri giác, trên mặt đất đã sớm khôi phục như lúc đầu, cát vàng vẫn là một mảnh, hòn đá ban nãy cũng vẫn đứng vững vàng không ngã, nhưng cả bề mặt lăng Cửu U Long, trừ xa xa có ba con ngựa đang nóng nảy không dứt vì không biết xảy ra chuyện gì đang ở bên ngoài thì không còn một chút bóng dáng người nào khác nữa.
Ba người Vô Tà tỉnh táo lại trong bóng tối. Đợi tới khi bọn họ tỉnh lại, liền phát hiện ra quanh mình là một mảnh lạnh tới thấu xương, không biết có phải là do suy nghĩ trong lòng hay không, ba người có chút cảm giác âm trầm.
Dung Hề dẫn đầu móc ra hộp quẹt thắp sáng, thấy hai người Vô Tà cùng Hiên Viên Nam Lăng đã thức tỉnh, lúc này mới chiếu sáng ra bốn phía, chỉ thấy nơi này tất cả đều là mặt đá lạnh như băng, lại ngẩng đầu lên, bọn họ ngay cả chỗ mình rơi vào là ở đâu cũng không tìm được. Chỗ này quá tà môn, chẳng trách được phương sĩ Đinh Nhất năm đó được hoàng đế lập quốc của Biện quốc coi trọng như thế, thì ra là cũng không phải là có tiếng mà không có miếng, hắn thực sự là một nhân tài.
Hiên Viên Nam Lăng đang bề bộn quan sát tình cảnh chung quanh mình thì Dung Hề đã bắt đầu phản ứng lại, vẻ mặt cũng có chút cổ quái: "Vương gia, có nến."
Những bệ nến kia đều là trực tiếp đặt ở nơi lõm xuống trong hang đá, tựa như là có người cố ý chế tạo bởi vì nến này dọc theo đương đi, hết sức có quy luật, nhưng nếu nhích tới gần nhìn, lại phát hiện ra những chỗ lõm xuống kia giống như những thạch bích nào là do thiên nhiên tạo thành, một chút cũng không có dấu vết đã từng bị tạc qua.
Vô Tà nhíu mi, tựa hồ rốt cuộc biết tại sao lúc trước mình lại cảm thấy có chỗ kỳ quái. Mặc dù lăng đế vương này được che giấu cực kỳ tốt, chỉ khi nào tìm được lối ra chỗ hòn đó có đầy cát vàng xung quanh kia thì lúc đó mới bắt đầu cho người ta một chút đầu mối. Những hang đá kia không khỏi cũng quá cổ quái, phàm là người hiểu chút về trận pháp cũng có thể khám phá ra. Là do phương sĩ Đinh Nhất xây dựng nơi này năng lực có hạn? Lúc này Vô Tà liền bác bỏ suy đoán này, loại vật này, chỉ có càng gặp càng chạy mất dép, mỗi phương sĩ cũng sẽ không nguyện ý toàn lực trợ giúp cho hậu bối, chính là năm đó Tần tiên sinh của cục quân thống, so sánh cùng những cổ nhân này, cũng chỉ có thể thừa nhận, đã trải qua nhiều đời, số người coi như hiểu thuật cũng chỉ còn lại chút bản lãnh da lông.
Đợi thấy được những nơi này thậm chí còn có thể sử dụng cây nến, Vô Tà mới phát hiện ra, lăng đế vương sao có thể xông vào đơn giản như thế? Cũng hoặc giả, cái lăng này, vốn là đang chờ người đến?
"Điểm sáng nhỏ?" Trong lòng Hiên Viên Nam Lăng an tĩnh lại, lập tức trở nên an phận hơn nhiều. Ở chỗ này, hắn đương nhiên phải đàng hoàng nhìn sắc mặt Vô Tà, sự rằng tiểu oan gia này lại mất hứng một lần nữa. Nếu nàng lại giày vò hắn một hồi giống như ban đầu ở trong hang động, tiểu oan gia này mà ra tay, hoàn toàn chính là mười phần ác độc.
Vô Tà không lên tiếng, có thể không đụng dưới lòng đất, nàng đều tận lực không đụng. Không đáp lại lời Hiên Viên Nam Lăng, Vô Tà chỉ dẫn đầu đi tới miệng hang đá tựa như muốn đưa bọn họ tới nơi nào đó, bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có hộp quẹt trong tay Dung Hề phát ra một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng không có lời của Vô Tà, Dung Hề cũng không dám tự chủ trương đi đốt những cây nến kia.
Chỉ thấy Vô Tà đi tới cửa động, cúi đầu nhìn xuống dưới, dĩ nhiên là một mảnh đen nhánh, không thể nhìn được một chút gì. Dừng một chút, Vô Tà cũng móc từ trong ngực của mình ra một hộp quẹt, thổi đốt, trực tiếp ném xuống cửa lối đi kia. Trong bóng tối, ánh lửa nho nhỏ cũng rơi thẳng xuống phía dưới, giống như sao băng, mơ hồ có thể chiếu sáng cảnh vật trêm đoạn đường nó đi qua, nhưng có chút ngoài dự liệu của Vô Tà chính là, bó diêm bị đốt kia rơi xuống không có điểm dừng, cuối cùng hóa thành một điểm nho nhỏ, biến mất trong bóng tối đen đặc.
Sâu như vậy?
Đây là muốn đi thông xuống địa ngục hả?
"Vương gia?" Dung Hề cũng nhìn thấy hộp quẹt kia có phản ứng, mắt không khỏi trầm xuống, nói: "Không bằng để cho ta đi xuống dò đường trước."
Dứt lời, Dung Hề liền muốn giao hộp quẹt còn sót lại chi kia cho Vô Tà, nhưng nàng không có nhận lấy, nhẹ nhàng cong khóe miệng, thần sắc ngược lại có chút dễ dàng hơn: "Dung Hề tỷ tỷ, thắp sáng cây nến đi, mau đốt hết hộp quẹt trong tay ngươi."
Dung Hề ngẩn người, nhưng vẫn làm theo lời theo lời của Vô Tà. Nếu là thời điểm còn có thể lựa chọn, chắc chắn là sẽ có thể suy tính kĩ hơn, nhưng hoàn cảnh trước mắt lại là một mảnh đen nhánh, không thể nhìn thấy cái gì. Mới vừa rồi bọn họ cũng đã thấy, muốn xâm nhập vào mộ phần của đế vương thì còn phải đi sâu xuống phía dưới, nếu không có ánh sáng, bọn họ vừa không vào được, khi muốn đi ra ngoài cũng chưa chắc có thể. Rốt cuộc Dung Hề cũng đốt hộp quẹt trong tay, không có bao nhiêu thời gian để do dự, dưới tình huống này, ngược lại là có thể dễ dàng lựa chọn hơn chút ít. Nếu lăng đế vương này đã chuẩn bị nến cho bọn họ, Vô Tà đương nhiên cũng không thích làm trái ý tốt của vị lão tổ tông này.
Kỳ tích lại xảy ra, lúc hộp quẹt trong tay Dung Hề đến gần cây nến, thì “ba ba ba ba” mấy tiếng, không chờ Dung Hề thắp sang cây nến, tất cả các cây nến còn lại cũng lần lượt sáng lên, lăng mộ đế vương lúc này liền trở nên sáng rỡ.
Vẻ mặt Hiên Viên Nam Lăng mặt cũng trấn định, không hề lo lắng khen một câu: "Khéo léo đến tuyệt vời."
Quả thật là vô cùng khéo léo. Suốt một đường bọn họ đi xuống, trên thạch bích ở trong lăng mộ, cách mỗi một khoảng cách cũng sẽ có một chỗ lõm, sau đó là cây nến, cũng đều chiếu sáng mặt đất. Một đường đi xuống, bọn họ lại không hề cảm thấy sự khó thở, thật là lạ, nơi này là chỗ ở của người ch.ết, nhưng cũng cho người sống hô hấp một cách thuận lợi.
Bọn họ đi thẳng xuống, chỉ thấy kết cấu của lăng mộ đế vương vô cùng khổng lồ, mơ hồ có thể đoán được sự xa hoa của cái cung điện dưới đất này. Dọc theo đường đi, khi rảnh rỗi ngươi có thể nhìn thấy đồng thau chế tạo vật bồi táng cùng binh khí D%Đ&L^Q)Đ khôi giáp và đồ làm bằng kim loại, lại duy chỉ có quan tài là không thấy. Ngôi mộ chúa an bài khác với kết cấu mà người thường biết đến, tựa hồ là nghĩ thế nào liền làm như vậy, căn bản không làm việc theo như lẽ thường, cũng không nhìn ra nửa điểm vận mệnh riêng biệt. Không biết vị Thái tổ Biện quốc này có phải bị hắn lừa dối hay không.
"Những thứ này cây nến là có ý gì?" Hiên Viên Nam Lăng đột nhiên hỏi ra tiếng,Vô tà đã nói hắn cũng là một người cẩn thận, cũng hoài nghi hàm nghĩa đặc thì của những cây nến này, hoặc là sẽ khởi động cơ quan nào đó, dù sao thì lăng mộ đế vương giống như vậy, cơ quan trận pháp thường gặp tất nhiên không cần phải nói, độc khí linh tinh cũng là thủ đoạn thường dùng, ai ngờ Hiên Viên Nam Lăng nói xong những lời này, suy tư thật lâu, lại xem thường oán trách một câu: "Dùng dạ minh châu thật tốt."
Gân mạch trên huyệt thái dương của Vô Tà mơ hồ run rẩy, nàng tối mặt, không trả lời hắn.
Dung Hề lẳng lặng nhìn vị Sở vương Bắc Tề này một cái, thấy tiểu vương gia nhà mình không có phản đối, nam nhân vừa rồi lạnh lùng nói: "Cây nến đốt xong thì tất cả liền chìm vào bóng tối."
Mộ phần đế vương này Vô Tà đọc qua trong một cuốn sách kì lạ, thật giống như chính là đang chờ ai tới, mà cây nến này hiển nhiên đã xác nhận suy đoán của Vô Tà. Nếu không phải là người nó muốn chờ, chờ cây nến tắt, liền chỉ có một con đường là ch.ết ở chỗ này. Vì thế, chuyến đi này của bọn họ là có thời gian hạn chế, nhất định phải tìm được Hiên Viên Vân Nhiễm trước khi cây nến dập tắt, cũng phải tìm được đường ra ngoài từ nơi này.
Dung Hề vừa mới dứt lời, cung điện dưới chân bọn họ chợt bắt đầu chấn động. Khác với chấn động lúc trước, sự rung chuyển lúc này hiển nhiên là do bọn họ không cẩn thận kích hoạt một cơ quan nào đó, nhưng dọc theo đường đi bọn họ cũng cực kỳ cẩn thận, Dung Hề cùng Hiên Viên Nam Lăng cơ hồ là đều đi lên chỗ Vô Tà đã đi, Vô Tà cũng nhất thời không nghĩ ra mình là khởi động cơ quan. Lần chấn động này có chút kịch liệt, đồng thau cùng đồ làm bằng vàng và tất cả khôi giáp đều không đứng vững, ầm ầm đổ ra đầy đất, ba người bọn họ cũng không đứng vững theo.
"Vương gia cẩn thận!" Dung Hề kêu một tiếng, muốn đi tới bên người Vô Tà, nhưng cũng là có long mà không đủ lực.
"Lần này thảm!" Phản ứng của Hiên Viên Nam Lăng còn cà lơ phất phơ như vậy tuyệt không giống với dáng vẻ thảm hại, nhưng thân thể hắn đã nhẹ nhàng đi tới bên người Vô Tà. Nói cũng kỳ quái, thân thủ cao như Vô Tà cũng khó có thể ổn định thân hình của mình, vậy mà vào lúc này Hiên Viên Nam Lăng lại có thể bước đi chuẩn như vậy, cố ý đứng sát bên người Vô Tà, mặc dù kia vẻ mặt vẫn một bộ không lo lắng nhưng giọng nói cũng đã trầm xuống: "Cẩn thận."
Vừa mới dứt lời, còn chưa hết chấn động, Vô Tà đã nghe được âm thanh "Ong ong" đang đến gần, ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy một đàn bướm có số lượng vô cùng lớn từ chợt bay tới từ xa. Bọn chúng giống như xếp thành một loại trận hình, đang tứ tán ra, ong vò vẽ toàn bộ đều hướng tới nơi ba người Vô Tà đang đứng.
"Nơi này còn có ong vò vẽ?" Hiên Viên Nam Lăng cũng có chút giật mình.
"Là ong độc thủ mộ." Vô Tà lời ít mà ý nhiều bỏ lại một câu, Dung Hề đã rút nhuyễn kiếm bên hông mình bắt đầu chém giết lũ ong độc, thế nhưng bọn chúng số lượng quá nhiều, trong tay không có võ công, Hiên Viên Nam Lăng lại là một tên trói gà không chặt, chỉ dựa vào một mình Dung Hề thì thật sự là có cố bảo hộ tới đâu cũng sẽ có sơ hở huống chi hiện tại còn đất rung núi chuyển, ngay cả mọi người cũng đứng không vững, thỉnh thoảng còn có đá rơi xuống, càng khó thi triển chiêu pháp. Lúc Vô Tà nói ra câu nói kia, hai người cũng đã biết tính nghiêm trọng của chuyện này. Coi như là không biết này ong độc thủ mộ này là cái gì, nhưng thấy bọn nó công kích người giống như đã thành tinh, liền biết không phải là dễ trêu, có lẽ là chỉ trúng một nhát cắn thì cũng phải giống như chủ nhân lăng mộ, ch.ết ở chỗ này.
Vừa đúng, lăng mộ chính là cho người ch.ết ở, bọn họ cũng không cần phiền toái bản thân đi đào mộ phần.
Thời điểm Vô Tà nhìn đến những con ong độc này, sắc mặt mặc dù cũng ngưng trọng nhưng không có nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của nàng. Hiên Viên Nam Lăng không biết nàng đang làm gì, những con ong độc kia cũng bay sang hướng nàng, nàng lại giống như không nhìn thấy, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đông gõ tây sờ, vẻ mặt nghiêm túc, không khác nào người ngu ngốc.
Cũng không biết Vô Tà làm gì mà sự chấn động liên tục kia bỗng dừng lại. Không có những loại lực tác động ở bên ngoài quấy nhiễu, nhuyễn kiếm của Dung Hề lúc này tạo ra những luồng gió mạnh, không lâu sau trên đất đã xuất hiện một mảng lớn thi di$en%d@anle!qu!yd)on thể ong độc. Những con ong độc kia thật sự là giống như đã thành tinh, có nhiều con bị giết nhiều như vậy lại cũng biết sợ, chỉ bao quanh ở giữa không trung, có chút kiêng kị nhuyễn kiếm trong tay Dung Hề.
Ba ba ba!
Nhưng vào lúc này, những cây nến đang sáng rực kia bỗng đồng loạt đột ngột tắt toàn bộ. Vô Tà biến sắc, Hiên Viên Nam Lăng thấy vậy cũng buồn bực lên tiếng hỏi: "Thời gian đã hết? Ta đã nói, khi nến ngọn nến tắt thì dùng dạ minh châu sẽ rất có lợi!"
Đúng vậy, cây nến kia vừa mới đốt được một lúc, sao có thể bị dập tắt nhanh như vậy.
"Chúng ta là bước vào trận pháp sinh tử." Trong bóng tối, tiếng nói của Vô Tà thình lình vang lên, trong trẻo mà lạnh lùng, nghiêm túc, khiến cho người nghe cũng có chút khẩn trương.
Vào lúc này, trong bóng tối chợt vang lên âm thanh xé gió, trực tiếp lao tới chỗ Vô Tà...