Chương 86: Vô cùng xấu hổ
Một luồng mùi thơm làm cái bụng vốn đang đói của Vô Tà kêu vang. Từ từ mở mắt, Vô Tà cũng không lập tức ngồi dậy, chỉ chớp chớp đôi mắt còn có chút mờ mịt, ngơ ngác nhìn xà ngang đối diện mình, mấy cây gỗ thô sơ liền có thể tạo thành một gian nhà, hình như phía trên cửa hàng mọc lên những bụi cỏ rậm rạp. Lại nhìn xung quanh nơi nàng đang ở, cũng chính là một gian phòng nhỏ tầm thường thôn dã, rất đơn sơ, cơ hồ không có bất cứ vật dụng gia đình gì, chỉ có một chút gia cụ làm bằng gỗ vô cùng thưa thớt, xem ra cũng có chút cũ kỹ, mà giờ khắc này nàng đang nằm ở gian phòng đơn sơ này, lại phải quét dọn căn phòng hết sức sạch sẽ, chỉ dùng một chiếc rèm bằng vải bông làm cánh cửa, ngăn cách với bên ngoài, tạo thành một gian phòng trong hoàn chỉnh.
Vô Tà chỉ nhớ rõ, mọi nơi đều có rất nhiều nước cuốn nàng tới đây, sau đó nàng liền bất tỉnh nhân sự. Tại sao bản thân lại đến được nơi này, nửa phần ấn tượng nàng cũng không có...
Hình như là rốt cuộc đã tỉnh táo hơn một chút, Vô Tà chợt ngồi dậy khoit giường giống như phản xạ có điều kiện, khuôn mặt mờ mịt khi mới tỉnh lại hoàn toàn biến mất trong giây lát, đáy mắt thoáng qua cảm xúc kinh hoàng, Tần, Tần Yến Quy đâu?!
"Hắc, lão Cách, con chồn hoang này thật là thất đức, con gà mẹ đẻ trứng tốt đẻ như vậy lại bị nó cắn ch.ết, lát nữa trở về muốn lão tử làm hàng rào, lại vào trong thôn mượn một con chó về nuôi. Đúng vậy, ta muốn mượn con chó, để ta xem xem con chồn đó có còn cả gan tới trộm gà ăn nữa không..."
Lão hán đang bưng một chén canh thịt nóng hổi đến bốc khói, vừa không ngừng lẩm bẩm cằn nhằn, trên khuôn mặt già nua chất phác cùng thật thà đầy ảo não, có lẽ là tự trách mình đêm qua ngủ quá say, nên chồng hoang tới cắn gà mẹ nhà mình còn không biết. Đang quyết định nhất định phải nghiêm trị không tha, báo thù thay gà mẹ nhà hắn, hắn cứ lẩm bẩm như vậy, một bên vén rèm lên đi vào trong, không vén rèm quá gấp gáp. Thấy vị trên giường kia chợt thẳng tắp ngồi dậy, lão hán sững sờ, thiếu chút nữa là làm đổ chén canh trong tay.
Vô Tà nghe được động tĩnh, quay sang nhìn thì thấy tình cảnh như vậy, một lão hán đang bê một chén canh ngu ngơ đứng ở đó, trong miệng cũng đã ngừng lải nhải linh tinh, trên người hắn mặc mặc đồ thợ săn, một thân vải thô gọn gàng, bởi vì trời có chút lạnh, trên người còn mặc một chiếc áo giáp cái cũ kỹ làm từ da lông di*en&đa5nlequ&ydon động vật, đầu đội mũ. Mặc dù nhìn qua là đã dùng nhiều năm, vóc người cũng nhỏ gầy, nhưng hành động ngược lại vẫn hết sức linh hoạt khỏe mạnh, chính là đi đứng có chút không lưu loát, hiển nhiên là hàng năm săn thú trong núi để sống qua ngày, thân thể kia hết sức cường tráng, bộ dạng chất phác của một bác thợ săn sống trong núi, rất dễ dàng làm cho người ta có ấn tượng tốt.
Cơ hồ cũng liền tại như vậy một đối nhãn giữa, Vô Tà liền quan sát đối phương từ trên xuống dưới một lần, thấy bất quá là bộ dạng của một kẻ bình dân bách tính, vả lại trong lúc phất tay cũng không cố ý thu lại dấu vết, không phải là người có bản lĩnh, một tia bén nhọn cùng tìm tòi nghiên cứu trong đáy mắt của Vô Tà cũng dần dần lui xuống, buông lỏng phòng bị, liền lại khôi phục một mảnh mờ mịt...
"Cách lão tử." Hình như lúc này lão hán kia mới phục hồi tinh thần lại, trong miệng cũng lẩm bẩm cằn nhằn, nói mình nhất định là bị con chồn hoang chọc cho tức đến chập mạch rồi, thế nhưng giận đến mắt cũng hoa. Đúng rồi, mới vừa rồi tiểu cô nương kia nhìn thoáng qua hắn, cái nhìn kia giống như một tòa núi đè xuống từ đỉnh đầu, dọa hắn sợ đến nỗi không dám động đậy, chờ mình phục hồi tinh thần lại, định thần nhìn lại, ở đâu ra cái gì núi, tiểu cô nương kia còn là tiểu cô nương, bộ dạng xinh xắn, cũng không dọa người. Lão hán hiền hậu cười cười: "Nha đầu tỉnh rồi? Tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, đến đây, ta đây mới vừa nấu chén canh, vừa đúng, cũng không phải bỏ không."
Thấy Vô Tà tỉnh, khuôn mặt lão hán kia lúc này lộ vẻ vui mừng, đặt đồ vật lên trên bàn, vừa thông suốt cằn nhằn hỏi thăm Vô Tà đã đỡ đau chưa.
Nghe nói hắn kêu mình là nha đầu, Vô Tà sững sờ, lúc này nhíu mày lại, theo bản năng cúi đầu nhìn trên người mình, chính là một thân quần áo sơn dã của một nha đầu. Tóc của mình đen đầy đầu cũng xõa ra, môi hồng răng trắng, rất dễ nhận thấy là bộ dạng của một cô gái vùng núi: "Ta đây là..."
Thấy Vô Tà đang đánh giá quần áo mặc trên người mình, lão hán kia vốn là đang nói chuyện tình yêu, lúc này mở máy hát ra: "A, ngươi không biết rằng, lúc phát hiện ra ngươi và phu của ngươi, ta đây bị dọa sợ. Lúc đó trên người các ngươi đều là máu, áo cũng bị hư hết, ngươi cũng đừng ghét bỏ, tuy cái áo này hơi cũ kĩ một chút nhưng còn rất ấm áp, là ta cố ý chạy đến trong thôn Nhị Nha này mượn. Nói đi nói lại thì sao các ngươi đi tới nơi nguy hiểm như thế để săn thú hả? Không có kinh nghiệm, súc sinh trong núi này có thể vô cùng ác độc đấy, nhìn ta một chút, lúc còn trẻ cũng lơ là giống như người trẻ tuổi các ngươi, liền bị con heo rừng làm chân bị thương…”
"Hắn..." Vô Tà sắc mặt ngẩn ra, cắt đứt lời lão hán.
Lão hán vừa nghe, lúc này sắc mặt lại có chút kính phục, giống như cũng có chút ảo não vì chính mình là một người dân nông thôn thô bỉ, gãi gãi đầu cười hắc hắc nói: "A, ngươi nói vị kia nhà ngươi hả... Ngươi đừng lo lắng, ta ngày ngày quan sát giúp ngươi, còn công tử sẽ đi học viết chữ, bọn ta mời phu quân của ngươi làm tiên sinh dạy chữ cho đám con cái của người trong thôn. Bọn ta đều là người từng trải việc đời , công tử lớn lên thanh tú, tựa như vị thần tiên, cho dù là nương tử của hắn cũng sẽ không yên tâm, ta đây hiểu, cho nên ta cố ý giúp ngươi quan sát kĩ rồi, khiến những tiểu nha đầu có ý với hắn đều ch.ết tâm, người ta là người đã có nương tử."
"Nương tử?" Trong lòng Vô Tà giật mình, hai chữ này làm cho sắc mặt người ta giật mình đỏ lên không rõ lí do. Nàng cúi đầu nhìn một thân quần áo đã được đổi của mình, vừa thẹn vừa cáu...
Lão hán chỉ coi là da mặt Vô Tà mỏng nên ngượng ngùng, không khỏi phá lên cười ha ha, vừa muốn nói gì đó liền nghe được phòng ngoài truyền tới động tĩnh. Hắn vỗ đùi: "Nhìn thấy không, nói trở về liền trở về. Công tử biết ngươi đã tỉnh, không chừng sẽ vô cùng vui mừng, ta đi nói cho hắn biết."
Nói xong, lão hán liền bước nhanh ra ngoài. Vô Tà ngẩn người, cũng chầm chậm đi xuống giường, giày trên đất cũng vẫn là của nàng, không giống với người đi mà ngược lại có vẻ lôi thôi lếch thếch. Vô Tà cũng không chút để ý, chỉ là vừa mới đứng dậy liền có chút choáng váng, cũng nhận ra rằng mình đại khái đã chưa ăn gì D(ĐL&QUY$Đ quá lâu, có chút vô lực, nhưng nàng chỉ chững người lại trong chốc lát, sau đó liền vén rèm lên đi ra ngoài, Vừa ra khỏi cửa, cơn gió nhẹ mát mẻ liền thổi tới mặt, trong không khí còn có thể ngửi ra mùi cỏ cây. Vô Tà đứng ngơ ngác tại cửa ra vào, ánh mắt nhìn bên ngoài cũng có chút khó tin...
Giờ phút này, Tần Yến Quy mặc một thân quần áo thợ săn đuôi ngắn làm từ vải thô đang trở lại từ bên ngoài, thương thế của hắn còn chưa khỏe, hành động có chút cố hết sức nên phải chống một cây gậy gỗ đã được gọt mà trở về. Thấy vậy, lão hán vội vàng nghênh đón, đỡ lấy hắn, còn Tần Yến Quy thì cười nhạt, nói cảm ơn. Vô Tà khó tin mà kinh ngạc nhìn hắn, giống như đã trải qua mấy đời, tuy hắn mặc một thân áo vải thô đuôi ngắn nhưng khí chất hồn nhiên tôn quý mà cao nhã sẵn có lại vẫn không thể che giấu được. Cởi ra bộ trường bào trước sau như một, cách ăn mặc giống như hôm nay của hắn lại cũng có vẻ có ý tứ khác, mặc dù mặc một bộ đồ thô sơ như vậy nhưng ánh mắt của hắn lại vẫn lạnh nhạt, cao nhã không thể đuổi kịp, nhưng lúc nói chuyện cùng lão hán lại rất ôn hòa. Vô Tà chưa từng thấy qua một Tần Yến Quy như vậy...
Lão hán kia nhận lấy cây gậy trong tay Tần Yến Quy. Hình như thể lực của Tần Yến Quy đã khôi phục một chút, cũng có thể miễn cưỡng tự mình đi lại mấy bước. Lúc này lão hán đang lẩm bẩm cằn nhằn với Tần Yến Quy chuyện Vô Tà đã tỉnh, Tần Yến Quy nghe xong, ánh mắt liền nhẹ nhàng nhìn tới chỗ Vô Tà đang đứng.
Đối mặt với ánh mắt của hắn, hô hấp của Vô Tà không khỏi hơi chậm lại, đứng ngơ ngác một chỗ, không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt kinh ngạc mà nhìn hắn.
Thấy gò má ửng hồng giống như cô gái nhỏ của Vô Tà, Tần Yến Quy cũng sững sờ, ngay sau đó liền cười nhạt, đi tới phía nàng. Vô Tà phục hồi lại tinh thần, lúc này liền bước lên mấy bước để nghênh đón, vội vàng đỡ Tần Yến Quy. Nàng biết rõ thương thế của hắn, cho dù là thần tiên cũng không thể khôi phục nhanh được như vậy, huống chi vết thương của hắn nặng như thế. Nhưng thấy hành động của Tần Yến Quy mặc dù vẫn có chút cố hết sức, nhưng xem ra xương cũng đã tốt hơn, Vô Tà vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi, có đau hay không?"
Thấy Vô Tà chợt tiến lên đón, còn rất tự nhiên kề đến bên cạnh mình, thân thể Tần Yến Quy dừng một chút, nhưng vẫn là bởi vì sức khỏe không tiện, sức nặng của thân thể cũng tùy ý tựa vào người Vô Tà, bởi vì nàng đỡ mình, nhẹ nhàng nâng môi, vẫn trả lời lại một câu với giọng điệu vô cùng tự nhiên: "Rất tốt."
Vô Tà không chải đầu mà cứ như vậy xỏ giày của mình, tóc rối bù chạy ra. Thấy vậy, Tần Yến Quy bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Vào thôi."
Vô Tà còn muốn hỏi gì, vừa nghe hắn nói vậy cũng có chút không hiểu, nhưng vẫn làm theo, đỡ Tần Yến Quy đến gian phòng mà nàng tỉnh lại lúc trước. Tần Yến Quy cúi đầu nhìn qua nàng một cái, bản thân đã ngồi xuống ở mép giường: "Tới đây."
Vô Tà nghi hoặc, từng bước từng bước lại gần rồi đứng lại ở trước mặt Tần Yến Quy, ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu hắn muốn làm gì.
Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, Tần Yến Quy có chút nhức đầu, trong lòng cũng là dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là lại mở miệng sai khiến: "Xoay người sang chỗ khác."
Sắc mặt Vô Tà càng thêm hoài nghi, nhưng vẫn nghe lời của hắn mà xoay người sang chỗ khác. Đang muốn mở miệng hỏi thăm, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt lên đầu Vô Tà, đốt ngón tay thon dài, Vô Tà không quay đầu lại, chỉ dựa vào cảm giác đã cảm thấy mỗi sợi tóc của mình như dài ra, giống như có thể thấy một đôi tay dd*l@q!đ thon dài đang nhẹ nhàng mái tóc xõa lung tung của nàng. Vô Tà giật mình, cổ cũng có chút cứng ngắc, không nhúc nhích, trong lồng ngực giống như có thứ gì đó vui mừng nhảy nhót.
Mỗi một lần chải vuốt từ tay của hắn ở trên tóc nàng đều giống như vuốt vào trong trái tim của nàng. Vô Tà đứng thẳng tắp ở trước mặt của Tần Yến Quy, đưa lưng về phía hắn, cơ hồ có thể cảm nhận được Tần Yến Quy đang ở phía sau nàng, động tác của hắn rất nhẹ, vẻ mặt nhất định cũng rất chuyên chú...
Tần Yến Quy không thấy được nét mặt của Vô Tà, đương nhiên cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, tay của hắn thay thế lược, chải từng lượt vào tóc Vô Tà, động tác rất nhẹ, cũng rất dịu dàng. Không lâu sau, tay của hắn liền túm tóc Vô Tà lên, coi như là búi tóc bằng cách đơn giản nhất của nữ tử, lại cắm lên một cây trâm, như thế là được rồi.
Vô Tà giơ tay lên sờ sờ chiếc trâm trên đầu mình, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trâm này đương nhiên không là vật tùy thân của Tần Yến Quy, tính chất cũng rất bình thường. Nàng xoay người lại, đã được nghỉ ngơi nên xem ra nàng cũng có tinh thần hơn một chút so với lúc trước. Tần Yến Quy gật đầu một cái, dĩ nhiên là hắn không trông cậy vào việc Vô Tà có thể tự mình búi tóc, mặc dù hắn tùy ý vuốt tóc nàng vài cái cũng tốt hơn là để cho nàng tóc tai bù xù chạy loạn khắp nơi.
Hình như là biết Vô Tà muốn hỏi cái gì, khóe môi Tần Yến Quy hơi cong lên, yên lặng chớp mắt một cái, chậm rãi nói: "Của người trong thôn đưa, có lẽ họ cũng đã liệu đến sẽ có chút công dụng nào đó với ngươi."
Tần Yến Quy nghĩ như vậy nhưng cũng không chỉ trích nặng, bởi vì ngay cả y phục trên người Vô Tà cũng đều là đi mượn nên trên người đương nhiên sẽ không có thứ gì để buộc tóc.
Tuy Vô Tà có chút tức giận nhưng vẫn buồn cười, há miệng không nói nên lời, trong lòng lại có chút buồn bực. Họ chuẩn bị cho nàng chỗ nào, chỉ sợ là người ta lấy đồ trên đầu chính mình xuống, thẹn thùng e lệ giao cho hắn cũng không biết chừng. Tâm tư của những thiếu nữ kia, Tần Yến Quy lười phải hiểu, cũng chưa bao giờ để ở trong lòng, tự nhiên không xem đó là chuyện quan trọng, chỉ muốn nàng đại khái có thể sử dụng, liền cũng thuận tay lấy, huống chi lại còn không phải là một người, mà là "họ".
Vô Tà không biết nên nói cái gì cho phải, liền không thể làm gì khác hơn là bỏ chuyện này qua một bên, ngược lại khuôn mặt lại đỏ lên: "Quần áo của ta..."
Lúc trước nghe lão hán kia nói như vậy, Vô Tà liền theo bản năng cảm thấy là Tần Yến Quy đổi áo cho mình, mặc dù đó cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng, nhưng cái này không giống nhau!
Ít nhất... Ít nhất là việc buộc ngực ở dưới... Không giống...
Tần Yến Quy lẳng lặng nghe nàng nói xong, mặt Vô Tà ngược lại đỏ lên, nói không đầy đủ, thế nhưng hắn lại thật giống như đã hiểu nàng muốn nói gì, không khỏi híp mắt lại, chậm rãi khiêu môi, cười như không cười, chính là không có mở miệng giải thích.
Vẻ mặt cười như không cười này của hắn có ý vị cực kì sâu xa, khiến Vô Tà càng thêm tức giận, sắc mặt cũng càng đỏ hơn vì xấu hổ, rất hợp với cách ăn mặc nữ tính của nàng.
Nhưng vào lúc này, trong phòng vang lên một vài tiếng động, tiếp đó có một phụ nhân cùng lão hán kia cùng nhau tiến vào, lão hán vội vàng nhận lấy đống đồ lớn trong tay phụ nhân lẩm bẩm cằn nhằn vài câu không rõ, bị phụ nhân dừng lại ghét bỏ nói nhiều, lão hán ủy khuất ngậm miệng lại. Vị phụ nhân này nghe nói Vô Tà đã tỉnh lại liền tươi cười nhiệt tình đầy mặt, rửa tay tiến vào: "Phu nhân tỉnh là tốt rồi, ngươi đã ngủ mấy ngày rồi, lúc ta thay y phục bôi thuốc cho người vào hôm đó, haizzz, quả thật là bị dọa sợ. Thân là nữ nhi mà sao trên người lại có nhiều vết thương lớn nhỏ như vậy. Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi. Hôm nay công tử dạy đám trẻ con học chữ rất cực khổ, các ngươi cứ ngồi, không cần làm gì cả, thức ăn lập tức liền được dọn lên, ta đi nấu cơm…"
Nói xong, phụ nhân kia liền đi ra ngoài, bộ dạng vén tay áo lên có vẻ như là muốn đi làm cơm.
Khi phụ nhân đã rời đi, sắc mặt Vô Tà liền càng thêm quẫn bách. Nàng nhìn vào mắt Tần Yến Quy. Mặc dù Tần Yến Quy không nói gì nhưng bộ dạng nhẹ nhàng nhếch môi cười như không cười lại làm cho Vô Tà xấu hổ đến nỗi giống như không có dung thân một hồi, lúc này tựa như chạy trối ch.ết, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên đỏ ửng: "Ta... Ta đi hỗ trợ..."
Cũng may Tần Yến Quy không có làm khó Vô Tà, gật đầu một cái, Vô Tà đã sớm lao ra ngoài, nhìn dáng dấp thân thể ngược lại khôi phục rất nhanh, động tác chạy trốn cũng đã có thể làm cực kỳ trôi chảy rồi...
Sau khi Vô Tà đi ra ngoài không lâu thì Tần Yến Quy liền nghe được một hồi âm thanh đùng đùng truyền tới từ bên ngoài. Hình như có thể đoán được bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tần Yến Quy khẽ thở dài, chậm rãi đứng lên khỏi vị trí, hành động có chút chậm chạp, nhưng vẫn có thể từ từ đi ra bên ngoài. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, trước mắt chính là Vô Tà ngượng ngùng đứng ở một bên, trên đất là một mảnh hỗn độn của nồi chén bát đĩa, trong tay nàng còn vui vẻ cầm một con cá mới bắt ở sông từ sáng, hiển nhiên là vừa mới thành công bắt được con cá đang nhảy tán loạn. Nàng không ngại xoong chậu rớt vỡ đầy đất, việc này khiến cho phụ nhân đang nấu cơm vô cùng kinh ngạc. Hình như là bị cảnh tượng hung vĩ trước mắt này hù sợ, thật lâu sau, phụ nhân mới hồi phục lại tinh thần, nói chuyện có chút không trôi chảy, rất uyển chuyển trấn an Vô Tà một câu: “Không... không cần gấp gáp... Chắc là phu nhân chưa từng làm qua những việc này? Thân thể còn chưa khôi phục? Vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều hơn một chút..."
Lão Hán ở một bên cũng trợn mắt há hốc mồm, hắn chưa từng gặp qua người nào lại có thể làm ra kết quả huy hoàng đến như vậy chỉ trong nháy mắt, trong lòng vừa không khỏi đau lòng. Xoong nồi đã bị đập bể bể này phải lâu một chút mới có thể thay mới, dù gì thì cũng phải đến phiên chợ sau mới có thể mua lại, đây cũng phải tốn không ít tiền đâu...
Tần Yến Quy lắc đầu một cái, đi lên trước, nhận lấy con cá đang quẫy loạn trong tay Vô Tà, lại khẽ thở dài thêm lần nữa: "Cho ta đi."
Thấy Tần Yến Quy giống như thần tiên lại muốn làm những việc này, phụ nhân vội vàng khoát tay, khuyên hắn hãy để cho chính nàng làm. Tần Yến Quy cười nhạt, ngược lại là Vô Tà có chút chột dạ đứng bên cạnh hắn, đừng nói là kiếp này nàng sống di8end2nl3qu&yd0n trong nhung lụa, cho dù là kiếp trước nàng cũng chỉ là ngồi ăn sẵn, trước mặt phải dung những thứ nồi niêu xooang chảo này dĩ nhiên là không thể làm gì, cũng may là Tần Yến Quy không nói gì, nhận lấy vật trong tay phụ nhân, cười nhạt: "Hay là ta... làm việc này đi."
Tần Yến Quy có một loại năng lực đặc biệt là lời nói của hắn, vô luận là nói gì, đều sẽ làm người ta sinh ra cảm giác thần phục không cách nào kháng cự. Thấy hắn cười, phụ nhân kia ngay cùng lão Hán đồng thời cũng có chút nhìn ngây người, không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác gật gật đầu, đến khi lấy lại tinh thần thì đã thấy nam tử giống như thần tiên này đã đứng ở trước bếp.
Hai người hai mặt nhìn nhau, cảm giác lúc này lại đòi lấy công việc trong tay Tần Yến Quy có vẻ không được tốt cho lắm, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy là bọn họ không tin hắn. Nhưng họ lại cảm thấy cứ đứng ở bên cạnh nhìn người có phong thái thần tiên này làm việc càng thêm không được, không thể làm gì khác hơn là từng bước từng bước từ từ lui ra ngoài, đều tự tìm một ít chuyện khác để làm, lẩn ra xa.
Sắc mặt Vô Tà lúng túng, đi tới bên cạnh Tần Yến Quy, lại phát hiện ra mình không thể làm gì, xem xét lại Tần Yến Quy vẫn bày ra một bộ dạng nhẹ nhàng như cũ, cho dù là làm những chuyện nhỏ tầm thường thế này cũng chỉ là chuyện nhỏ, cũng có vẻ không ảnh hưởng toàn cục, mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng đều ý vị phi phàm như cũ.
Vô Tà nhìn ngây người, lúng ta lúng túng hỏi một câu: "Ngươi biết làm sao?"
Tần Yến Quy lại không chút để ý bỏ lại một câu: "Không biết."
Vô Tà: "..."