Chương 114: Chủ nhân nhà ta
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.
Người bên cạnh đã hâm nóng rượu xong rượu, Tần Lâm Uyên chỉ uống một ly, hàn mai bên ngoài đã nở rộ, mùi hương trong trẻo lạnh lung thoang thoảng quanh chóp mũi, Vô Tà ngẩn người, sau đó đứng dậy, khẽ uống một ngụm rượu của Tần Lâm Uyên, không khỏi cười: "Lâm Uyên nha Lâm Uyên!"
Lâm Uyên thích rượu, tự nhiên ủ ra rượu ngon, duy chỉ có rượu hôm nay, hương thơm bốn phía, vào miệng lại cực kỳ chua xót, cuối cùng lại mặn chát, giống như thể hồ quán đỉnh (*), làm lỗ chân lông toàn thân người ta cũng bị đắng đến phải mở ra trong nháy mắt. Vậy mà rượu này, quả thật là có dụng tâm riêng, không biết là dùng đến bao nhiêu vị thuốc để ủ, mỗi một vị, gần như đều là vì nàng mà đo lường sửa chữa, chỉ là đắng không thể tả, không thể trách chính Tần Lâm Uyên cũng chỉ khó khăn uống một ly, liền nghênh ngang rời đi......
(*) Thể hồ là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Thể Hồ Quán Đỉnh thường dùng để ví von việc ‘truyền thụ trí tuệ’ hoặc ‘tâm trí yên tĩnh’. Đấy là lý do vì sao người tu luyện thường ngồi thiền dưới thác nước.
Tuy miệng hắn nói nơi này cũng coi là một nơi an nghỉ rất tốt, từng oán giận người bệnh không phối hợp, người đại phu là hắn cũng phải hoàn toàn buông tay mặc kệ nàng tự sinh tự diệt, vậy thì bát rượu thuốc chưa mất đi nhiệt độ, ly rượu trong veo để chế giễu nàng, thậm chí còn từ từ bốc di.end4nlllll3quyd011n lên sương khói này là gì? Vô Tà vẻ mặt bất đắc dĩ, đối với hai chữ “Nóng sẵn” lối chữ thảo viết trên một tấm giấy đỏ lớn dán trên vò rượu, Vô Tà liền không khỏi thất thanh bật cười. Hai chữ này quả thật là được viết từ tay Tần Lâm Uyên, giống ính tình của hắn, liều lĩnh lại ngang ngạnh, hành văn liền mạch lưu loát, cuồng vọng, tự nhiên cuồng quyến, Vô Tà thậm chí có thể tưởng tượng ra, khi Tần Lâm Uyên viết hai chữ này thì nụ cười nơi đáy mắt giảo hoạt cỡ nào.
Tần Lâm Uyên cho nàng, là Chung Tử Kỳ cùng Bá Nha (*), là bạn thân, huynh trưởng duy nhất có thể không bàn danh lợi, không nói thành bại, chỉ nói tình cảm thế gian cùng danh xuyên đại sơn (sông nổi tiếng, núi cao rộng), nhưng phóng khoáng đối ẩm 300 ly. Hắn hiểu rất rõ nàng, thậm chí còn hiểu nàng hơn so với bất kỳ một người thân cận nào. Hắn cũng không bình luận hành động việc làm của nàng là đúng hay sai, khi cần thiết, hắn sẽ giống như huynh trưởng vậy, mấy lời ít ỏi, thành thật với nhau mà khuyên can nàng, nhưng vô luận nàng ra bất kỳ quyết định gì, hắn cũng hầu như chỉ cười trừ, giống như lần này.
(*) Ý nói về tình bạn âm nhạc giữ Chung Tử Kỳ và Bá Nha. Tìm hiểu chi tiết [url=
đây[/url]
Bởi vì lúc Lâm Uyên rời đi từng nói tới chuyện ít ngày nữa Vệ Địch sẽ về tới đây, mấy ngày sau, Vô Tà liền cũng chưa từng rời khỏi căn nhà lá, nhưng kì lạ là, thường ngày Vệ Địch luôn là cách vài ngày sẽ về đây xem một lần, nhưng lần này lại không thấy hắn tới. Vì thế, Vô Tà không thể không tiếp tục ở lại nơi này. Mặc dù mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ đơn điệu, nhưng cũng an bình. Ban ngày dễ thả câu ở giữa hồ, thường xuyên ngồi cả một ngày, có lúc cũng sẽ có hai ba con cá nhỏ mắc câu, có lúc chính là ngồi lên cả một ngày, cũng là tay không mà về. Vô Tà cũng không để ý, thu cần câu, liền tới mảnh rừng mai này, tìm được cái cây lớn Tần Lâm Uyên đánh dấu kia, đào vài hũ rượu từ phía dưới, nước ấm nấu rượu uống... Qua ngày từng ngày, may mắn mỗi ngày có Truy Nguyệt bầu bạn với nàng, Vô Tà cười, liền đào vài hũ rượu, chưa từng nghĩ Truy Nguyệt vậy mà lại cũng thích rượu, rất vui vẻ. Tính tình khinh thị lại kiêu ngạo ngày trước cũng chợt trở nên dịu ngoan trước mặt Vô Tà, luôn đi đến gần nàng.
Nhìn ra được, đối với việc Vô Tà có thể tỉnh lại, không tiếp tục trầm lặng nằm ở một chỗ nữa, Truy Nguyệt cực kỳ vui mừng. Trong lòng Vô Tà lộ vẻ xúc động, trong đống tuyết bạc trắng mênh mông bát ngát, Vô Tà đứng dưới rừng mai nở rộ. Vừa đứng dậy, liền khiến một đống cánh hoa bay tán loạn một hồi, rơi trên đầu, trên vai của nàng, ngay cả Truy Nguyệt đi theo bên cạnh Vô Tà cũng bị cánh hoa nhuộm một lượt, bất mãn hắt hơi một cái, không chút lưu tình rung rung người, lúc này mới quăng xuống hết những điểm đỏ thẫm trên bộ lông đen truyền hoàn mỹ không tỳ vết của nó.Vô Tà cười cười, giơ tay lên vuốt ve trên lông bờm Truy Nguyệt, Truy Nguyệt giống như cực kỳ hưởng thụ, liền dùng đầu đi cọ lòng bàn tay Vô Tà, tỏ vẻ thân mật.
"Hiện tại cũng chỉ có ngươi làm bạn với ta." Vô Tà bất đắc dĩ lắc đầu, ở trong lều cỏ ngăn cách với thế giới hơn hai tháng, với nàng mà nói, dường như đã qua mấy đời. Ngày xưa, Tần Yến Quy đưa Truy Nguyệt cho nàng thì nàng vẫn còn vì nó mà chịu không ít khổ, bị Truy Nguyệt hất rơi đến d.đllll,q/đ thương tích khắp người. Tần Yến Quy đã từng lo lắng Truy Nguyệt tính tình cương quyết bướng bỉnh, khó có thể bị nàng thuần phục, liền tặng ngân tiêu có thể làm Truy Nguyệt an phận cho nàng. Hiện giờ Ngân tiêu đã sớm không còn, giống như nàng cùng Tần Yến Quy, từ lâu đã là người lạ, dịu ngoan và thân mật đợi ở bên cạnh mình, cũng là Truy Nguyệt.
"Truy Nguyệt, ngươi hối hận sao?" Vô Tà nhìn hai mắt thật to của Truy Nguyệt, ánh mắt của nàng trầm tĩnh, không nhìn ra chút gợn sóng nào. Khuôn mặt từ ảnh ngược ở trong đôi mắt Truy Nguyệt kia, giống như cũng hoàn toàn thay da đổi thịt, xa lạ tới mức ngay cả chính nàng cũng có chút không nhận ra được. Ánh mắt của Truy Nguyệt có chút mờ mịt, Vô Tà cũng cười nhạt: "Ngươi đi theo ta, gặp lại hắn, cũng chỉ là kẻ địch."
Truy Nguyệt thật giống như nghe hiểu, hồng hộc thở ra một đám lớn khí nóng từ trong lỗ mũi, lại tới cọ xát lên người của Vô Tà, như muốn an ủi nàng.
Vô Tà không nhịn được cười vang lên, đây cũng là lần đầu tiên trong nhiều ngày gần đây, Truy Nguyệt nhìn thấy trên mặt Vô Tà lộ ra nụ cười chân chính, cho dù Truy Nguyệt thân là một con ngựa, cũng không khỏi