Chương 1: Trở về

Trời trong xanh, có cả nắng và gió. Không khí mùa hạ rất thoáng mát, tạo cảm hứng cho các cặp đôi đang yêu hay xua tan nỗi ưu phiền của những người vừa đổ vỡ trong tình yêu,…


Cô vừa trở về sau khóa du học Kinh Doanh tại học viện Harvard. Cô khá mảnh mai, vận trên mình chiếc đầm ren trễ vai màu trắng-thiết kế mới nhất của D&G, càng vì vậy mà lộ rõ xương quai xanh trên bờ vai mượt mà, quyến rũ kia. Theo chân cô bước đi, mái óc đen láy cô mới đi uốn lại cùng gió che đi khuân mặt thanh tú của cô. Tay cô lại mềm mại, khe khẽ đưa lên quén lại những lọn tóc xoăn rối, dường như gió không chịu rời mái tóc mượt mà của cô,… Cứ thế, cứ thế mà xâm chiếm lấy bờ môi đỏ mọng của cô. Tay còn lại cô xách chiếc túi da hiệu Channel màu đỏ mận, trông cô thật thanh lịch, tao nhã nhưng cũng không kém phần quyến rũ. Trông cô có vẻ buồn lắm, hàng mi được chuốt qua mascara vụng về rủ xuống, chắc Hòa Hy không thường xuyên dùng đến nó. Anh vệ sĩ đi sau cô xách chiếc vali màu rượu vang đỏ của Gucci không có chút gì là nặng nề…


Vừa xuống từ máy bay, CEO quản lí cảng hàng không lớn nhất nhì Trung Quốc cùng dàn ‘’tiểu CEO’’ xếp thành 2 hàng đón đợi cô đã nhanh chóng tiến lại chào hỏi và dẫn đường mời cô đến ‘’công trình lớn nhất nhì Trung Quốc’’: CITIC Plaza. Có vẻ nó đã thay đổi rất nhiều so với mấy năm trước khi cô chuẩn bị đến Mĩ thực hiện ước mơ. Nhìn từ xa, công trình này trông nổi trội hơn hẳn so với những tòa nhà bên cạnh. Nó cao khoảng 391m, bao gồm 80 tầng lầu, có lẽ nó đang che chắn nắng của những toàn nhà xung quanh nhưng trông lại rất giống một vị anh hùng khổng lồ có vẻ ngoài ánh bạc.


Họ ‘’bao’’ nguyên cả trung tâm này, mời cô ở lại nghỉ ngơi và dưỡng sức. Nhưng cô biết, nếu bố cô không phải là Hàn Tử Lâm thì hộ với cô ắt sẽ là người xa lạ. 


Có thể nói, Trung Quốc phát triển ngày càng mạnh mẽ là nhờ 3 tập đoàn lớn cùng nhau hợp tác làm ăn, đó cũng chính là ‘’con cưng’’ của Châu Á. Trong đó gồm các tập đoàn lớn lần lượt là: Tịch thị, Hàn thị và Lâm thị. Và tất nhiên cha cô chính là một trong 3 người quyền lực đó.


Tịch gia khởi đầu từ mảng công-thương nghiệp lớn, rồi mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác như: khu vui chơi giải trí, y tế, tài chính, quản lí khách sản. Thực ra mà nói Tịch gia chính là con át chủ bài quan trọng trong hoạt động kinh tế của Châu Á. Còn Hàn thị nhà cô tập trung chủ yếu vào 2 lĩnh vực quan trọng là IT và Bộ giao thông vận tải. Lâm gia nắm giữ vai trò quan trọng trong lĩnh vực văn hóa, du lịch và bất động sản.


available on google playdownload on app store


Cô được CEO quản lí cảng hàng không Từ Hiểu Đằng nọ ‘’hộ tống’’ lên tầng VIP của tòa nhà-nơi dành riêng cho các vị khách đặc biệt, như cô chẳng hạn. Đến phòng, cô chỉ muốn nghỉ ngơi, nhưng vị giám đốc Từ nọ lại tung ra vài câu ‘’nịnh’’ cô, chẳng qua chỉ muốn cô biết nên làm gì: nói vài lời với cha cô giúp ông ta. 


-Tôi muốn nghỉ 1 chút, ông làm vậy chẳng khác nào muốn cản trở tôi?
-Ấy kìa, Hàn tiểu thư đừng nói vậy chứ. Tôi chẳng qua chỉ muốn tiểu thư hiểu 1 chút rằng tôi luôn 1 lòng kính trọng Hàn tổng mà thôi!
-Ai cần ông nói nhiều chứ.


-Vậy tiểu thư nghỉ ngơi. Lão Từ tôi sẽ phái mấy vệ sĩ bên ngoài, nếu có chuyện gì tiểu thư cứ gọi.
-…


4 giờ chiều, Hòa Hy thức dậy, có vẻ tràn đầy sức sống lắm. Đúng là giấc ngủ có thể giúp chúng ta ‘’nạp’’ thêm năng lượng để các hoạt động được tiếp diễn. Cô ngồi trên chiếc sofa màu trắng của hãng Ashley Furniture nổi tiếng tại Mỹ. Hòa Hy vừa đọc sách vừa nhâm nhi ly cà phê đen trên bàn. Bỗng nhiên nhớ lại gì đó, cô gái ngước nhìn ra xa-nơi toàn thành phố tấp nập xe cộ lúc chiều tà. Hóa ra bên ngoài 2 bên rèm cửa lại là cả một thành phố đẹp đến thế. Đó là vẻ đẹp của khu đô thị đông đúc nhất Trung Quốc. Đó là vẻ đẹp của vùng biển, vùng trời giữa hạ nơi đây. Đó còn là vẻ đẹp của những tòa nhà cao tầng trước tầm nhìn của cô. Ôi!Thật đẹp làm sao…


Cô chẳng có mấy bạn bè, chẳng phải vì cô kén chọn, mà tính cách cô trở nên lạnh lùng, cô đóng cửa trái tim kể từ khi mẹ cô qua đời 10 năm về trước…Cô dần xa lánh mọi người, dường như nụ cười chưa 1 lần nào quay lại với cô. Cha cô cũng vì vậy mà càng yêu thương con cái hơn, ông không đi thêm bước nữa…


Nếu trước đây cô hay cười, hòa nhã, năng động bao nhiêu thì giờ cô lạnh lùng, khó gần, mạnh mẽ bấy nhiêu. Đó là cô của hiện tại.


Cô đứng dậy, cô đói, cô đi vào căn bếp thẳng đó ra. Trong tủ có đầy đủ những thứ cô cần: mì gói, nồi nhỏ, bát con, và dĩa. Ai mà lại nghĩ cô thích ăn mì gói cơ chứ. Đơn giản vì nó ngon lắm, rất ngon. Từ khi mẹ mất, cô rất ít khi ăn đồ ăn người khác nấu, đồ ăn mẹ cô nấu là ngon nhất. Trên TV đang phát bản tin thời sự chiều. Nữ phát thanh viên giọng mềm mại, uyển chuyển thông báo: ‘’ Xuất hiện ‘’Vật thể lạ’’ với vận tốc 300.000km/s về phía thành phố Quảng Châu.’’-Đó là nơi cô đang sinh sống mà.


5 giờ chiều, cô di chuyển về nhà gặp cha cô, chắc ông đang rất ngóng cô về nhà. Xe đi vòng quanh thành phố theo ý cô. Hòa Hy muốn ngắm lại khung cảnh ấy, khung cảnh nơi cô đã từng rất quen thuộc. Cô dành thời gian để đi vòng quanh Quảng Châu ắt có lí do riêng. Đường phố giờ lòng vòng hơn nhiều, hàng trăm tòa nhà ‘’trọc trời’’ cũng dần theo đó mà xuất hiện. Qua khe hở cửa sổ ô tô, những chùm ánh nắng song song khẽ nhẹ nhàng mơn chớn tóc cô, khe khẽ, khe khẽ. Cô đến cầu Hổ Môn-nơi cô cùng mẹ đến ngắm sao trước đây. Cây cầu giờ đẹp thật. Bao nhiêu kỉ niệm trong cô chợt ùa về. Mẹ…






Truyện liên quan