Chương 48: Ngã bị đau
Edit: Min
Beta: Doãn Uyển Du
"Chỉ cần ba bước là giải được đề này." Lục Xuyên mặt không đổi sắc nói ra câu này.
Nghe vậy, mấy bạn học có thành tích tốt trong lớp nhịn không được thấp giọng xì xào bàn tán.
"Không thể nào đâu, đề đạo hàm này sao có thể còn phương pháp đơn giản hơn được!"
"Bây giờ nhìn lại thì phương pháp của lớp phó đã là đơn giản lắm rồi đấy chứ."
"Ba bước á, Lục Xuyên mạnh miệng ghê nhỉ."
"Cậu từng thấy Lục Xuyên khoác lác bao giờ chưa? Cậu ấy nói có thể giải, thì nhất định là có thể."
Giáo viên toán học hơi nâng mi, khóe miệng lộ ra nụ cười tán thưởng, ông còn tưởng rằng trong lớp sẽ không có ai tìm ra cách làm đơn giản này, định sẽ để cho các bạn học suy nghĩ thêm trong tiết học sau, sau đó ông sẽ giảng lại, không ngờ Lục Xuyên lại nghĩ ra được.
Có điều không biết là phương pháp mà anh suy nghĩ có đúng không nữa.
Thầy toán bấy giờ mới mở lời: "Vậy thì bạn học Lục lên giải theo phương pháp em cho các bạn học xem sao."
Lục Xuyên đi thẳng lên bảng đen, ngay cả sách luyện đề cũng không cần, cầm phấn trực tiếp vẽ một trục tọa độ. Dù cho không cần thước kẻ thì trục tọa độ anh vẽ ra vẫn rất thẳng, tựa như dáng người anh, lưng eo luôn ưỡn thẳng, tinh thần tràn đầy sức sống.
Các bạn học phát hiện ra, phong cách giải đề của lần Lục Xuyên lên bảng này không giống như những lần trước kia, lúc trước mỗi lần anh bị giáo viên gọi lên bảng thì cũng chỉ viết trình tự, không nói nhiều, càng không giải thích, viết xong thì đi xuống ngay, chẳng quản bạn có thèm hiểu hay không.
Nhưng mà lần này, mỗi một bước anh đều viết ra tường tận chi tiết, mỗi lần giảng xong sẽ còn lặp lại thêm một lần nữa để xác nhận, hỏi bạn hiểu không, nếu vẫn không hiểu thì giảng lại, phong cách kiên nhẫn thật sự không giống anh chút nào, mà các bạn học lại chú ý tới nữa, đó là ánh mắt anh vô tình hay có ý thì vẫn cứ luôn chú ý tới vị trí hàng thứ hai bên trái của phòng học.
Đó là chỗ của Sở Sở.
Cả đám giật mình, thì ra anh giảng đề bài này là nhắm vào ai đó mà!
So với trình tự và mạch suy luận của lớp phó kia, thì phương pháp của Lục Xuyên quả thật đơn giản hơn rất nhiều, tự tìm ra một phương thức riêng, bình thường ít ai nghĩ đến, nhưng bây giờ nhìn thấy anh làm thì chợt nhận ra hóa ra không phải khó như vậy.
Thầy giáo nhìn Lục Xuyên, trong ánh mắt không kìm được thần sắc tán thưởng, khen ngợi: "Có thể nghĩ được cách thức này, rất lợi hại."
Giáo viên toán học xưa đến nay vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, ông cũng không tùy tiện khen ai, vì vậy mà người được ông khen thật sự rất có trọng lượng.
Lục Xuyên ngạo mạn mà kiêu căng lườm lớp phó một cái, thản nhiên nói: "Đề bài này vốn dĩ rất đơn giản, chỉ là có một số người cứ nghĩ quá nhiều thôi."
Có một số người cứ nghĩ quá nhiều thôi.
Một câu hai nghĩa.
Lớp phó cắn chặt răng, trong nháy mắt lạnh mặt xuống, trông rất khó coi.
Giữa hai hàng lông mày của Trình Vũ Trạch tràn đầy ý cười, tên nhóc Lục Xuyên này IQ phải nói là rất cao. Nhưng ngày thường rất ít khi đi so tài với người ta, cho nên mối quan hệ với các bạn trong lớp rất tốt, vừa nãy chẳng qua chỉ là cố ý, nhưng cách anh làm lại khiến cho cả phòng học này tràn một mùi giấm chua.
Lục Xuyên hăng hái đi xuống bục giảng, ánh mắt liên tục nhìn về phía Sở Sở, mà Sở Sở lại chỉ cúi đầu, còn đang suy nghĩ đề bài trong sách ôn luyện, không nhìn anh.
Lục Xuyên về lại chỗ ngồi, không có một chút cảm giác sảng khoái khi nghiền ép chỉ số thông minh của người ta, ngược lại tâm tình càng thêm phiền chán. Cầm sách lên đọc bài cũng đọc không lọt, vất vả lắm mới chờ được đến lúc ra chơi, anh cầm bình nước trên bàn đi thẳng đến chỗ máy lấy nước.
Trình Vũ Trạch chú ý thấy bình nước vẫn còn đầy.
Lục Xuyên đi đến máy lấy nước, làm bộ như đang rót nước, nhưng cũng không làm thật mà chỉ giả vờ thôi, mở nắp chai ra trực tiếp đi qua cái lối nhỏ cạnh Sở Sở.
Anh làm bộ uống nước, ánh mắt nhìn chăm chú vào tờ giấy nháp trên bàn học Sở Sở.
Cô vẫn còn đang chiến đấu với cái đề bài đó, trên giấy nháp hoàn toàn là mấy công thức và trình tự rườm rà.
Những phương pháp mà cô sử dụng lại là của tên lớp phó kia.
Lục Xuyên tức giận muốn nổ tung, anh đi đến, trực tiếp rút tờ giấy nháp dưới ngòi bút của Sở Sở ra.
Sở Sở khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt tràn ngập lửa giận của anh.
"Lục," cô nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, lại bị giọng điệu lạnh lẽo của anh cắt đứt: "Gì đây?"
Sở Sở hơi nhíu mày lại, không lên tiếng.
Lục Xuyên đưa giấy nháp đến trước mặt cô, đè nén gằn giọng: "Tôi hỏi cậu, có ý gì đây?"
"Cái gì?"
"Tôi giảng cho cậu phương pháp đơn giản nhất, tại sao lại không cần, còn đi dùng của nó?"
Lục Xuyên cố gắng hết sức để khiến cho giọng nói của mình được bình tĩnh, không nên quá tức giận sẽ hù dọa đến cô, thế nhưng mà anh căn bản vẫn không khắc chế nổi, tay của anh vẫn còn đang run rẩy.
Trình Vũ Trạch thẳng lưng, hàm xúc nhìn anh, chỉ cần đụng phải chuyện liên quan đến Sở Sở, thì cái danh "gió cấp tám thổi cũng không động", không sợ hãi của anh trong quá khứ lập tức biến mất, anh lo được lo mất, biến thành một tên nhóc ngây thơ mới biết yêu chỉ biết đi gây chuyện.
"Mình chỉ nghĩ là muốn nắm vững cả hai cách làm." Sở Sở vụng về giải thích: "Phương pháp của lớp phó dù phức tạp, nhưng cũng vẫn có thể xem qua..."
"Cảm thấy tôi giúp không được cậu?" Lục Xuyên trực tiếp cắt ngang lời giải thích của Sở Sở.
"Lục Xuyên!" Lớp phó rốt cuộc nhịn không được nữa, đứng lên nói: "Có phải cậu quá phận rồi không?"
Lục Xuyên quay đầu khinh miệt nhìn cậu ta, dò xét một chút: "Liên quan gì đến mày?"
Lớp phó không phục, còn muốn nói gì đó, lại bị nam sinh bên cạnh lôi kéo: "Chuyện nhà người khác, cậu mò vò làm cái gì?"
Sở Sở thừa dịp Lục Xuyên không chú ý, kéo lấy bản nháp trong tay anh, nắm thật chặt, dời ánh mắt đi không nhìn anh, cũng không thèm để ý tới anh nữa.
Không phải lúc nào cô cũng sẽ tốt tính, cô cũng có lúc nổi giận.
Chuông vào lớp vừa reo lên, cũng kịp thời cứu vãn tình thế bối rối lúc này, Lục Xuyên tức giận về chỗ ngồi của mình.
Ngồi trong lớp, nhưng tâm anh không hề đặt ở chỗ này, sau khi ra chơi cũng không nói chuyện cùng Sở Sở nữa, mà theo đám người Trình Vũ Trạch ôm bóng đi ra sân thể thao.
Liên tiếp hai ngày sau, Lục Xuyên đều không để ý tới cô, thế nhưng mỗi sáng sớm sẽ luôn có một ly sữa đậu nành, nóng hôi hổi xuất hiện ở bên phải góc bàn, trước sau không hề thay đổi.
Sở Sở không biết rốt cuộc là Lục Xuyên có vấn đề ở nơi nào, anh vẫn đối xử tốt với cô, chỉ là lén lén lút lút. Mỗi lần phát bài thi hay vở bài tập, thì vở của Sở Sở sẽ biến mất một cách kỳ diệu, đến hai tiết sau mới được các bạn học truyền đến, trên những chỗ sai sẽ được dán các tờ giấy ghi chú, ghi lại kỹ lưỡng các phương pháp và trình tự đúng, cho dù anh có che giấu hay ẩn núp, dùng tay trái viết chữ hay chữ viết ngã trái ngã phải đi chăng nữa, thì Sở Sở vẫn có thể nhận ra, trên những mảnh giấy đấy đều là chữ viết của Lục Xuyên.
Có đôi khi Sở Sở cắm cúi giải đề, vò đầu bức tai nghĩ mãi vẫn không ra cách, nhưng cô cũng không còn đi nhờ các bạn học khác giảng bài giúp nữa, sợ Lục Xuyên lại hiểu lầm rồi ghen, đành kiên trì dùng vốn kiến thức ít ỏi của mình mà làm bài.
Lục Xuyên ngồi phía sau nhìn bóng lưng của cô mà lo lắng không thôi, thật ra anh không phải không cho phép cô giao lưu với các bạn học khác, chỉ là không được qua lại với cái tên lớp phó kia thôi! Nhưng tại sao trên thế giới này lại có một cô gái đầu óc toàn cơ bắp thế này cơ chứ, mà lại còn là cô gái của anh nữa!
Trình Vũ Trạch chôn đầu dưới mặt bàn, sột soạt ăn mì tôm kèm dưa chua, Lục Xuyên nhẹ nhàng đạp băng ghế của cậu ta.
"Đi nhìn cô ấy đi!"
"Ai cơ?" Trình Vũ Trạch ngẩng lên, một đôi môi đầy dầu mỡ mơ mộng hỏi.
"Chị dâu cậu." Lục Xuyên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Sở Sở: "Nhìn xem cô ấy không giải được cái đề nào."
"Cậu tự đi đi." Trình Vũ Trạch cúi đầu tiếp tục ăn mì: "Mình không đi."
"Cậu có đi hay không?"
"Không đi."
Lục Xuyên dùng một tay giật lấy ly mì tôm trong tay cậu ta, cầm cái nĩa lên bắt đầu xúc từng nĩa lên ăn từng miếng một.
"Con mẹ cậu!" Trình Vũ Trạch đưa tay muốn cướp, nhưng Lục Xuyên không để cậu ta giành được.
"Cậu đừng có ăn hết chứ! Cơm tối của mình."
"Cậu có đi không?"
"Đi đi đi!" Trình Vũ Trạch bất đắc dĩ đứng dậy, lại không yên lòng quay đầu dặn dò:"Canh cho mình đấy!"
Trình Vũ Trạch làm bộ lắc lư đến bên bàn Sở Sở, quay tới quay lui, ánh mắt vô tình hay cố ý đều nhìn về phía quyển vở, thấy rõ được cái đề bài mà cô gặp vấn đề.
Sở Sở ngẩng đầu lên, hàm ý sâu xa nhìn cậu ta, cậu ta liền vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, tay đút túi quần nhìn ra ngoài cửa sổ, hững hờ huýt sáo.
"Trình Vũ Trạch." Mặt cô không chút biểu tình gọi.
"Chị dâu nhỏ có gì muốn phân phó?"
Trình Vũ Trạch cười hì hì sát lại gần.
Cô nhàn nhạt hỏi cậu ta: "Cậu lắc lư gì vậy?"
"Aizz."
"Có phải là cậu..."
"Ối..."
Sở Sở thì thầm hỏi: "Có phải là cậu đang nhìn Lương Thiên không?"
Lương Thiên nghe vậy, mặt phút chốc đỏ bừng, làm bộ như không nghe thấy tiếp tục làm bài.
Trình Vũ Trạch quay đầu lại liếc nhìn Lục Xuyên một cái, Lục Xuyên vươn tay lên làm động tác cắt cổ uy hϊế͙p͙ cậu ta, đừng cả gan phản bội! Trình Vũ Trạch khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
"Tiểu tỷ tỷ nói đúng rồi đó." Cậu ta bày ra vẻ mặt cầu xin, chạy về vị trí của mình.
"Thấy chưa?" Lục Xuyên vội hỏi cậu ta.
"Mì tôm của mình." Trình Vũ Trạch bực mình chu môi nói.
Lục Xuyên đẩy mì tôm qua cho cậu ta, nhìn vào quả nhiên chỉ còn lại một ít nước mì, Trình Vũ Trạch nhận lấy, húp một hớp lớn: "Quá đã!"
"Nói mau!" Lục Xuyên nhịn không được thúc giục.
Trình Vũ Trạch ung dung lấy quyển sách luyện đề của Lục Xuyên mở ra, cầm bút liên tiếp khoanh lại: "Cái này, cái này, cả cái này, sai be bét, toàn bộ đều sai."
Lục Xuyên cầm bút bắt đầu viết lên trên vở, còn trầm thấp buông một tiếng thở dài: "Sao lại đần như vậy chứ, hừm, không có tôi cô ấy sẽ làm như thế nào đây?"
"Cũng đâu đến nổi, vẫn có người bằng lòng giảng bài cho Sở Sở đấy chứ."
"Ai?"
"Lớp phó."
"Chơi nó."
"Cậu làm đi!"
"Tan học gọi nó đến nhà vệ sinh nam chờ tôi."
....
Trong giờ tự học, Sở Sở nhận được một tờ giấy lít nhít toàn công thức và trình tự giải toán, nhận ra được đây là chữ viết của Lục Xuyên, cô quay đầu lại nhìn anh một cái, anh lập tức ngẩng đầu nhìn trần nhà, đầu ngón tay xoay xoay bút, chu miệng lên huýt gió một hơi hài.
Lục Xuyên dùng mọi thủ đoạn để giúp đỡ cô trên phương diện học tập, lại thêm sự cổ động từ các bạn xung quanh, nên phương thức giúp đỡ ngày một kỳ lạ.
Có điều anh vẫn là không để ý tới cô, không nói chuyện với cô.
Mặc dù Sở Sở rất nhớ Lục Xuyên, đã mấy ngày rồi không tiếp xúc với anh, cô muốn được anh ôm, được anh nâng lên cao hôn hôn, nhưng mà trong nội tâm của cô cũng có một luồng khí nóng không chịu thua kém, không muốn chịu thua trước anh.
Trên weibo của cô có theo dõi một tài khoản đại V chuyên về tình cảm có tới mấy trăm vạn fan hâm mộ, nói rằng đã là con gái thì nhất định phải nắm rõ mười nguyên tắc, thứ nhất phải biết thận trọng, tư thái không được quá thấp, nếu không con trai sẽ coi thường bạn, không trân trọng bạn.
Sở Sở mỗi câu mỗi chữ đều đọc rất kỹ, chợt cảm thấy như được người giác ngộ, đúng là quá có đạo lý!
Trước kia cô không hề biết khi yêu đương lại có nhiều kỹ năng đến vậy, ở bên cạnh Lục Xuyên luôn bộc lộ chính bản tính thật của mình, vì thích anh liền vô cùng trở nên dính lấy anh, thời thời khắc khắc đều nhớ anh, muốn ôm anh.
Cô đoán, có phải bởi vì nguyên nhân này mới khiến cho Lục Xuyên cảm thấy cô rất phiền hay không?
Sở Sở âm thầm quyết định lần này nhất định không thể chủ động chịu thua, muốn để Lục Xuyên nói lời xin lỗi với cô, theo chuyên gia tình cảm kia nói, thì con gái cần phải có sự tôn nghiêm và kiêu ngạo, không thể xuống nước trước được.
Ừm, nhất định không xuống nước.
Lục Xuyên chiến tranh lạnh với Sở Sở, bạn cùng lớp ai cũng có thể nhận ra, bắt đầu bát quái có phải hai người là "hôn nhân tan vỡ" rồi hay không, có phải tình cảm đã đến bước đường cùng không, dù sao thì kiểu miệng nam mô bụng một bồ dao găm như Sở Sở, lâu ngày chẳng ai chịu nổi được, huống hồ chi người đó còn là ông trời con kiêu ngạo như Lục Xuyên.
Vào buổi buổi nắng sớm trước cửa phòng học lớp hai, có hai cô gái khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, hai người nhìn chung quanh khắp phòng học, rồi thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài ban công.
Cô gái có mái tóc dài xoăn tít còn cầm một bình sữa bò, lâu lâu lại nhìn đồng hồ đeo tay, vừa lo lắng vừa khẩn trương.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến cho cả một phòng học, nhất là các bạn nam sinh nhịn không được phải nhiều lần quay đầu lại quan sát.
"Mỹ nữ đó nha!"
"Mình biết cậu ấy, hoa khôi lớp sáu đó."
"Đến lớp chúng ta làm gì?"
"Ai mà biết?"
"Không phải là đi thổ lộ đó chứ?"
"Bạn này là hoa khôi siêu cấp kiêu ngạo lạnh lùng đó, trước kia có nhiều nam sinh tỏ tình đều bị cậu ta cự tuyệt, sao cậu ta có thể chủ động đi tỏ tình với người khác được."
Lục Xuyên một thân phong phanh áo lông đen cổ chữ V, trên vai đeo một cái túi quai chéo, mang một cái tai nghe màu đen trên tai, một tay cầm bình sữa đậu nành vẫn còn nóng, một tay đút trong túi quần, phong lưu phóng khoáng đi về phía phòng học.
Nữ sinh tóc xoăn vừa nhìn thấy Lục Xuyên, gương mặt chợt ửng đỏ lên, ngay lúc Lục Xuyên đi ngang qua bên người cô ta, bạn học bên cạnh đẩy cô ta một cái.
Cô ta mắc cỡ đỏ mặt, đưa bình sữa bò trong tay đến trước mặt Lục Xuyên, thấp giọng nói: "Bạn...bạn học Lục, mời cậu uống."
Phòng học lớp hai trong thoáng chốc sôi trào, cả lớp nháo nhào tuôn ra ngoài xem náo nhiệt, còn có rất nhiều bạn học ghé vào trên cửa sổ, cười cười nhìn về phía Lục Xuyên.
"Con mẹ nó!"
"Thế này là cái tình huống gì đây?"
"Thật sự là đi tỏ tình à?"
"Mới sáng sớm, đừng kích thích như vậy chứ!"
Các bạn học thích nhất là mấy cái thể loại chuyện bát quái nhà này nhà kia, đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến, vô cùng hưng phấn như mấy con khỉ nhảy tới nhảy lui.
Nhưng Lục Xuyên vẫn lạnh nhạt như thường, giống như không nghe thấy, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp dịch thân mình đi về phía cửa phòng học.
Như thế này rất không nể mặt.
Cô gái kia mặt càng ửng đỏ, trước là vì ngượng ngùng, sau lại là xấu hổ, cô ta quay đầu lại, nhỏ giọng oán hận với cô bạn đứng bên cạnh: "Không phải cậu nói là cậu ấy đã chia tay rồi sao?"
"Mình nghe vậy mà." Bạn học cũng cảm thấy rất khó hiểu.
Tiết đọc bài sáng sớm, các bạn học vẫn còn đang thảo luận về khúc dạo nhạc ngắn ngủi ngay hành lang sáng nay, cũng làm giảm bớt không khí buồn tẻ nhàm chán của những tháng ngày lớp mười hai.
Lương Thiên nhìn Sở Sở, sắc mặt cô vô cùng khó coi, yên lặng học thuộc từ đơn.
Ra chơi, Lương Thiên nhỏ giọng tám chuyện với cô: "Các cậu thật sự chia tay?"
Tay đang lật sách của Sở Sở đột nhiên siết chặt, nắm đến mức trang giấy cũng nhăn nhó: "Ai...ai nói, là Lục Xuyên nói sao?!"
"Tất cả mọi người đều nói vậy."
"Không có chuyện đó!"
Nhìn Sở Sở thay đổi sắc mặt, Lương Thiên vội vàng nói: "Cậu đừng kích động, đây chỉ là suy đoán lung tung của mấy bạn học thôi, Lục Xuyên không thừa nhận, cậu nhìn thái độ của cậu ấy với cô gái kia ban nãy đi, lập trường rất kiên định mà!"
Sở Sở nhíu chặt lông mày, quay đầu lặng lẽ nhìn Lục Xuyên, vừa lúc đối diện với đôi mắt Lục Xuyên nhìn thẳng về phía bóng lưng của cô, lại không ngờ rằng cô đột ngột quay đầu, anh vội vàng dời tầm mắt, nâng tay che che giấu giấu khuôn mặt.
Giữa trưa, Sở Sở không nghỉ trưa, ăn cơm xong thì lập tức đến phòng học ôn bài, đã giữa tháng mười hai rồi, cô nhìn từng tờ từng tờ lịch trên bản đen dần bị xé đi, trong lòng cô rất nôn nóng, rất gấp gáp.
Mặc dù cố gắng đối với cô mà nói có thể không hữu dụng lắm, nhưng nếu như không cố gắng, thì con đường phía trước của cô sẽ là một mảnh u ám.
Trong phòng học không có bất cứ ai, cô chậm rãi ngồi vào, lấy một quyển sổ nhỏ về các kiến thức Vật lý mà Lục Xuyên đã chỉnh sửa lại cho cô, vùi đầu gian khổ làm bài.
Mỗi một bài ví dụ ở đây, đều là được Lục Xuyên tham khảo từ rất nhiều rất nhiều sách luyện thi, tốn rất nhiều thời gian và sức lực để soạn ra, hàm số lượng giác cực khó, nhưng anh vẫn viết từng bài từng bài nhỏ lên, anh đối với cô rất dụng tâm, cô đều biết cả.
Hít một hơi thật sâu để lắng đọng tâm tình, dứt bỏ tạp niệm, cô cần vùi mình vào trong biển đề bài này.
Không bao lâu sau cửa sau phòng học bị người ta đẩy ra, lập tức truyền đến một tiếng bước chân kéo dài lười nhác.
Sở Sở không phân tâm, vẫn luôn đắm chìm vào biển đề, vô cùng chuyên chú, thời gian này có bạn học ăn cơm trở về là chuyện bình thường, nếu như cứ có người vào mà phải nhìn một cái, thì làm thế nào để chuyên tâm làm bài được.
Sau lưng truyền đến tiếng ghế ken két, động tĩnh rất lớn.
Nhưng Sở Sở vẫn không để ý, cô đang dằn vặt trong một đề bài lý, vừa lật sách vừa vẽ vẽ lên bản nháp.
Sau một hồi, sau lưng lại truyền đến tiếng giọng nói trong một bộ game nào đó cùng với nhạc nền.
Sở Sở không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn cố không để ý, mấy phút sau, âm thanh ngày một lớn, tất cả đều là chém chém giết giết!
Cô kìm lòng không đặng quay ra sau nhìn người nọ một cái, thế nhưng bất ngờ chạm phải ánh mắt sáng rực của Lục Xuyên.
Anh tựa người bên cạnh bàn, nghiêng chân chơi game trên điện thoại, thế nhưng ánh mắt lại nhìn cô chằm chằm.
Sở Sở thấy Lục Xuyên, câu nói "phiền cậu mở nhỏ âm lượng lại" tới bên cổ họng lập tức nuốt trở về. Cô đã vài ngày không nói chuyện với anh, hai người đều đang chiến tranh, dù ở trên hành lang ngẫu nhiên đụng vào nhau, thì ai cũng không thèm chú ý tới, tựa như hai người xa lạ.
Sở Sở quay đầu, tiếp tục làm bài, có điều cô đã không thể an tĩnh được nữa rồi, không phải bởi vì âm thanh ồn ào trong trò chơi của Lục Xuyên, mà là vì anh yên lặng ở sau lưng cô, trong phòng học lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ, còn có ánh nắng ấm áp của buổi chiều trời, đang lặng lẽ không tiếng động len lỏi vào phòng học.
Sở Sở đặt bút xuống, yên lặng an tĩnh một hồi. Lục Xuyên không chơi nữa, cầm điện thoại mở âm lượng thật lớn, mở một bài hát có giai điệu rock lên.
Ầm ĩ vậy, ai mà chịu được.
Sở Sở quay đầu lại nhìn anh một cái, anh cũng đối diện với ánh mắt Sở Sở, mang theo sự khiêu khích vô tận.
Sở Sở chu môi, giật khăn giấy vò thành một cục nhét vào trong lỗ tai, sau đó nằm gục xuống bàn ngủ.
Không đầy một lát sau, âm thanh của điện thoại ngừng lại.
Cô nghe được tiếng bước chân đang đến gần, tim bắt đầu khẩn trương, thình thịch thình thịch đập loạn xạ.
Tiếng bước chân mơ hồ càng đi xa, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện ra trong phòng học đã chẳng còn một ai, mà cửa trước mở toang, Lục Xuyên, đã rời đi rồi.
Trong lòng Sở Sở đột nhiên mất mát, cô cúi đầu nhìn xuống, thấy dưới bàn có một chùm chìa khóa bị đánh rơi.
Cô nhận ra, đây là chìa khóa của Lục Xuyên.
Cái chìa khóa của anh rơi bên chân cô, cố ý mà.
Năm phút sau, Lục Xuyên quay về phòng học, phát hiện ra chùm chìa khóa kia đã nằm trên bàn học của anh, mà Sở Sở lúc này vẫn đang cúi đầu làm bài tập.
Trong lòng anh thầm mắng một tiếng, thà đặt chìa khóa trên bàn anh, chứ nhất định không chịu đứng trước mặt trả lại cho anh, nói chuyện vào câu với anh sao.
Cô gái này, lòng dạ làm từ sắt đá đấy à?
Lục Xuyên dựa vào bàn phẫn uất một hồi lâu, Đông không phải Tây cũng không phải, tâm tình thật sự hỏng bét, tức giận, rất tức giận!
Anh ôm lấy quả bóng rổ bên chân, đứng dậy rời đi, có điều động tác lố quá mức, không cẩn thận đụng vào cái ghế bên cạnh, lảo đảo ngã nhào một cái!
"Con mẹ nó!"
Khổ người Lục Xuyên vốn to lớn, lần ngã này đụng vào mấy cái bàn làm nó lệch vị trí, động tĩnh không nhỏ, cú ngã cũng không nhẹ, cái mông âm ĩ bắt đầu đau đớn.
Dù sao lúc này tâm tình của anh vốn đã không tốt, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, ngay cả bàn ghế cũng muốn chống đối với anh! Anh thấp giọng, ẩn nhẫn mắng: "Mẹ mày, mẹ mày!"
Anh dùng dằng muốn đứng dậy, ngẩng đầu lên liền thấy Sở Sở chạy hồng hộc đến trước mặt anh, đôi mắt đỏ hồng nhìn anh.
Tay Lục Xuyên vừa chống người muốn đứng dậy đột nhiên trở nên mềm nhũn, thuận thế té phịch xuống đất lần nữa, sờ sờ mông lớn của mình, gào lên gào xuống, vẻ mặt đau khổ hết sức, nháy nháy mắt, đáng thương nhìn về phía Sở Sở.
"Đau quá."
Lục Xuyên đau đến nhe răng trợn mắt, đồng thời cũng không quên dùng ánh mắt len lén nhìn Sở Sở tranh thủ làm bộ đáng thương.
Sở Sở ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nhìn anh chằm chằm, thật lâu sau cô mới thấp giọng lầu bầu hỏi: "Cậu đau chỗ nào?"
Lục Xuyên chỉ vào cái mông lớn của mình: "Chỗ này."
"Vậy mình xoa cho cậu."